Bàng Lạc Băng nằm trên đất, một nửa thân thể nóng như hỏa thiêu, một nửa tựa như mảng băng nứt tung ra như thế.
U Nhược nhìn Bàng Lạc Băng với ánh mắt không mấy thiện cảm: "Uyển phi nương nương, ngài thế nào rồi? Chủ nhân nói nếu nương nương cảm giác mình có đủ lông đủ cánh thì nương nương cứ làm những gì mình muốn. Chủ nhân cũng nói rằng nàng cũng không có tâm tình để náo loạn với nương nương, nếu chủ nhân không xem nàng như muội muội thì nàng cũng sẽ không quản nương nương. Nương nương vốn có dung mạo xinh đẹp, cũng rất nhanh sau đó chủ nhân cũng sẽ tiến cử nàng vào cung. Tam tiểu thư, nàng thấy thế nào?"
U Nhược nhìn Uyển Phi nương nương hiện tại, trong lòng không có chút cảm tình. Nàng rất rõ con người của tam tiểu thư Bàng gia này, một nữ nhân ngay cả phụ thân ruột thịt của mình mà còn dám giết hại thì thử hỏi có gì mà đáng thương, đáng tội nghiệp cơ chứ.
"Hãy cứu ta, sau này ta hứa sẽ vâng lời tỷ tỷ."
Bàng Lạc Băng nắm lấy chân U Nhược, trên mặt tràn đầy nét thống khổ.
U Nhược nhếch khóe miệng, ý của chủ nhân chính là muốn nàng giáo huấn ả này. Tuy hiện tại mục đích đã đạt nhưng Bàng Lạc Băng này vẫn còn có tác dụng.
"Uyển phi nương nương có thể tưởng tượng ra mọi chuyện được rồi chứ? Hay nương nương cảm thấy lần này mình có thuốc giải thì sẽ không có chuyện gì?"
Bàng Lạc Băng gian nan lắc đầu: "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không chống đối ý của nhị tỷ tỷ nữa. Cầu xin ngươi, đưa cho ta thuốc giải."
Bàng Lạc Băng khổ sở cầu xin, chăm chú vừa nói vừa nắm lấy tay U Nhược.
Hiện tại nàng chịu khổ đủ rồi, chi bằng cho nàng một đao là xong. Vì chỉ có như vậy mới làm cho nàng thoải mái hơn phần nào, còn hiện tại nàng sống còn khó chịu hơn chết gấp trăm lần.
"Uyển phi nương nương, cái này là do nhị tiểu thư sai ta đưa cho ngươi, một là thuốc giải, hai là độc dược. Một bình có thể khiến ngươi tạm thời giải thoát, một bình khác cũng vĩnh viễn giải thoát cho ngươi."
U Nhược đem hai bình sứ đưa tới trước mặt Bàng Lạc Băng, một bình sứ màu đỏ và một bình sứ màu trắng.
"Bình màu đỏ chính là hạc đỉnh hồng, chỉ có thể thống khổ một lần và sau đó nương nương có thể giải thoát rồi. Nương nương còn trẻ tuổi như vậy, lúc chết đi cũng sẽ là một nữ nhân xinh đẹp."
Bàng Lạc Băng cầm bình sứ màu trắng, bên trong có viên thuốc. Nàng cũng nhanh chóng cho viên thuốc vào miệng mình. Nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau những nốt nhỏ màu hồng trên người đều chậm rãi mất đi, biến mất như không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
"Nhìn xem, Uyển phi nương nương nên lựa chọn kĩ càng."
Bàng Lạc Băng gật gù: "Yên tâm, Hoàng đế đã nổi lên lòng nghi ngờ đối với Hoàng hậu, ta chỉ cần thoáng động thêm vài thủ đoạn là tốt rồi."
U Nhược thoả mãn gật gù: "Chủ nhân nói rồi Hoàng đế có một hoàng hậu, còn có nương nương Lý phi, còn có Hoàng quý phi. Ba nương nương đó đều có hoàng tử, chủ nhân muốn ngươi diệt trừ bọn họ đồng thời cũng phải diệt trừ hết nhi tử của bọn họ."
Bàng Lạc Băng kinh ngạc ngẩng đầu: "Bọn họ đều là hoàng tử, làm sao ta có thể tiếp cận được với bọn họ?"
"Chỉ mới trong vòng mấy ngày mà Uyển phi nương nương đã trở thành phi tử rồi. Nàng cũng yên tâm vì chủ nhân nói chỉ cần nương nương để tâm thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì. Hiện tại thế lực của Hoàng hậu đã quá lớn, Hoàng đế chỉ đang cần một cái cớ, người hiểu không?"
"Thật không?"
Bàng Lạc Băng nhìn U Nhược, không ngờ nhị tỷ tỷ sai nàng giết hoàng hậu thật ra là vì nguyên do này.
"Còn hai người kia thì sao?"
"Tuy Lý phi nương nương có địa vị không bằng Hoàng quý phi nhưng người không thấy dung mạo của nàng cũng ngang hàng với hai người kia sao?" U Nhược dẫn dắt nói.
Bàng Lạc Băng suy nghĩ một chút, nói: "Đúng là như vậy, chả trách Lý phi nương nương có địa vị không cao nhưng lại khiến hoàng hậu và quý phi nương nương phải kiêng kỵ."
U Nhược nhìn Bàng Lạc Băng đã hiểu thì khóe miệng nhếch lên: "Chỉ có cái này mới có thể giúp người."
U Nhược lấy ra một bình Mẫu Đan được chạm khắc tinh xảo nói: "Vật này dành cho nương nương, nó còn có một tác dụng thâm hậu hơn, đó chính là nếu nàng có hoàng tử, không những là tốt cho ngài mà thậm chí sau này nhi tử của ngài còn có thể được phong vương."
U Nhược ném phương thuốc đến trước mặt Bàng Lạc Băng, xoay người rời đi, giống như ma quỷ biến mất trong đêm đen.
Bàng Lạc Băng mở chiếc bình ra, một luồng hương thơm của hoa mai nhàn nhạt toả ra. Nàng thoáng cau mày không hiểu rốt cuộc vật này dùng để làm gì? Thế nhưng nàng tin tưởng, nhị tỷ tỷ nhất định sẽ không đưa cho mình đồ vật vô dụng.
"Đáng lẽ ra nhị tỷ tỷ nên thưởng cho ta phương thuốc này."
Bàng Lạc Băng vững vàng nắm chặt phương thuốc trong tay mình, hiện tại chỉ cần có hài tử thì nàng mới có thể có địa vị trong hoàng cung này.
…….
"Lại đây."
Bàng Lạc Tuyết bước tới mặc áo khoác cho Tiểu Tứ Tử, cũng nhẹ nhàng dụ dỗ hắn ngủ.
"Chủ nhân." U Nhược hành lễ.
"Chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Tiểu Tứ tử chớp chớp mắt nói: "Tỷ tỷ, hôm nay không ở lại với đệ sao?"
Tiểu Tứ Tử có chút đáng thương, vừa về tới Bắc yến, hắn liền rất sợ hãi, sợ những người kia sẽ đến sát hại hắn.
"Yên tâm, tỷ ra ngoài một lúc sẽ trở lại ngủ với đệ. Tên tiểu tử này ăn no rồi, còn tỷ tỷ đói bụng rồi đây, trước tiên đệ cứ xem kinh thư, đợi lát nữa tỷ lại đến kể chuyện xưa cho đệ được không?" Bàng Lạc Tuyết nhẹ giọng an ủi.
"Ừm, tỷ tỷ nhanh lên một chút, buổi tối đệ muốn ngủ cùng với tỷ."
"Có nàng thì liền không cần ta nữa sao?" Thích Dao đứng ngoài cửa nói.
Tiểu Tứ Tử vui vẻ đứng lên "Tỷ tỷ Dao đến rồi."
Bàng Lạc Tuyết nhìn Tiểu Tứ Tử nhanh như thoắt biến mất ra ngoài thì cũng lắc đầu một cái, xem ra hôm nay hắn cũng không cần ngủ cùng với mình nữa rồi.
Thích Dao ôm Tiểu Tứ Tử hôn mạnh một cái nói: "Tiểu Tứ tử, có nhớ tỷ không?"
"Ừm, rất nhớ."
Thích Dao thoả mãn xoa má hắn hai lần: "Đi thôi, tỷ chạy tới đây còn chưa được ăn cơm. Tiểu Tứ Tử đi với ăn cơm với tỷ."
Thuận tiện cũng nháy mắt ra hiệu với Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết cũng bất đắc dĩ gật gù, những chuyện này vẫn không nên để cho tiểu tử biết thì tốt hơn.
"Đi thôi, đi thôi, người đâu, chuẩn bị cho bọn họ dùng cơm thôi." Bàng Lạc Tuyết nhìn sang bọn nha hoàn nói.
"Dạ."
Bàng Lạc Tuyết dẫn U Nhược vào trong.
"Thế nào?"
"Chủ nhân nói như thế, Uyển phi nương nương cũng ngoan ngoãn vâng lời. Tam tiểu thư cũng nhận lấy phương thuốc kia rồi."
Bàng Lạc Tuyết cười cợt: "Đương nhiên ta biết, muội muội này cực kỳ ích kỷ, chắc chắn nàng sẽ yêu quý tính mạng của mình nhất."
"Tiểu thư thật sự muốn thành toàn cho tam tiểu thư, còn tứ điện hạ thì sao?" U Nhược nói.
"Không dỗ dành nàng thì làm sao sẽ an tâm làm việc cho ta." Bàng lạc tuyết cười cợt, sờ sờ cái bụng đang đói của mình.
"Đi thôi, đi ăn một chút gì, ngươi cũng bận bịu cả ngày."
"Vâng, chủ nhân."