Trong hoàng cung, Lệ phi đứng chếch ở một góc. Thế nhưng nơi này từ trước đến giờ vốn có thủ vệ canh gác nghiêm ngặt, ngay cả hoàng hậu cũng sẽ không dễ dàng đến nơi này.
Lệ phi thay y phục nghiêm chỉnh, nhìn vẻ mặt Hoàng đế xoắn xuýt, ánh mắt lóe lên tia khác thường.
"Hoàng thượng, sao ngài đến vào giờ này?"
"Trẫm cảm thấy tâm thần không yên, muốn đến nơi này yên tĩnh một chút."
Hoàng đế vuốt trán mình, không biết vì sao hắn luôn có cảm giác hiện tại thân thể hắn càng ngày càng kém.
"Khụ khụ, khụ khụ,..." Lệ phi cầm khăn che miệng mình.
"Ái phi lại bị làm sao? Ho khan như thế rất nghiêm trọng đây." Hoàng đế quan tâm hỏi.
"Hoàng thượng cứ yên tâm, đây chỉ là bệnh cũ tái phát, sợ rằng thần thiếp đã quấy rầy hoàng thượng nghỉ ngơi rồi." Sắc mặt Lệ phi tái nhợt nói.
Hoàng đế nhìn kỹ vẻ mặt của người phi tần chưa từng được mình sủng ái qua, hiếm thấy trên vẻ mặt hắn lại có tình thương hại như lúc này "Ái phi, trải qua nhiều năm như vậy, nàng đã chịu nhiều oan ức rồi."
"Sao bệ hạ lại nói vậy? Thần thiếp chỉ không khỏe một chút, có lẽ sẽ quấy rầy đến hứng thú của hoàng thượng thôi." Lệ phi hổ thẹn nói.
"Ái phi nghỉ ngơi thật tốt, sau đó trẫm sẽ gọi thái y ghé thăm nàng." Hoàng đế vuốt đôi tay lạnh như băng của Lệ phi nói.
"Đa tạ bệ hạ yêu mến."
"Nương nương, ngài nhanh đi nghỉ ngơi, thái y đã căn dặn phải nhất định nghỉ ngơi cho thật nhiều."
"Lắm miệng!" Ánh mắt Lệ phi xoay qua trừng lớn.
Cung nữ cũng lập tức im miệng.
Hoàng đế nhìn Lệ phi, trong lòng có chút ấm áp: "Ái phi nghỉ sớm một chút, mấy ngày nữa trẫm lại đến thăm nàng."
"Thần thiếp cung tiễn bệ hạ."
"Vậy bây giờ Hoàng thượng muốn đi nơi nào?" Hoàng công công chậm rãi đỡ tay Hoàng đế đi ra.
"Ta luôn cảm thấy vô vị, không bằng đi đến Vũ Dương điện đi."
"Hoàng thượng mới từ cung hoàng hậu đi ra, lại ngay lập tức đi Vũ Dương điện, sợ rằng sẽ có người nói hoàng thượng quá yêu thương phi tử Vũ Dương."
Hoàng Đế lạnh rên một tiếng: "Đi thôi, mau đi đến đó."
"Tuân lệnh bệ hạ."
Trong đêm tối ánh mắt Hoàng công công chợt lóe lên tia giảo hoạt nhưng cũng nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi.
Đêm khuya, Hoàng Đế vừa muốn ôm Vũ Dương ngủ thì bên ngoài Hoàng công công liền hô lớn: "Bệ hạ, bệ hạ, không xong rồi."
Hoàng đế thiếu kiên nhẫn nhìn bên ngoài: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương lâm bồn."
Vũ Dương nhìn Hoàng đế nói:"Tâu Hoàng thượng, việc này là việc quan trọng, hoàng thượng vẫn nên nhanh chóng đến thăm Hoàng hậu nương nương đi."
Hoàng đế gật gù, đưa tay ra. Vũ Dương biết điều đến giúp hoàng đế mặc y phục.
Sau khi Hoàng đế đi khỏi, cung nữ Liên nhi đứng bên cạnh nhìn khuôn mặt công chúa Vũ Dương đang đờ ra.
"Nương nương, người đang suy nghĩ gì?"
"Bổn cung đang nghĩ, buổi chiều mới vừa đưa Tống Tử Quan Âm đến mà giờ hoàng hậu cũng liền không thể chờ đợi được mà lâm bồn rồi."
"Nương nương, người hoài nghi có người động tay động chân?"
Vũ Dương trào phúng nở nụ cười: "Chung quanh đây không chỉ có mình ta muốn tính mạng của hài tử kia. Oan có đầu, nợ có chủ, mau lại đây giúp ta chỉnh trang y phục." Vũ Dương nhìn Liên nhi đứng bên cạnh nói.
"Vâng."
Bên ngoài Thần hi cung
Hoàng đế ngồi ở đó lo lắng chờ, một đám phi tử, còn có Lệ phi cũng đã đến.
Vũ Dương cũng đứng chờ bên cạnh Hoàng đế.
"Hoàng thượng."
Hoàng đế gật gù: "Trời đã lạnh, thân thể nàng không khoẻ nên cũng có thể không đến." "Đây là chuyện quan trọng, Vũ Dương cũng muốn đi." Công chúa Vũ Dương nhìn mọi người với ánh mắt không cam lòng.
Trong cung điện hoàng hậu vang lên tiếng kêu thảm thiết, từng tiếng lại từng tiếng thét gào giữa bầu không khí lạnh lẽo thê lương.
Nhược Phương đứng bên cạnh lo lắng nhìn bà mụ hô: "Nương nương, hãy dùng sức. Nương nương, người hãy cố gắng dùng sức."
Thân thể Hoàng hậu đầy mồ hôi nhìn xuống bụng mình cao chót vót, tóc tai rối bời. Nàng đã dự tính sẽ sinh sau mấy ngày nữa nhưng không ngờ lại ra sớm như vậy.
"Nhược Phương, Nhược Phương, tìm Tuyết Nhi đến đây cho Bổn cung."
Nhược Phương gật gù nói: "Tuân lệnh, nương nương."
Nhược Phương lo lắng nhìn chủ nhân mình, nếu Vương Phi không muốn đến đây thì nàng phải làm sao.
Vừa đi ra cửa, nàng liền nhìn thấy Triệu Chính Dương đang chạy tới "Vương gia, Vương gia, Vương Phi đâu rồi?"
Trong lòng Triệu Chính Dương có cảm giác nặng nề nói: "Vương Phi đến chăm sóc cho sức khoẻ phu nhân Bàng Quốc Công vẫn chưa về."
Sắc mặt Nhược Phương trắng bệch "Chẳng lẽ đây chính là báo ứng sao?"
"Mẫu hậu làm sao?" Triệu Chính Dương cầm tay Nhược Phương hỏi.
"Vương gia, hoàng hậu đã lâm bồn nhưng vẫn chưa sinh được."
Triệu Chính Dương buông tay Nhược Phương chạy về hướng Thần hi cung.
Lúc này Hoàng đế đang ở bên ngoài lo lắng chờ đợi.
Thái y lau máu tươi trên tay mình nói: "Khởi bẩm bệ hạ, long thai của Hoàng hậu bất an, hiện tại đầu của hài nhi vẫn không ra được. Tình huống của Hoàng hậu nương nương lúc này đang cực kỳ xấu."
Triệu Chính Dương quỳ xuống đất nói: "Khởi bẩm phụ hoàng, phụ hoàng, bất luận làm sao phụ hoàng nhất định phải cứu mẫu thân."
Hoàng Đế gật gù nói: "Đây là lẽ dĩ nhiên, hoàng hậu là thê tử của trẫm mà. Thái y, bất luận làm cách gì, ngươi cũng phải bảo vệ sinh mệnh của hoàng hậu."
"Ý của hoàng thượng là..." Thái y suy đoán nói.
"Nếu không cứu nổi tính mạng của hoàng hậu, trẫm sẽ cho các người chôn cùng hoàng hậu và hài nhi của ta." Hoàng đế nhìn thái y đang quỳ trên mặt đất nói.
Thái y gật gù nói: "Thần sẽ tận lực hết sức."
Bà mụ cầm chăn mở rộng ra, thái y đưa tay giúp hoàng hậu bắt mạch.
Lúc này toàn thân Hoàng hậu đều thấm đẫm mồ hôi, nàng cầm lấy tay thái y nói: "Hãy cứu ta, cứu ta, cứu cả hài tử của ta."
Thái y thở dài nói: "Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng đã có ý chỉ, thần sẽ cố gắng hết sức."
Hoàng hậu nhìn vẻ mặt thái y thì đột nhiên như hiểu rõ ra điều gì nói: "Hoàng thượng muốn ngươi hại Bổn cung?"
Thái y lấy ra một bình sứ nói: "Hoàng hậu nương nương thứ tội, nơi này đều là người của hoàng thượng, nương nương vẫn sớm lên đường thôi."
Hoàng hậu bi thảm nở nụ cười "Chỉ bằng các ngươi mà có thể muốn mạng của Bổn cung. Nhược Phương, Nhược Phương." Hoàng hậu hô to.
"Hoàng hậu nương nương có nhớ mình đã từng ám chỉ cho hoàng thượng về việc giết chết Bàng Quốc Công. Hoàng thượng đã sai người nói với nhị tiểu thư, tin rằng lúc này nhị tiểu thư chỉ muốn tính mạng của hoàng hậu mà thôi."
Máu trong người Hoàng hậu trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, chẳng lẽ đây chính là báo ứng trong truyền thuyết hay sao? Không được, không được, thật vất vả mình mới có vị trí như ngày hôm nay, nhất định không thể cứ như vậy chết đi.
"Hoàng hậu nương nương, người mau chóng lên đường thôi."
Thái y mở miệng hoàng hậu ra, đem chất lỏng màu đỏ rót vào miệng hoàng hậu. Một hồi lâu sau, hoàng hậu trợn mắt nhưng thân thể phía dưới vẫn đang chảy máu, nàng biết mình đã không thể cứu nổi hài nhi này. Chính mình mưu tính một đời, cuối cùng lại cũng chính mình sa vào những mưu tính đó.
"Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương, không ổn rồi. Hoàng hậu nương nương đã bị băng huyết." Thái y bước ra hô to.
Ngay lập tức Hoàng đế đi vào thấy hoàng hậu trợn mắt thật to thì thở ra một hơi. Tuy vậy trên mặt hắn vẫn cố gắng biểu hiện tình thâm ý trùng ( ý nói tình cảm sâu đậm) với nàng.
"Hoàng hậu, hoàng hậu, sao nàng lại nỡ lòng bỏ ta đi như thế?"
"Hoàng thượng nén bi thương."
Chúng phi quỳ gối nhỏ giọng gào khóc. Triệu Chính Dương nhìn thi thể hoàng hậu, trong đầu vang một tiếng ầm ầm, đầu óc cảm thấy choáng váng hô to "Mẫu hậu!"
Triệu Chính dương quỳ trên mặt đất bò qua chỗ hoàng hậu, hai tay lạnh lẽo vuốt lên khuôn mặt nàng, ánh mắt đỏ hồng không cầm được nước mắt.
"Nếu như Vương Phi ở đây thì tốt rồi, nếu nàng ở đây, mẫu hậu ngươi nhất định sẽ không có chuyện gì." Hoàng đế khổ sở nói.
Triệu Chính Dương cắn môi quỳ trên mặt đất, hai mắt khát máu.