Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 321




Edit: Sóc Là Ta

Trong đêm tối, Dương thị nhìn vào khoảng không trong phòng vò vò mi tâm.

Tử Tước và Tử Quyên ở bên cạnh hầu hạ Dương thị.

"Thưa phu nhân, mời người dùng tổ yến, ban đêm dùng thứ này sẽ rất tốt cho đôi mắt."

Tử Quyên cố tình nhắc đến nhị tiểu thư chính là vì sợ đại phu nhân không yêu quý thân thể lại làm những chuyện quẫn bách. Những món này chính do Bàng Lạc Tuyết đã tự tay làm dâng cho đại phu nhân.

"Ừm, gần đây ta cũng thấy như vậy. Đúng rồi, ngày mai Tuyết Nhi thành hôn, sức khoẻ của lão gia lại không tốt, hay là ngươi lấy đồ cưới đến tới cho ta xem một chút, cũng thuận tiện chọn ra vài thứ tốt trao cho Tuyết Nhi làm đồ cưới. "

"Thưa phu nhân, không cần làm vậy đâu." Tử Quyên khó khăn nói.

Lúc trước nhị tiểu thư cũng đã từng căn dặn rằng chỗ béo bở không cho người ngoài. Huống chi, chuyện sau này còn không biết thế nào nên cũng không cần chuẩn bị. Những thứ đáng giá vẫn nên để phu nhân giữ lại nhưng nếu như vậy thì bây giờ làm sao Tử Quyên dám nói ra miệng đây.

"Như vậy sao được? Đây là chuyện lớn, nếu lão gia có thể tỉnh lại thì tốt rồi."

"Hừ, ngươi còn nhớ đến phu quân mình sao?" Giọng của lão phu nhân vang vọng từ ngoài cửa vào trong.

Sắc mặt của Đại phu nhân cũng tỏ vẻ khó chịu. Lại nói, từ khi Bàng Quốc Công gặp chuyện, lão phu nhân cũng hôn mê bất tỉnh. Một ngày kia, thân thể lão phu nhân suy sụp, chịu đựng đến hôm nay cũng là điều hiếm thấy rồi.

"Thiếp thân bái kiến lão phu nhân."

Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng.

Dương thị cũng không nói lời nào.

"Hiện giờ Quốc Công gia đang nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, mà hoàng đế lại có chiếu chỉ đem gả nữ nhi ngươi đi là có ý gì, ngươi nhìn còn không hiểu sao? Ý của hoàng gia chính là muốn phủ Bàng Quốc Công chúng ta cũng nên đổi chủ rồi."

Tuy lão phu nhân ít khi ra ngoài nhưng xem ra ai cũng nhìn rõ ý của hoàng đế.

"Ý của lão phu nhân là......"

"Ta luôn cảm thấy không an lòng, hiện tại Chấn nhi còn đang hôn mê bất tỉnh, ngay cả thái y cũng không có cách nào chữa khỏ. Chẳng lẽ trời cao đang muốn diệt vong phủ Bàng Quốc Công chúng ta sao?"

"Lão phu nhân yên tâm. Tức nhi cũng hiểu được điều này, ngày mai Tuyết Nhi thành thân, tức nhi cũng luôn cảm thấy không yên lòng. "

"Không có chuyện gì đâu, lần này gả đi nhất định phải xem trọng Tuyết Nhi, không thể để lại xảy ra chuyện gì."

"Vâng, lão phu nhân yên tâm, tức nhi hiểu."

"Ừm. vậy thì tốt. Ta đi xem Chấn nhi một chút, còn ngươi hãy đến thăm Tuyết Nhi đi."

"Vâng, thưa lão phu nhân. Lão phu nhân cũng nghỉ sớm một chút." Dương thị nhìn lão phu nhân nói.

"Ừm."

Lão phu nhân mới vừa đi, Dương thị đã quay sang Tử Quyên nói: "Đi lấy phượng quan tới đây, ta muốn đích thân lau chúng."

"Tuân lệnh phu nhân."

................

Sáng sớm hôm sau, Bàng Lạc Tuyết bị lôi từ trong chăn ra, mọi người bắt đầu ép nàng mặc các loại trang phục.

Công chúa Trường Nhạc cũng sớm rời giường, hoàng hậu cũng đã sớm sai người đưa trang phục tân nương vốn là trang phục cao quý lúc hoàng hậu thành thân trao cho nàng. Thật ra không ai có thể có diễm phúc như vậy nhưng lần này thì ngoại lệ. Đây là lễ thành thân của nhi tử yêu quý nhất và nghĩa nữ mình mến nhất, bên cạnh đó thời gian cấp bách, nàng không thể làm gì khác hơn là đem thứ mình quý trọng nhất ban tặng cho Bàng Lạc Tuyết.

Bàng Lạc Tuyết vuốt ve hỉ phục, khóe miệng nở nụ cười nhạt nhòa. Lần này nàng xuất giá nhưng trong lòng cũng chẳng cảm thấy vui sướng gì.

Gả y Phượng Hoàng Cẩm chính là thứ mà tất cả các khuê nữ thiên kim ở Đông Tần quốc này đều luôn mơ tưởng. Phượng Hoàng cẩm lúc mới nhìn qua không giống những loại gả y khác, thậm chí còn rất bình thường với màu đỏ tơ lụa phổ thông nhưng khi nó xuất hiện dưới ánh sáng thì sẽ hiện ra một bức tranh hình phượng hoàng thật sống động. Nếu như người nào mặc lên người và đi lại thì lập tức người đối diện sẽ sinh ra ảo giác. Điểm đặc biệt của Phượng Hoàng Cẩm chính là trên bề mặt còn có thêu một đoá hoa phù dung mẫu đơn. Thời điểm sống động nhất chính là một gả y có sự kết hợp giữa chim phượng hoàng đang uốn lượn quanh đoá hoa mẫu đơn làm cho bức tranh trở nên sống động kỳ ảo. Thêm vào đó, một khi xuất hiện ánh mặt trời hoặc ánh nến hào quang thì chim phượng hoàng được thêu với những đường nét tinh xảo xuyên qua hoa Mẫu Đan khiến mọi người trầm trồ thán phục. Hoàng hậu lại còn có thêm chủ kiến rằng đeo thêm một chiếc khăn voan trên đầu. Lúc này, Bàng Lạc Tuyết kinh ngạc phát hiện dưới ánh mặt trời cùng với ánh nến, thậm chí còn có tia sáng le lói lúc mạnh lúc yếu đều sẽ khiến màu sắc và hình thái của Phượng Hoàng đẹp lung linh, huyền ảo.

Nhìn người nữ tử trong gương đồng thanh lệ kiều diễm, trong lúc nhất thời Bàng Lạc Tuyết suýt chút nữa cũng không nhận ra chính mình. Mái tóc đen nhánh thanh nhã, bảo thạch tô điểm dưới ánh nến khẽ đung đưa, gả y đại hồng đoan trang quý khí càng tô điểm thêm nét quyến rũ cho nàng.

Bộ Mẫu Đan nạm Hồng Bảo Hoàng kim tô điểm thêm trâm vàng bảo thạch, còn có son hoạ mi nhàn nhạt trên môi nàng. Thậm chí công chúa Trường Nhạc còn muốn nàng nổi bật hơn nên vẽ thêm một đóa Mẫu Đan nho nhỏ ngay mi tâm nàng.

"Tuyết Nhi, muội thật đẹp." Trường Nhạc cầm son nói.

"Tuyết Nhi, muội muốn xuất giá sao?"

Giọng nói của tướng quân Nam Cung truyền đến phía sau, phảng phất đâu đó biểu hiện nét buồn rầu lẫn đau khổ khiến Bàng Lạc Tuyết không nhịn được quay đầu lại.

"Huynh gầy quá."

Bàng Lạc Tuyết mỉm cười nói: "Lần này là do ý chỉ của hoàng đế muốn huynh về biên quan sao?”

"Ừm."

Tướng quân Nam Cung gật gù nói: "Sợ rằng vị trí của hoàng hậu khó giữ được, hoàng đế đối với Nam Cung gia nghi kỵ càng ngày càng nghiêm trọng. Huynh chỉ đành tuân theo lệnh để hắn yên tâm. Quốc công gia vẫn khoẻ chứ?"

"Hoàng Đế thật tốt, phụ thân ta trở thành như thế này cũng đều do lão ban ơn."

"Vậy muội gả cho Triệu Chính Dương thật sao?" Nam Cung nhìn Bàng Lạc Tuyết với ánh mắt đầy tình cảm.

Bàng Lạc Tuyết thở dài, nàng đối với tướng quân Nam Cung chỉ có tôn kính, không hề có ý gì khác.

Tô Ấp chứng kiến tướng quân Nam Cung nhìn Bàng Lạc Tuyết với ánh mắt nồng đậm tình cảm thì thở dài. Hắn lấy từ trong ngực mình ra một bình rượu, ngửa đầu uống cạn.

"Tuyết Nhi, muội thực sự rất đẹp, Triệu Chính Dương thật có phúc."

"Tô Ấp, ngươi say rồi." Tướng quân Nam Cung kéo cánh tay Tô Ấp nói.

Tô Ấp mạnh mẽ đẩy tướng quân Nam Cung ra, hắn nhìn Bàng Lạc Tuyết một hồi và cầm rượu uống tiếp.

"Nam Cung, không phải huynh cũng yêu Tuyết Nhi sao? Vậy tại sao lại cứ không nói, tại sao?" Tô Ấp gào thét.

Bàng Lạc Tuyết cau mày, đôi lông mày nhíu chặt khiến người khác đau lòng.

"Hôm nay là ngày đại hỉ của Tuyết Nhi, các ngươi không được quấy rầy nàng." Công chúa Trường Nhạc hung hãn nói. Thật là buồn cười, hôm nay là ngày đặc biệt như vậy mà tại sao hai tên khốn kiếp này có thể gây nhiễu loạn ở nơi đây được?

"Công chúa Trường Nhạc, nàng đi tìm Bàng Sách đi dạo một chút đi." Tô Ấp say nên vui đùa nói.

Bàng Sách bước đến đập lên người Tô ấp một quyền thật mạnh và ném hắn ra ngoài "Không cho phép ngươi vô lễ với Trường Nhạc."

Nam Cung nhìn Tô Ấp đang chật vật nửa nằm nửa ngồi trên đất thì bất đắc dĩ thở dài nói: "Tuyết Nhi, Tô Ấp cũng không cố ý."

"Muội biết, huynh hãy chăm sóc hắn tốt."

"Muội cứ yên tâm, huynh sẽ chăm sóc hắn. Nếu Triệu Chính Dương dám đối xử không tốt với muội thì cứ nói với huynh, huynh nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn." Tướng quân Nam Cung kiên định nói.

Tô Ấp nằm trên mặt đất lạnh băng, trên người thấp thoáng đều là mùi rượu.

"Đi thôi.” Tướng quân Nam Cung quay về Tô Ấp lạnh lùng nói: "Vừa nãy chuyện ngươi quậy phá, ta sẽ để đó, chờ đến tối nay xem ta xử ngươi thế nào."

Tô Ấp mỉm cười nói: "Ta sẽ cho ngươi nếm thử một loại rượu giải sầu, tuý Hồng Trần."

Tô Ấp ngồi dưới đất nhìn Bàng Lạc Tuyết với ánh mắt ảm đạm, có chút ưu thương. Hắn cũng hiểu rõ con người của người nam nhân nhà Nam Cung kia, ánh mắt hai người chạm nhau, có ý vị sâu xa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.