Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 333




(*) Độc dược này thực ra là Hồng tín thạch (Thạch tín). Đây chính là khoáng vật tự nhiên của Asen (III) Oxit. Độc tố này sau khi đi vào cơ thể sẽ khiến cho protein trong cơ thể biến chất, mất đi hoạt tính, gây tắc nghẽn đường cung cấp dưỡng khí cho các tế bào, khiến người nhiễm độc mau chóng rơi vào trạng thái tử vong. Chất độc này có cơ chế hoạt động và cách phát huy tác dụng khá giống với chất độc Hidro Xyanua.

Edit: Sóc Là Ta

Bàng Lạc Tuyết nghe nói Bàng Quốc Công trúng độc nhưng nàng vốn nghĩ đáng lẽ hắn sẽ phun ra dòng máu không phải là màu đen, mà hiện tại lại phun ra màu đen. Điều này chắc chắn là có nguyên nhân.

"Đã mời thái y đến khám chưa?" Bàng Lạc Tuyết hỏi.

"Vương thái y cũng đã đến nhưng con cũng biết quan hệ giữa hắn và phủ Bàng Quốc Công khá tốt nên chắc chắn hắn sẽ không nói gì."

Dương thị nhìn nữ nhi mình, lấy ngân châm trong lồng ngực ra nói tiếp: "Tuyết Nhi, con xem, cái này là ngân châm được khám nghiệm lúc liệm cho phụ thân con, mẫu thân đã âm thầm lưu lại."

"Thái y nói là độc gì?" Bàng Lạc Tuyết nhận lấy, nhìn ngân châm biến thành màu đen.

"Hạc đỉnh hồng! Thái y nói là hạc đỉnh hồng!"

Mắt Dương thị bắt đầu đỏ lên, cũng mặc kệ nàng hận người nam nhân này bao nhiêu nhưng cuối cùng người nàng để ý nhất chính là hắn. Hiện giờ hắn cứ vậy mà rời xa nàng khiến mọi thù hận trong lòng nàng đều tan thành mây khói.

"Tuyết Nhi, hay chính là Hoàng Đế đã làm ra việc này?"

"Nữ nhi không biết."

Bàng Lạc Tuyết lại lắc đầu: "Hoàng Đế sẽ không hi vọng phụ thân chết vì đối với lão ta, nữ nhi chính là người hắn cần đối phó hơn phụ thân. Có điều, lão già kia cũng không phải tốt lành gì đâu, hiện tại con muốn hắn nợ máu phải trả bằng máu."

"Tuyết Nhi, hiện tại đã gả cho Triệu Chính Dương rồi, nếu trở mặt với hoàng gia thì phụ thân con cũng không an lòng." Dương thị lại khóc lóc nói.

"Nếu là hạc đỉnh hồng thì con thật sự muốn xem ai lại có bản lĩnh lớn như vậy. Chuyện này tuy không phải chủ ý của Hoàng Đế nhưng nguyên nhân cũng chính là do hắn mà ra. Con nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn."

"Tuyết Nhi, đừng như vậy." Dương thị đứng bên cạnh cầu xin.

"Mẫu thân, người yên tâm, hiện tại con chỉ muốn biết nguyên nhân vì sao trong thân thể phụ thân lại có độc."

Bàng Lạc Tuyết bước lên phía trước nhìn Bàng Quốc Công nằm trong quan tài lạnh lẽo, bên trong đã được thay bằng đồ tang, mi tâm thoáng lên một luồng hắc khí. Bao nhiêu căm hận trong lòng Bàng Lạc Tuyết cũng đã sớm chết đi, huyết thống liên kết chứng tỏ đây là phụ thân ruột thịt của mình, nàng làm sao cắt đứt tình nghĩa với hắn được đây.

"Tiểu thư, Vương gia đến rồi." Tử Quyên nhỏ giọng nói.

Bàn tay Bàng Lạc Tuyết run rẩy, nước mắt vốn muốn tuôn ra nhưng lại bị nàng cố gắng nuốt xuống.

"Muội hãy nói với Vương gia, tỷ muốn ở lại phủ Bàng Quốc Công mấy ngày tới. Xin mời Vương gia trở về phủ. Không có lệnh của tỷ, không ai được phép mời vương gia vào phủ."

"Tuyết Nhi, con hà tất phải như vậy." Dương thị khuyên lơn.

"Thành hôn chưa được ba ngày mà con vội vã trở về phủ đã là sai, lại còn đuổi phu quân mình ra ngoài sao?" Dương thị lo lắng nói.

"Không có gì là không thể. Nếu hắn đã dám thành thân với con thì hắn cũng nên chuẩn bị tâm lý rằng con là người tự do, không phải bất cứ chuyện gì cũng phải thương lượng qua với hắn. Con cũng có quyền lực của mình."

Bàng Lạc Tuyết nhìn Tử Quyên ra hiệu, Tử Quyên cũng gật gù.

"Nô tỳ tự mình đưa Vương gia ra ngoài."

Bàng Lạc Tuyết gật gù, cũng lạnh nhạt "Ừ" một tiếng.

Bên ngoài vương phủ, Triệu Chính Dương nhìn cổng treo đèn lồng màu trắng, trong lòng cũng cảm thấy hồi hộp.

"Vương gia, có lẽ không ổn rồi." Bơi chỉ vào lồng đèn sáng màu trắng nói.

"Ta biết, lần này chắc là chuyện lớn rồi. Ngươi gọi cửa đi."

"Tuân lệnh, Vương gia."

Bơi bước lên, vừa muốn gõ cửa thì Tử Quyên bước ra hành lễ. Bơi vừa nhìn liền nhận ra Tử Quyên nên nói: "Tử Quyên cô nương, Vương gia nhà ta tới đón Vương Phi hồi phủ."

Tử Quyên thi lễ với Triệu Chính Dương nói: "Thật không tiện, thưa Vương gia. Tiểu thư có dặn mấy ngày nay tiểu thư sẽ ở lại phủ Quốc Công, đồng thời cũng có dặn Vương gia cũng không cần trở lại."

Đầu óc Triệu Chính Dương lập tức nổ tung, rõ ràng đêm qua Bàng Lạc Tuyết vẫn dịu dàng ngoan ngoãn như vậy mà giờ chỉ trong một đêm tại sao nàng lại thay đổi nhanh chóng như vậy.

"Gì mà không cần trở lại, ta muốn gặp Vương Phi." Triệu Chính Dương chậm rãi nói ra từng chữ từng câu.Tử Quyên vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại nhìn thấy hai cái đầu quen thuộc, thầm nghĩ lại là người quen. Sau đó, Liên Diệp và Liên Ngẫu quay về phía Triệu Chính Dương hành lễ nói: "Nô tỳ bái kiến vương gia."

Triệu Chính Dương biết hai người kia trong lòng tức giận, bình thường bọn họ đối với Bàng Lạc Tuyết đều sẽ không tự xưng nô tỳ. Lần này xem ra đúng là chọc tới hai nha đầu này rồi.

"Liên Diệp, Liên Ngẫu, Vương Phi đâu? Có phải là Vương Phi đã thay đổi chủ ý rồi không? Nói mau." Triệu Chính Dương lo lắng nói.

Liên Diệp lườm một cái, quai hàm còn có chút sưng phù chưa bớt, nói: "Tâu Vương gia, tiểu thư căn dặn Vương gia không cần trở lại, sau này Vương gia cũng không cần trở lại."

Triệu Chính Dương nghe xong có cảm giác bị nghẹn đến khó chịu.

"Liên Diệp, bản vương biết trong lòng các ngươi đang có oán khí nhưng bản vương bảo đảm sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa. Các ngươi để ta vào trong đi."

"Vương gia, không phải chúng nô tỳ cố ý muốn làm khó dễ ngài nhưng hiện tại thật sự không phải là thời điểm tốt để ngài gặp tiểu thư." Liên Ngẫu nói.

"Ta biết, ngày hôm nay ta đã làm nhiều điều khiến Tuyết Nhi tức giận rồi. Có điều, Chu ma ma là nhũ mẫu của ta, ta cũng không thể lập tức đuổi lão ra ngoài."

“Vương gia, chúng nô tỳ vẫn hiểu ngài khổ sở nhưng nô tỳ cũng phải nhắc nhở ngài rằng ngài cũng nên biết tính khí của tiểu thư thế nào."

"Vậy để ta vào trong gặp nàng đi." Triệu Chính Dương hạ mình thương lượng. Nếu như là người bình thường, hắn đã sớm xông vào trong rồi nhưng đây là tỳ nữ thân cận bên cạnh Bàng Lạc Tuyết, hắn cũng không nên lần nữa đắc tội với nàng.

"Vương gia, ngài có biết hiện tại đây không phải lúc ngài có thể vào trong?"

Triệu Chính Dương nhìn y phục của mình, đưa tay xé một cái, lộ ra y phục màu trắng bên trong.

"Vậy bây giờ thì sao?" Triệu Chính Dương hỏi.

Khoé miệng Liên Diệp và Liên Ngẫu giật giật, liếc mắt nhìn, kéo Tử Quyên sang một bên nói: "Không thể."

"Rầm." Âm thanh khô khốc của cổng chính phủ Bàng Quốc Công được đóng lại.

"Vương gia, Vương Phi đã rất quyết tâm, chúng ta vẫn nên trở về đi thôi."

"Ừm."

"Vương gia, làm sao bây giờ? Vương Phi không muốn trở về thì làm sao bây giờ? Ba ngày mới được về phủ mà hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên, nếu để người khác biết thì sẽ làm sao?"

"Sao ta lại không biết điều này thế nhưng ngươi cũng biết tính khí Vương Phi quật cường ngang ngạnh đến cỡ nào rồi mà?" Triệu Chính Dương nói.

"Dạ!”

"Tâu Vương gia, không ổn rồi." Thị vệ của vương phủ cưỡi ngựa tới.

"Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Bơi nhìn Triệu Chính Dương bất đắc dĩ hỏi.

"Tâu Vương gia, trong phủ xảy ra chuyện rồi."

"Nói mau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bản vương mới vừa thành thân, chưa hưởng thụ được ngày nào mà sao lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy?"

Thị vệ cũng bất đắc dĩ thở dài nói: "Tâu Vương gia, lần này là Chu ma ma muốn tìm đến cái chết, hiện tại Bạch Chỉ và Bạch Đinh đang can ngăn. Vương gia, ngài mau về xem đi."

"Vương gia, thuộc hạ thấy Chu ma ma cũng quá được voi đòi tiên, sáng sớm hôm nay rõ ràng Chu ma ma còn thị uy với Vương Phi. Liên Diệp và Liên Ngẫu chính là muội muội thân tín bên cạnh vương phi mà lão cư nhiên ra tay đánh các nàng như vậy, vương phi không tức chết mới là lạ. Hiện tại lại làm náo loạn như thế này, không phải là khiến Vương gia phiền lòng hay sao?"

Triệu Chính Dương cau mày, nói: "Đi, chúng ta trở về."

Trong Vương phủ, Chu ma ma giảo hoạt lúc này nên tìm cái chết nhưng lúc này lao lại đang nhắm mắt khẽ hát.

Còn Bạch Chỉ và Bạch Đinh đang quỳ ở một bên lo lắng nhìn Chu ma ma.

"Lão nương, nhỡ đâu Vương gia sẽ không trở về thì sao?" Bạch Chỉ nói.

"Đồ ngốc này, yên tâm đi, Vương gia rất hiếu tâm, nếu không làm sao ta dám đối đầu với vương phi như hôm nay được? Tuy vương gia không thể lần nào cũng che chở cho ta nhưng có điều ngày hôm nay chắc chắn hắn sẽ rất đau lòng."

"Lão nương, nhi thần chỉ sợ lần này Vương gia thật sự tức giận." Bạch Chỉ lo lắng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.