Một tháng sau, khí trời chuyển lạnh, Bàng Lạc Tuyết cũng khoác thêm áo lông thú, chỉ để lộ khuôn mặt trắng mịn của mình ra bên ngoài.
Bàng Lạc Băng đã trở thành thị thiếp cũng một tháng rồi. Toàn phủ Tấn vương ngầm bàn luận về nàng, vị trí của nàng hiện giờ thực sự không đơn giản, nếu có thể chịu nổi cô quạnh trong một thời gian dài thì có thể như cá gặp nước.
Đi thẳng đến Hà Hương viện, trong sân hoa cúc nở rất nhiều, trong vườn không thiếu thứ hoa quý nào. Mọi thứ đều do một tay Bàng Sách và công chúa Trường Nhạc đưa tới.
"Tuyết Nhi bái kiến tổ mẫu, thân thể tổ mẫu đã khá hơn chưa?"
Trên giường có lò lửa than đỏ rực đang nấu dược, còn lão phu nhân ngồi trên giường chăm chú nhìn vào đó. Từ khi thời tiết trở lạnh, lão phu nhân vẫn thích ngồi đó, một mặt là sưởi ấm còn mặt khác không để dược bị gián đoạn.
"Tuyết Nhi đến rồi, lại đây ngồi đi, bên ngoài trời trở lạnh, ra ngoài phải khoác thêm áo choàng." Lão phu nhân chỉ chỗ ngồi ấm áp bên cạnh mình nói.
Tuy rằng tổ mẫu và tôn nữ vì chuyện tiến cung có xảy ra mâu thuẫn nhưng sau khi trải qua một cơn bạo bệnh thì lão phu nhân cũng dần quên đi. Dù gì lão phu nhân cũng lớn tuổi, chỉ cần trái gió trở trời thì liền cảm thấy không khoẻ.
"Đa tạ tổ mẫu, đúng rồi, hôm nay hoa trong vườn đều đã nở, tôn nữ thấy hoa nào cũng thật đẹp."
Lão phu nhân nở nụ cười, tươi đẹp giống như một đóa hoa cúc đang toả hương. Trên mặt hằn lên những vết nhăn, dù bồi bổ tốt đến thế nào cũng không thể xoá nhoà vết tích của thời gian.
"Đúng đấy, những loài hoa này đều do ca ca ngươi và công chúa Trường Nhạc mang đến. Phụ thân ngươi đúng là có mắt nhìn người, vừa vặn chọn lựa cho Bàng Sách một cô công chúa tuyệt đẹp và Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, giỏi giang như Trường Nhạc đây. Tuyết Nhi thấy thế nào?"
"Tổ mẫu và phụ thân làm chủ là được. Tuyết Nhi không dám xen vào." Bàng Lạc Tuyết vâng lời nói.
"Ừm, ngày mai là sinh nhật tôn nữ, mẫu thân ngươi có ý muốn làm tiệc mừng. Vừa lúc cũng định ngày cho ca ca ngươi và công chúa thành thân, mà ca ca ngươi cũng đỡ phải lo lắng. Bên cạnh đó, ta cũng nghe nói mẫu thân ngươi muốn nạp hai đứa trẻ làm nhi tử : một là nữ nhi Thích Dao và hai là một tiểu hài nhi khoảng năm tuổi, có đúng không?"
Nghĩ lại, hài tử năm tuổi kia cũng thật đáng yêu, ai vừa gặp nhất định sẽ rất thích, khuôn mặt bụ bẫm, dáng vẻ rất hiền lành.
"Vâng, tướng quân Thích cùng phu nhân và mẫu thân nhi nữ vốn là bằng hữu. Vì vậy mẫu thân muốn tự mình chăm sóc nàng. Còn tiểu tử kia không cha không mẹ, lúc mẫu thân đi dâng hương cầu phúc gặp hắn thì cũng liền dẫn về. Có lẽ cũng là do duyên phận."
"Ừm, thân thể mẫu thân ngươi vốn yếu ớt. Nếu nàng thích thì cứ tuỳ nàng định đoạt. Có điều nàng cũng nên dạy dỗ tiểu hài tử này thật tốt."
"Tổ mẫu yên tâm, mẫu thân cũng hiểu rõ điều này."
"Vậy được rồi, tổ mẫu chuẩn bị cho tôn nhi món lễ vật này. Dù sao cũng trở thành một tiểu cô nương khuê các rồi nên mọi lời nói cùng hành động cũng phải nên chú ý một chút."
"Đa tạ tổ mẫu dạy dỗ."
Mama Vương dâng lên một chiếc hộp ngọc bích bên trong có chứa một chuỗi lắc tay bằng ngọc. Chất lượng của ngọc kia vô cùng tốt, trong suốt như có thể nhìn thấy mọi thứ bên trong.
"Đa tạ tổ mẫu." Nói xong, nàng lại ra hiệu với Liên Diệp.
"Đi thôi, tối nay có yến hội, Tuyết nhi cũng nhớ mời Tấn vương đến để hắn dẫn theo Băng Nhi. Còn riêng Bàng Lạc Vũ, dù gì phụ thân ngươi vẫn phải có trách nhiệm với nàng. Hiện giờ nếu ta biết nàng đang ở nơi nào thì ta nhất định ban cho một bình rượu độc để đỡ phải bại hoại danh tiếng của phủ Bàng Quốc Công ta."
Tuy rằng nàng không rõ nhưng vẫn gật đầu, nói: "Vâng, tôn nữ biết rồi. Tổ mẫu không nên tức giận, phụ thân cũng có nỗi khổ tâm nên mới làm vậy."
Vừa ra khỏi Hà Hương viện, Liên Diệp liền cau mày.
"Tiểu thư, tỷ không cảm thấy hiếu kỳ vì sao tam tiểu thư dám lộ diện trước mặt lão phu nhân?" Liên Diệp thần bí nói.
"Xem ra muội nghe được gì?" Nàng trêu tức nhìn Liên Diệp nói.
Liên Diệp quệt khóe miệng, nói: "Tiểu thư, tỷ trêu chọc muội, muội sẽ không nói cho tỷ biết."
"Thôi được rồi! Đều do ta sai, đại mỹ nhân Liên Diệp hãy mau nói đi." Nàng cũng mau chóng dụ dỗ Liên Diệp nói.
"Tiểu thư, muội nói tỷ biết, nghe nói vài ngày trước đó Tấn vương sinh bệnh. Tam tiểu thư không ngủ, liên tục cầu phúc cho Tấn vương đến nỗi ngất xỉu. Quản gia thân tín bên cạnh hắn nói cho hắn biết, sau đó mấy ngày nay Tấn vương đều ở trong phòng tam tiểu thư. Trong khi đó, tam tiểu thư không hề nhắc đến vị trí thiếp thân của mình. Nhưng vị thiếp thân vẫn luôn được Tấn vương sủng ái cũng đến náo loạn, hỏi hắn tại sao lại muốn sủng một trắc phi như tam tiểu thư. Nghe xong những lời đó, vương gia tức giận nên đuổi nàng ấy ra ngoài."
"Ồ? Chuyện này thật sự là kỳ lạ, ngày mai khi tham gia yến hội, ta sẽ đến gặp tam muội muội để hỏi rõ xem rốt cuộc nàng muốn làm gì?" Bàng Lạc Tuyết mơ màng nói.
"Tiểu thư, vậy người thị thiếp kia phải tính sao?" Liên Diệp hỏi.
"Nên làm như thế nào thì ngươi phải rõ ràng hơn ta chứ? Hãy canh chừng nàng đừng cho nàng gây náo loạn. Hiện tại tam muội muội đang tìm nha đầu này."
"Dạ"
Ở Tấn vương phủ, Tấn vương nhìn người nữ tử đang nằm trong lồng ngực mình. Tuy rằng rất giống người nữ nhân kia nhưng hắn lại biết rất rõ nữ tử này chính là một sự sỉ nhục đối với mình. Căn bản cô không xứng với hắn nhưng vì con tiện nhân Bàng Lạc Vũ đã cẩu hợp với nhiều nam nhân như vậy thì sao hắn lại muốn nạp ả làm phi tử mình được đây?
"Vương gia, ngài tỉnh rồi, để Băng Nhi giúp ngài mặc y phục."
Bàng Lạc Băng cẩn thận đứng dậy, bước tới tấm bình phong cầm y phục của Tấn vương, lại e dè mặc cho hắn.
Tấn vương nhìn tiểu cô nương này, đưa tay nâng cằm nàng lên, nói: "Đêm qua thật vất vả cho nàng, nàng ngủ thêm một lát đi. Sau đó, sẽ dọn vào Duyệt Băng các."
"Duyệt Băng các sao? Vương gia, từ khi nào lại có một nơi như thế?"
Tấn vương nắm tay Bàng Lạc Băng nói: "Ta đổi Thường Thanh các thành Duyệt Băng các để nàng chuyển đến đó. À, đúng rồi, ngày mai là sinh thần của nhị tỷ nàng, có lẽ nàng biết nàng ấy thích gì. Hay ta nên để nàng chuẩn bị lễ vật?"
"Vương gia yên tâm, thiếp nhất định sẽ chuẩn bị kỹ càng." Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, Bàng Lạc Băng e dè nói. Vương gia hy vọng nàng ở trong Duyệt Băng các sao? Nàng thực sự quá hạnh phúc.
"Được rồi, bản vương đi xử lý chút chuyện, nàng ngủ tiếp đi, không cần gấp gáp."
"Dạ, Vương gia đi thong thả."
Bàng Lạc Băng cười híp mắt đưa Tấn vương ra ngoài, xoay người nói với Tiểu Ngọc: "Thị thiếp kia đâu?"
"Thưa tiểu thư, nô tỳ hành sự không chu toàn nên để nàng ta trốn thoát." Tiểu Ngọc vừa cẩn thận nói vừa nhìn sắc mặt Bàng Lạc Băng ngày càng tối đen.
Bàng Lạc Băng hít sâu một hơi, nói: "Ngươi hãy phái người đi tìm, hiện tại người bên cạnh Vương gia chỉ có thể là ta, chờ địa vị của ta vững chắc thì ta cũng sẽ không sợ hắn. Giờ nếu để ả gặp được Vương gia chỉ sợ có chuyện chẳng lành."
"Tiểu thư yên tâm, hiện tại gương mặt của nàng đã bị nô tỳ phá huỷ. Nô tỳ không ngờ nàng lại có bản lãnh dám giả chết để gạt nô tỳ. Lần này nô tỳ thật bất cẩn."
"Được rồi, cũng không liên quan đến ngươi, tiện nhân đó vốn rất thông minh. Đợi đến khi lòng vương gia luôn có ta thì tất cả những thứ này đều không thành vấn đề."
Bàng Lạc Băng nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật hoang vu, xơ xác. Cũng chẳng bao lâu nữa, nàng có thể rời khỏi nơi này rồi.
"Duyệt Băng các sao? Một nơi cũng không tệ." Bàng Lạc Băng mỉa mai cười nói.