Bàng Lạc Tuyết đứng xem kịch vui nhìn Tấn vương và Tam phu nhân.
Tam phu nhân kêu thảm một tiếng, cầm quần áo che bộ ngực làm lộ hết cảnh xuân của mình trước mặt mọi người.
"Vương gia, ngài có phải nên nói cho ta một lý do giải thích hợp lý?" Bàng Lạc Tuyết đứng lên đi đến trước mặt Tấn vương.
Hôm nay là ngày đưa tang của Bàng Quốc Công, mà Tấn vương thân là nữ tế (chồng của con gái) không đến thì thôi, đã thế lại làm ra chuyện trái luân thường đạo lý. Vậy thì hắn cũng đừng mơ tưởng đến ngôi vị hoàng đế này. Những khuôn mặt lão thần vốn muốn chống đỡ sau lưng hắn hiện giờ lại tràn ngập nồng đậm thất vọng. Tấn vương này đúng là quá loạn rồi.
"Nhị tiểu thư, nàng nghe ta nói, là tam phu nhân, tam phu nhân quyến rũ ta. Bản vương làm sao sẽ làm ra chuyện như vậy?"
Tam phu nhân đang lúc giận dữ và xấu hổ không chịu nổi chỉ vào Tấn vương nói: "Ngài! Ngài … cái người lòng lang dạ sói này, ngài chiếm lấy ta, hôm nay còn nói dẫn ta trở về dâng hương cho lão gia mà. Ngài đúng là một tên cầm thú!"
"Liên Diệp, che Tam phu nhân lại." Bàng Lạc Tuyết quay về phía Liên Diệp nói.
Tử Quyên đứng bên cạnh lấy ra một chiếc bạch sắc đấu bồng (áo khoác màu trắng) bao lấy Tam phu nhân.
"Đưa Tam phu nhân hồi phủ."
Bàng Lạc Tuyết lại xoay người quay về phía Tấn vương nói: "Vương gia, ta tin Vương gia hôm nay đến đây chỉ với mục đích là muốn dâng hương cho phụ thân ta. Dù sao ngài vẫn là nữ tế (chồng của con gái) của phụ thân ta, còn là phu quân của tam muội muội ta. Dù cho tam di nương bị tam muội muội dẫn đi nhưng người cũng vẫn là bậc trưởng bối. Ngài đường đường là hoàng tử, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy?"
"Đúng đấy, đúng đấy, Vương gia việc này ngài quả thật đã sai rồi."
"Đúng đấy, đặc biệt là Tam phu nhân vẫn là thiếp thất của Bàng Quốc Công."
"Bệ hạ ra ý chỉ, hiện tại Vương gia ngài nên bị cấm túc trong phủ mới đúng."
...........................................................................
Bàng Lạc Tuyết nhếch miệng: "Tấn vương, không nghĩ tới ngài lại to gan như vậy, ngay cả ý chỉ của hoàng thượng đều không xem ra gì."
Tấn vương nhìn người nữ tử trước mặt này, lần đầu tiên hắn có cảm giác kích động muốn lấy mạng của nàng.
"Là ngươi, là ngươi đã hãm hại ta." Tấn vương nhìn Bàng Lạc Tuyết nói ra từng câu từng chữ.
Ánh mắt Bàng Lạc Tuyết lạc lõng nhìn Tấn vương nói: "Vương gia, bổn tiểu thư cũng chưa từng mời ngài đến nơi này. Nơi đây là linh đường, ta có thể làm gì đây?"
"Đúng đấy, Vương gia, nhị tiểu thư vẫn luôn ở ngoài cổng chào hỏi khách khứa. Căn bản cũng không có rời khỏi tầm mắt của chúng ta, ta thấy Vương gia chỉ đang muốn cãi chày cãi cối mà thôi." "
"Đúng đấy, đúng đấy, Vương gia. Ngày hôm nay rõ ràng là do ngài không đúng trước lại còn cố tình giội nước bẩn lên người khác. Nhị tiểu thư là người thế nào chắc ngài cũng rõ."
"Các ngươi …."
Tấn vương nhìn mọi người, cứ ngươi một lời, ta một lời, chỉ trích mình thì mày kiếm nhếch lên, tức giận đến long trời lở đất.
"Ngươi…. các ngươi…." Tấn vương chỉ tay vào mọi người.
"Sao vậy Vương gia? Hay là ngài hiện tại muốn giải thích lý do tại sao ngài lại hành động như đang muốn đánh vào mặt phủ Bàng Quốc Công chúng ta?" Bàng Lạc Tuyết dùng giọng điệu bức người cố tình trêu chọc Tấn vương.
"Bàng Lạc Tuyết, ngươi thực sự ác độc, đang tâm bày ra kế sách để hãm hại ta."
"Vương gia đang nói gì thế? Là do ta bức ngài để ngài vi phạm ý chỉ của hoàng thượng sao? Là do ta bức ngài ở trước mặt mọi người lại làm ra những chuyện đáng xấu hổ như vậy sao?"
Tấn vương á khẩu không trả lời được.
"Chư vị, hôm nay là ngày đưa tang của phủ Bàng Quốc Công chúng ta. Vương gia Tấn vương lại ngang nhiên làm ra những chuyện như vậy, mà bây giờ còn nói thế. Đây chính là muốn bắt nạt những người hèn kém trong phủ Bàng Quốc Công này chăng?" Bàng Lạc Tuyết lên tiếng nói lời đại nghĩa.
"Nhị tiểu thư yên tâm, ta sẽ dâng tấu với bệ hạ về chuyện này."
Ngự Sử đại phu cũng lên tiếng nói đạo lý. Hắn chính là bằng hữu thâm giao với Bàng Quốc Công, vậy giờ phút này sao có thể đứng nhìn kẻ khác bắt nạt nữ nhi của bằng hữu tốt với mình được?
"Tuyết Nhi, nàng không cần lo lắng, lão phu nhân sẽ làm chủ cho nàng."Công chúa Trường Nhạc đỡ Vinh thân vương, Bàng Sách cũng trợn mắt nhìn Tấn vương.
"Tuyết Nhi bái kiến Vương gia."
Tấn vương nhìn Vinh thân vương, cũng không dám lỗ mãng, ngoan ngoãn hành lễ nói: "Bái kiến hoàng thúc."
"Hừ! Thực sự là không biết kiểm điểm. Sao hoàng thượng lại có một nhi tử như vậy? Ngươi học nhân nghĩa đạo đức nhiều năm như vậy, giờ đã ném đi nơi nào? " Vinh thân vương với vẻ mặt giận dữ nói.
"Hoàng thúc, không phải lỗi của ta, thực sự là ta bị người khác mưu hại." Tấn vương tỏ vẻ vô cùng đáng thương nói.
"Hừ! Người đâu, dẫn Tấn vương mang đi." Vinh thân vương phất tay ra hiệu cho thị vệ phía sau nói.
Công chúa Trường Nhạc cũng căm ghét nhìn Tấn vương. Tuy rằng nàng cũng không biết chuyện xảy ra như thế nào nhưng Tấn vương này lại dám làm ra những chuyện xấu xa này thì xem như tính mạng hắn cũng đáng lo.
"Hoàng thúc, tại sao ngài có thể làm như vậy?" Tấn vương nhìn người hoàng thúc Vinh thân vương vẫn luôn bình lặng không tranh với đời mà giờ bỗng nhiên lại trở nên dữ tợn như thế.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Vinh thân vương gật gù, lại xoay người nhìn bài vị Bàng Quốc Công gào khóc: "Phụ thân, ngài xem ngài mới vừa đi, Tấn vương liền bắt nạt chúng ta như vậy rồi."
Mỹ nhân chính là mỹ nhân, mỹ nhân vừa khóc vừa mang dáng vẻ hoa lê đẫm mưa (ý nói lúc khóc vẫn xinh đẹp như hoa lê trong mưa) khiến đám công tử đều nhìn Tấn vương với ánh mắt xem thường.
"Ngươi thật tàn nhẫn, Bàng Lạc Tuyết." Lúc Tấn vương bị dẫn đi thì cũng nghiến răng nghiến lợi khiến người ta sợ hãi.
Bàng Lạc Tuyết nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt, nhìn Tấn vương với ánh mắt đầy nỗi oan ức.
Mà lúc này Triệu Chính Dương không biết từ nơi nào nhảy ra, lại ra một quyền đánh vào mặt Tấn vương. Vốn hai người này không hợp nhau, vì chuyện này lại càng thêm không nể tình huynh đệ.
"Ngươi… lại dám đánh ta!"
"Ta đánh ngươi đấy thì sao? Nàng là tẩu tử của ngươi, tại sao ngươi có thể bắt nạt nàng?" Triệu Chính Dương đứng phía trước che cho Bàng Lạc Tuyết nói.
Tâm Bàng Lạc Tuyết không nhịn được thoáng rung động nhưng sau một khắc lại khôi phục yên tĩnh. Cả đời này, nàng tình nguyện không muốn dây vào ái tình. Nàng phải khiến những người này chết thảm thương bằng không cũng quá uổng phí công sức nàng bỏ ra.
Tấn vương vốn muốn đánh trả lại nhưng giờ khắc này lại bị Vinh thân vương sai thị vệ lôi kéo. Thị vệ đều là những tên nòng cốt tinh anh do Vinh thân vương tự mình tuyển chọn, khẳng định sẽ có võ công cao hơn thị vệ bình thường rất nhiều. Tấn vương bị lôi kéo hai lần, dù không muốn cũng bị ép đi.
Bàng Sách cũng bước tới đánh một quyền lên mặt Tấn vương nói: "Vương gia, cú đấm này là ta thay thế cho phụ thân ta. Hôm nay là ngày đưa tang của hắn mà ngươi lại dám hành sự cẩu thả với thiếp thân của hắn."
"Ầm!"
"Đây là quyền thứ hai, ta thay thế muội muội đánh ngươi. Muội muội ta hiền lành như thế mà ngươi ở trước mặt mọi người lại dám bắt nạt nàng. Ngươi đừng tưởng rằng Bàng gia chúng ta không người thì muốn làm gì thì làm, dù cho ngươi là hoàng tử nhưng ngươi cũng phải biết, phụ thân ta là người đức cao trọng vọng, ngay cả hoàng thượng cũng đều phải nể mặt ba phần. Còn ngươi lại làm ra những chuyện như vậy, thực sự là khinh thường phủ Bàng Quốc Công mà."
Trường Nhạc tiến lên kéo tay Bàng Sách nói: "Tướng công, hoàng thượng chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho Tấn vương như vậy đâu. Tướng công cũng không cần tức giận, phụ thân vẫn đang nhìn đấy."
Tấn vương phun một ngụm máu, trong miệng còn bị gãy thêm hai cái răng, có thể thấy được Bàng Sách cũng xuống tay thật độc ác.
"Ha ha, ngươi là thứ gì mà lại dám đánh ta? Ta chính là Vương gia Đông Tần quốc."
Tấn vương trong mắt toát lên lửa giận, trong lòng hắn cũng tràn ngập oán khí.
"Bốp!"
Mọi người sửng sốt, không khí cũng đồng thời yên tĩnh trở lại.
Bàng Lạc Tuyết bước lên cho Tấn vương một cái tát, nói tiếp: "Để Vương gia được thoả mãn, một tát này là ta tặng cho ngươi. Nếu Vương gia không phục thì lúc nào cũng có thể trả lại." Bàng Lạc Tuyết đúng mực nói.
"Ngươi, ngươi thật to gan, Bàng Lạc Tuyết. Hôm nay ngươi tính toán với ta, chờ ta vươn mình thì ngươi nhất định sẽ sống không bằng chết. Ngươi cho rằng Triệu Chính Dương yêu ngươi thật sao? Hoàng huynh ta đã từng có một hồng nhan tri kỷ, ngươi biết không?" Tấn vương đắc ý nhìn Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết cúi đầu nở nụ cười. Nàng thừa nhận vào thời khắc ấy nàng ghen, thế nhưng sau một khắc đó nàng ngẩng đầu nhìn Tấn vương cười nói: "Huynh ấy có hồng nhan tri kỷ hay không thì đó cũng là chuyện của chúng ta, có quan hệ gì đến vương gia đây. Chi bằng Vương gia nên lo lắng cho chính mình đi thôi."
Triệu Chính Dương cau mày lo lắng nhìn Bàng Lạc Tuyết, vì sao mới mấy ngày không gặp mà nàng lại nhanh chóng biến hóa như vậy? …. Ha ha thật thú vị.