Sáng sớm hôm sau, Sở Mộc Dương bỏ đi không lời từ biệt. Hắn chỉ để lại một phong thư, khuyên Bàng Lạc Tuyết hãy biết tự chăm sóc mình thật tốt, hắn còn có việc cấp bách cần giải quyết nên phải trở về Nam Chiếu trước.
Bàng Lạc Tuyết đọc xong, thầm thở dài. Nàng chỉ hy vọng mình đừng rơi vào tấm bi kịch như kiếp trước nàng đã từng chịu.
Dùng điểm tâm xong, Bàng Lạc Tuyết cùng Liên Diệp và Liên Ngẫu đi tới cửa hàng. Tuy Sở Mộc Dương bỏ đi, nhưng hắn để cửa hàng này lại cho Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết thay xong trang phục thần y, cầm hòm thuốc ngồi lên xe ngựa chuẩn bị đi đến phủ Bàng Quốc Công.
Hôm nay, Bàng Lạc Tuyết sẽ tháo băng gạc trên mặt Bàng Lạc Vũ xuống. Lúc trước, Bàng Lạc Tuyết vẫn dùng vải quấn khuôn mặt của Bàng Lạc Vũ nhưng lúc này khi tháo băng xuống thì khuôn mặt của Bàng Lạc Vũ lộ ra những vết thương đã bị thối rửa, không cách nào che giấu được.
Suốt cả đêm qua, Bàng Lạc Vũ sợ hãi đến nỗi không thể ngủ được, rồi lại mong đợi đến ngày hôm sau. Sáng sớm, Cúc Thanh đang nửa mê nửa tỉnh, nàng như người đang ngủ bị đánh thức, chạy vào nói: “Tiểu thư...... Tiểu thư...... Nhị phu nhân bảo hôm nay thần y đến thật sớm, xin tiểu thư chuẩn bị.”
Bàng Lạc Vũ đang thiu thiu ngủ. Vừa lúc bị nha hoàn đánh thức, nàng bỗng bật người ngồi dậy, cảm thấy đầu đau nhức như búa bổ. Theo bản năng, Bàng Lạc Vũ đưa tay sờ hai má mình, sau đó thở phào nhẹ nhõm vì băng gạc vẫn còn trên mặt mình.
Đêm qua mưa thật lớn, lá chuối trên cây rũ xuống. Nước đọng rơi xuống nghe lộp bộp. Giọt nước chia thành nhiều phần khác nhau, di tản về năm phía.
Bàng Lạc Vũ được nha hoàn trang điểm chỉnh tề. Nàng mặc chiếc áo hoa đào có điểm thêm vài đồng tiền trên áo, quần dài thêu hoa ngọc lan khiến người khác không thể rời mắt đi nơi khác, khăn lụa vẫn bao bọc lấy khuôn mặt nàng. Sắc mặt Cúc Thanh vẫn như thường lệ, còn bọn nha đầu vẫn cúi đầu xuống đất.
Nhớ lại giấc mộng đêm qua, Bàng Lạc Vũ chỉ muốn ngất xỉu. Nàng vẫn luôn tự dặn lòng rằng mình không được phép như vậy nhưng khi nghĩ lại thì nàng sợ đến nỗi run rẩy cả người.
Tay nha hoàn run run, cầm tóc của Bàng Lạc Vũ.
“A.....” Bàng Lạc Vũ đưa tay sờ tóc mình, sau đó cau mày nhìn nha hoàn.
“Xin lỗi, đại tiểu thư, nô tỳ không cố ý.” Tiểu nha hoàn vội vàng quỳ xuống dập đầu nhận lỗi. Nhưng chỉ sợ là đã muộn vì tính khí của đại tiểu thư rất kì quái. Nàng không biết nàng ta sẽ nghĩ ra phương pháp gì để hành hạ nàng.
Bàng Lạc Vũ mạnh mẽ vỗ tay lên bàn, tức giận nói “Ngươi muốn chết sao? Dám đối xử với ta như vậy? Bản tiểu thư còn giữ ngươi làm gì khi chỉ có việc tết tóc mà ngươi cũng không làm được?”
Tiểu nha hoàn sợ đến nỗi run lẩy bẩy. Nàng liên tục dập đầu nhận lỗi, Cúc Thanh cầm lược nói “Tiểu thư, sáng sớm tiểu thư đừng tức giận, thần y sẽ tới bây giờ đó.”
Nói xong, nàng hung hăng nhìn chằm chằm nha hoàn trên đất nói “Còn ở đó làm gì? Còn không mau đi xem thần y đã đến chưa?”
Nhị phu nhân cũng dậy thật sớm, hôm nay bà cũng rất vui vẻ. Thứ nhất, Bàng Lạc Vũ đã có thể xuống đất đi bộ. Mặc dù nàng đi không nhiều, nhưng đã có tiến bộ hơn nhiều so với trước kia. Thứ hai, hôm nay nàng có thể tháo băng gạc. Rốt cuộc, bà cũng có thể biết vết thương trên mặt của nữ nhi mình như thế nào, có cần phải đeo chiếc mặt nạ mỏng da người hay không?
Nhị phu nhân cùng nha hoàn đi tới Thính Vũ hiên. Từ đằng xa, bà nghe được tiếng Bàng Lạc Vũ đang trách mắng nha hoàn, nên bà cau mày tiến vào. Kể từ khi Bàng Lạc Vũ ngã bệnh, tính khí nàng đã thay đổi rất nhiều.
“Vũ Nhi, sao mới sáng sớm đã tức giận? Đừng tức giận, mẫu thân đã sai người sang Lâm Lang hiên may rất nhiều quần áo đẹp cho con. Sau đó, con hãy lựa chọn y phục con thích, còn lại thì tặng cho Nhị muội muội và Tam muội muội.”
Bàng Lạc Vũ cười ngọt ngào nói “Chỉ có mẫu thân thương nữ nhi.”
Lại nói, Bàng Lạc Tuyết trong vai lão thần y, da nhăn nhúm, lưng còng, mang theo hòm thuốc bước qua cửa, sau đó vào phía trong phủ.
Nha hoàn của Thính Vũ hiên đang đứng chờ nàng từ sớm.
“Lão hủ bái kiến phu nhân, bái kiến đại tiểu thư.” Bàng Lạc Tuyết khàn giọng, Liên Diệp đứng bên cạnh mang theo mặt nạ cũng đang đứng cúi đầu.
Nhị phu nhân bước tới, đỡ thần y dậy nói “Thần y, nhanh lên một chút, đại tiểu thư đã sớm chờ ngài tới.”
Tâm tình của Bàng Lạc Vũ cũng tốt lên, nói “Thần y, chân ta đã hồi phục, ta đã có thể đi bộ, nhưng nửa đêm vẫn cảm thấy đau.”
“Tiểu thư yên tâm, đây chỉ là tạm thời. Nếu tiểu thư chịu nghỉ ngơi một chút, thì mấy ngày nữa tiểu thư sẽ khôi phục như bình thường rồi.” Bàng Lạc Tuyết cẩn thận nói.
“Vậy ta cũng an tâm. Thần y, ngươi mau tháo băng gạc cho ta, ta không muốn đợi nữa.”
“Dạ” Bàng Lạc Tuyết mở hòm thuốc của mình.
Nhị phu nhân cũng đang nhìn chăm chăm. Thời điểm Bàng Lạc Tuyết đang chuẩn bị tháo băng, nha hoàn bẩm báo rằng lão phu nhân cảm thấy khó chịu, lão gia kêu Nhị phu nhân và Tứ phu nhân lập tức trở về.
Mặc dù nhị phu nhân lo lắng cho nữ nhi, nhưng nghĩ đến tính tình kỳ quái của lão phu nhân nên bà muốn đi trước.
Bàng Lạc Vũ hiếm khi ngoan ngoãn nên Nhị phu nhân cũng muốn nhanh chóng trở về. Bà không muốn vì chuyện này mà lão phu nhân không vui lại đem tức giận trút lên người bà.
Nhị phu nhân rời đi cũng làm cho Bàng Lạc Tuyết cảm thấy nhẹ nhõm, không có bà ở đây, nàng sẽ dễ dàng làm việc rất nhiều.
“Các ngươi lui xuống hết đi.” Bàng Lạc Vũ ngồi thẳng dậy, dủng giọng điệu êm dịu phun ra từng chữ. Nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng của nàng, bọn nha hoàn cực kì vui thích. Họ cúi đầu lui xuống. Còn Liên Diệp, khi nàng nhìn thấy ánh mắt của Bàng Lạc Vũ qua màng che mặt, nàng cũng sợ hãi muốn lui xuống theo những bọn nha hoàn kia. Trên bàn, trà đã nguội, còn có mứt hoa quả và bánh tổ yến Mai Tử, Bàng Lạc Tuyết ngồi dựa lưng vào ghế, trầm tư suy nghĩ. Căn phòng yên tĩnh đến doạ người.
Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn Bàng Lạc Vũ, cẩn thận nói: “Để lão hủ giúp đại tiểu thư tháo băng gạc. Xin người chờ một chút.”
Bàng Lạc Vũ không kịp chờ đợi nên nàng đã lấy khăn che mặt xuống, thúc giục Bàng Lạc Tuyết: “Nhanh lên.” Lúc này Bàng Lạc Vũ đã không thể chờ đợi được nữa, muốn nhanh chóng nhìn thấy khuôn mặt của mình ra sao? Nếu vết thương không nặng, nàng sẽ không cần mang mặt nạ mỏng rồi. Dù sao cũng là da mình, nếu dán lên một lớp da nữa, nàng sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Bàng Lạc Tuyết không lên tiếng, cầm cây kéo trong tay, bấm tách một tiếng, cắt bỏ miếng băng gạc trên mặt Bàng Lạc Vũ. Từng mảnh lụa trắng có dính tia máu rơi trên mặt đất, đâu đó vang lên tiếng xoạt xoạt khiến Cúc Thanh đang đứng bên cạnh cũng không dám nhìn. Nàng chỉ cúi đầu, nhìn tay áo thêu hoa càng ngày càng to lớn. Bàng Lạc Vũ hấp tấp đứng lên, đi tới trước gương. Một điều nàng không ngờ, chính là nàng nhìn thấy một khuôn mặt hoang tàn, thối rữa như cũ trên khuôn mặt của nàng. Nàng kêu khẽ một tiếng, chợt nhấc chiếc ghế đập vỡ chiếc gương đồng trước mặt thành một lỗ thủng. Cúc Thanh bị doạ sợ đến nỗi cả khuôn mặt cũng tím đen, luôn miệng nói: “Tiểu thư...... Tiểu thư......”
Cúc Thanh không dám bước đến nắm tay Bàng Lạc Vũ, đành đứng một bên. Còn ngược lại, khuôn mặt của thần y lại rất bình tĩnh khác thường.
Bàng Lạc Vũ chợt quay đầu lại. Nàng như nổi trận lôi đình, tức giận đập hết mọi thứ trong phòng. Chỉ trong phút chốc, một gian phòng xinh đẹp bị nàng đập thành hoang tàn, đổ nát. Cúc Thanh và Liên Diệp nhìn nhau. Ai cũng không dám bước lên khuyên nhủ, trong giờ phút này Bàng Lạc Vũ có thể sai người kéo hai nàng ra ngoài sân, đánh hai nàng suốt hai ngày hai đêm. Trong phòng này, có ba nha hoàn đã bị đánh đập đến trầy da sứt thịt rồi.
Bàng Lạc Vũ đập phá xong tất cả mọi thứ, đột nhiên âm trầm, nhìn chằm chằm Bàng Lạc Tuyết. Không biết nghĩ gì, qua nửa giờ cũng không có nói chuyện. Bàng Lạc Tuyết cũng đang lo lắng, thầm nghĩ không biết Bàng Lạc Vũ đang suy nghĩ gì nên nói: “Đại tiểu thư...... Nàng nhìn ta làm gì? Mặt của lão hủ có gì hay sao? Lúc đầu lão hủ đã có nói qua, vết thương trên mặt của đại tiểu thư đã bị thối rửa trầm trọng. Nếu không phải lão hủ đã chữa trị kịp thời, thì khuôn mặt của đại tiểu thư còn bị nặng nề hơn thế này nữa.”
Cuôi cùng Bàng Lạc Vũ cũng bình tĩnh, từ từ xoay khuôn mặt ác độc của mình lại nhìn thần y.
Bàng Lạc Vũ từ từ nói: “Thần y, tại sao khuôn mặt của ta thành như vậy? Sao lại trông giống quỷ như thế? Ngươi xem đi, ngươi chữa trị khuôn mặt cho ta thế này, có khác ác quỷ là bao nhiêu đâu?”
Nói xong, nàng lại hất chiếc bàn lật tung trên mặt đất.
Hiện tại, nhìn Bàng Lạc Vũ thật sự rất giống ác quỷ.
Bàng Lạc Tuyết cũng bình tĩnh lại, nàng muốn xem Bàng Lạc Vũ sẽ thế nào khi thấy khuôn mặt của mình bị tàn phá đến lần thứ hai. Gương mặt bị tàn phá nghiêm trọng này sẽ là món quà kết hôn cho Tấn vương phi tương lai. Mọi việc đều do Bàng Lạc Vũ gây ra, nàng cũng không nên trách người khác.
Bàng Lạc Vũ nổi điên, lấy hai tay che mặt của mình. Nàng nghĩ ngay lập tức muốn lấy đao cắt hết những vết sẹo trên mặt của mình. Nàng không cần một khuôn mặt như thế này. Nói xong, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Bàng Lạc Tuyết.Bàng Lạc Tuyết vẫn đứng yên tại chỗ, không cử động, Cúc Thanh càng lo lắng hơn. Vào lúc này, đột nhiên Bàng Lạc vũ nhào tới, bắt lấy ống tay áo của Bàng Lạc Tuyết: “Thần y, thần y, mau cứu ta, ngươi mau cứu ta! Ta van cầu ngươi...... Ta vẫn còn trẻ tuổi, ta không muốn sống suốt đời với cái bộ dáng này, ta không muốn.” Nàng vùi mặt vào ngực Bàng Lạc Tuyết, khóc nức nở, còn hai tay nắm chặt lấy váy mình, cầm chặt đến nỗi Bàng Lạc Tuyết có thể cảm nhận được cơ thể của Bàng Lạc Vũ đang phát run.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Vũ đang khóc trong ngực mình, khoé miệng nàng nhếch lên nhưng vẫn không có cảm xúc gì. Mấy ngày nay, Bàng Lạc Vũ đã khiến những người trong Thính Vũ hiên đứng ngồi không yên. Tuy nàng biết Bàng Lạc Vũ vốn tàn nhẫn, sở dĩ lúc này nàng khóc là vì nàng muốn làm cho người khác thương xót mình mà thôi. Mới đây thôi, khi nàng nhìn thấy một nha hoàn có đôi mắt xinh đẹp thì bèn sai người móc con ngươi của nha hoàn đó ra, thậm chí sau đó nàng ta bán nha hoàn đó cho một nhà chứa. Vì sao? Chính vì một điều đơn giản, nàng bị huỷ dung nên không chịu nổi khi nhìn thấy một nha hoàn xinh đẹp như thế đi tới đi lui hầu hạ trước mặt nàng. Bàng Lạc Vũ lúc trước đã biến mất rồi, thay vào đó là một kẻ điên loạn mất hết tính người, lòng dạ xấu xa. Mấy ngày nay, chỉ cần thấy người nào có chút sắc đẹp, Bàng Lạc Vũ cũng sẽ cảm thấy lo sợ. Nàng sợ hãi khi nhìn thấy những nha hoàn hạ đẳng mà lại có thể xinh đẹp hơn nàng. Nàng ghen tỵ với Bàng Lạc Tuyết. Nàng nghĩ nếu Bàng Lạc Tuyết biết nhan sắc mình trở thành như vậy thì nàng ta nhất định sẽ sỉ nhục mình. Không, Bàng Lạc Vũ nàng chính là Tấn vương phi tương lai. Nàng nhất định phải lấy được Tấn vương.
Bàng Lạc Vũ ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm ngấn nước, nàng nhìn thấy bóng mình trong ánh mắt của thần y nhưng ánh mắt kia lại tàn nhẫn đến đáng sợ. Nàng cơ hồ cảm thấy khuôn mặt thối rữa, hôi thối của mình phản chiếu trong đó. Nàng biết thần y đã cố gắng hết sức, nhưng giữ lại tính mạng của nàng vẫn chưa đủ, nàng còn muốn một gương mặt hoàn hảo, mà việc này nàng biết da mặt mình sẽ không cách nào khôi phục như trước nữa.
Một tay nàng nắm chặt cánh tay của thần y, chặt giống như kìm sắt. Hắn đau kêu thành tiếng, nàng lại dùng một cánh tay khác nắm vạt cổ áo hắn: “Thần y, hãy giúp ta, làm ơn giúp ta một chút. Ta nhất định phải trở thành Tấn vương phi xinh đẹp nhất. Ta không thể để cho người khác đoạt vị trí của ta, nhất là Bàng Lạc Băng. Ta không thể để cho nàng ấy được như ý. Vất vả lắm ta mới ngoi lên được vị trí này, ta không cam lòng mất toi công sức bao lâu nay mình đã gầy dựng nên. Ta cũng không cam lòng bị Bàng Lạc Tuyết khinh thường. Nàng ta vốn muốn đoạt vị trí của ta, ta mới con của vợ cả, là ta mới đúng.”
Trên người nàng, mùi thịt thối rữa khiến hắn muốn nôn mửa, muốn phun ra, nhưng nàng cứ ở trong ngực hắn. Một giọt nước mắt thật to chảy xuống mu bàn tay của hắn, tượng trưng cho sự giới hạn cuối cùng của Bàng Lạc Vũ.
“Ta, gương mặt đó...... Ngươi nhất định làm ra một mặt nạ mỏng bằng da người giống ta như đúc. À, không, phải đẹp hơn. Ta muốn đẹp hơn đấy. Ngươi nhất định có cách đúng không? Thần y ngươi phải làm cho ta xinh đẹp, một nữ nhân xinh đẹp nhất nước Đông Tần này” Bàng Lạc Vũ điên cuồng nói.
Thần y khom lưng thầm thì nói: “Đại tiểu thư, nàng tỉnh táo một chút, ta nghĩ ra cách này.”
Trong đôi mắt của Bàng Lạc Vũ ánh lên tia hi vọng, Bàng Lạc Tuyết từ từ nói: “Chưa nói đến thương tổn trên gương mặt của đại tiểu thư, quan trọng nhất là nó không có lỗ chân lông, cho nên không thể giống khuôn mặt thật được. Khi áp mặt nạ vào trên da, lúc đầu không có gì, chỉ là che phủ ở phần trên thôi. Nhưng mặt của nàng...... nếu đeo mặt nạ giả, vảy kết sẽ tróc ra, mục nát, mà nếu khuôn mặt không có vảy kết thì sẽ càng đáng sợ hơn gấp trăm ngàn lần......”
Thần y vừa nói vừa sầu não: “Hơn nữa tấm mặt nạ giả này, chỉ sử dụng nhiều nhất mấy canh giờ một ngày thôi, nếu như nàng mang nhiều thì nhất định là không được. Chẳng lẽ nàng muốn toàn bộ gương mặt của mình bị mục nát sao? Cho dù nàng có thể chịu loại đau đớn và hành hạ đó, thì vết sẹo của nàng cũng không có biện pháp hô hấp. Nó sẽ không ngừng thối rữa, và nàng sẽ phải uống thuốc, thậm chí một ngày nào đó nàng sẽ chết...... nàng hiểu chưa?”
Ánh mắt Cúc Thanh càng mở càng lớn, trở nên cực kỳ hoảng sợ. Nàng có thể tưởng tượng, nếu như đại tiểu thư đeo loại mặt nạ này, khuôn mặt nàng ta sẽ biến dạng thành hình dáng gì. Đây chẳng khác nào chất độc. Cho nên nàng vội vàng nói: “Đại tiểu thư, không được. Nếu như tiểu thư đeo đồ vật này trên mặt, về sau mặt của tiểu thư sẽ mục nát. Hơn nữa thần y nói rồi, còn có liên quan đến tính mạng của đại tiểu thư nữa. Đại tiểu thư, mặt của người sẽ dần hồi phục thôi mà.”
“Cút! Ngươi biết cái gì, ngươi cảm thấy bản tiểu thư còn có bao nhiêu thời gian? Nếu như chờ đến khi khuôn mặt của ta hồi phục, có lẽ lúc đó ta đã phát điên mất rồi. Thần y, thần y, đem mặt nạ tới đây cho ta, nhanh lên.” Bàng Lạc Vũ giống như nổi điên nói.
Thần y nói “Tiểu thư, nếu ngươi không chịu nghe ta thì ta cũng không thể nói gì hơn. Ta cũng đã làm xong chiếc mặc nạ mỏng mà tiểu thư đặt rồi.”
Khuôn mặt Bàng Lạc Vũ vui mừng.
Bàng Lạc Tuyết lấy từ rương thuốc của mình ra một cái hộp tuyệt đẹp và mở ra.
“Trên thế gian này, mỏng nhất là da người, nhẹ nhất là lớp da bên dưới của loài cá, nhưng lớp da này không thể thông khí. Sau một quãng thời gian, mặt nạ da người sẽ khô lại và tạo thành vết nứt nên mỗi buổi tối, nàng phải bỏ xuống và ngâm trong hộp hương liệu này để bảo quản nó. Dù sao nó cũng chỉ là mặt nạ nhân tạo nên nàng phải hiểu rõ ràng công dụng của nó.” Thần y nói
Bàng Lạc Vũ nhìn chiếc hộp, không dời mắt đi, và căn bản nàng không nghe được thần y đang nói gì. Nàng đoạt lấy cái hộp, hai mắt sáng quắc, cười giống như ma nói, “Ta có thể khôi phục dung mạo rồi. Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Băng, các ngươi nhất định không ngờ tới, ta có thể khôi phục dung mạo rồi, ha ha......”
“Chỉ mong như vậy thôi.” Bàng Lạc Tuyết sâu kín nói.
Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn Bàng Lạc Vũ đang điên cuồng, lắc đầu thở dài, đứng dậy cáo từ.
Lão phu nhân cũng trở về viện Hà Hương.
Bàng Lạc Vũ sẽ không giấu được bao lâu, rất nhanh, mọi người sẽ gặp được nàng trong vườn hoa với khuôn mặt hoàn toàn khác.
Ánh mặt trời chói chang, nhưng lão phu nhân đang uống trà lại cảm thấy muốn ngất xỉu. Bà hít thở khó khăn, khẽ bám lấy tay vịn, “Sao lại vậy?”
Bàng Lạc Vũ đi tới, từ từ mỉm cười. Mặc dù nét mặt của nàng có chút mất tự nhiên, thế nhưng gương mặt này cùng với khuôn mặt ngày trước giống nhau như đúc, giống như chưa từng có tổn hại nào: “Lão phu nhân sao thế?”
Lão phu nhân cũng nghe nha hoàn nói qua, mặt của Bàng Lạc Vũ đã bị phá hủy. Hôm nay lão nhìn thấy nàng đứng ở chỗ này, cảm thấy có chút mơ hồ.
Lão phu nhân cẩn thận chu đáo gương mặt của nàng, quay đầu nhẹ giọng hỏi: “Tuyết Nhi, có phải mắt của ta không tốt?”
Lúc Bàng Lạc Tuyết thấy Bàng Lạc Vũ, cảm giác đầu tiên chính là tay nghề của mình quả thật càng ngày càng tốt rồi, sau đó là hả hê. Nàng hướng về phía lão phu nhân nói “Lão phu nhân, ngài không có nhìn lầm, đích xác là đại tỷ.”
Sắc mặt Cúc Thanh vui mừng nói: “Lão phu nhân, cũng nhờ thần y giúp đỡ, y thuật của hắn thật tài giỏi. Khuôn mặt bị phá huỷ của tiểu thư đã khôi phục như trước rồi.” Nói xong liếc mắt nhìn Bàng Lạc Tuyết.
Nhị phu nhân dụi dụi con mắt, cơ hồ nói không ra lời, kinh ngạc đến nỗi nói không thành lời.
“Chuyện này...... Kỳ tích! Thần y tài thật.” Mặc dù lão phu nhân vô cùng kinh ngạc, nhưng nhìn thấy gương mặt của Bàng Lạc Vũ khôi phục, tuy trên mặt lộ ra vẻ mặt vui mừng nhưng cũng có một chút trung thực, một chút chán ghét, lão thấy Cúc Thanh nơm nớp lo sợ đứng sau lưng Bàng Lạc Vũ, liền trách cứ nàng nói: “Đại tiểu thư mới vừa khôi phục, ai bảo ngươi đưa tiểu thư ra ngoài như vậy?”
Bàng Lạc Vũ cướp lời đáp: “Thời tiết tốt như vậy, con muốn ra ngoài đi dạo một chút. Lão phu nhân không muốn gặp con sao? Còn Nhị muội muội cũng mất hứng khi gặp tỷ tỷ sao?”
“Dĩ nhiên không phải......” Bàng Lạc Tuyết từ từ nói: “Đại tỷ có thể hồi phục là chuyện tốt. Dĩ nhiên muội rất vui mừng. Xem ra, chúng ta cũng nên đáp đền thần y thật hậu hỉ......” Nàng càng nói càng chậm. Đôi mắt nhìn nàng, cuối cùng mỉm cười, gằn từng chữ nói: “Đại tỷ, khuôn mặt của tỷ tỷ so với ngày trước càng thêm xinh đẹp bội phần. Không biết thần y dùng linh đan diệu dược gì đây?”
Bàng Lạc Vũ cười lạnh một tiếng, nói: “Nếu nhị muội muội muốn biết thì muội có thể dùng dao rạch lên mặt mình vài đường. Lúc đó thần y cũng sẽ giúp muội trị bệnh thôi mà.” Mặt của nàng không cách gì chữa trị. Nàng có cảm giác ướt át, thậm chí nàng còn có thể nghe được âm thanh nứt toạt của vết sẹo. Loại cảm giác này thật là khổ sở. Bề ngoài nàng đang cố gắng chịu đựng nhưng trong lòng nàng đang cảm thấy rất đau khổ. Bởi vì dù nàng có phải chết đi, nàng cũng phải khiến người khác thấy mình xinh đẹp. Nàng muốn người khác biết nàng vĩnh viễn là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ.
Lão phu nhân nhìn nàng, cau mày: “Vũ Nhi, con nói gì vậy?”
Lão phu nhân luôn luôn thiên vị giữa nàng với Bàng Lạc Tuyết, vì Bàng Lạc tuyết chính là nghĩa nữ của hoàng hậu. Bàng Lạc Vũ cũng không tiếp tục trả lời câu hỏi của lão, chỉ cúi đầu xuống, lặng lẽ mỉm cười. Bất chợt, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong ánh mắt chứa đầy khổ sở, khó nói nên lời, nhìn thẳng Bàng Lạc Tuyết, nói: “Nhị muội muội, đại tỷ chỉ đang đùa với muội thôi. Tình tỷ muội chúng ta, có gì không thể nói đây?” Nói xong liền nghiêm nghị nói: “Cúc Thanh, ta mệt rồi, đỡ ta trở về.”
Nàng xuất hiện rồi lại muốn bỏ đi, đây là ý gì? Bàng Lạc Tuyết hơi nhíu mày, suy nghĩ một hồi, bèn hiểu ra. Lại thấy nàng đột nhiên quay đầu lại, nhìn lão phu nhân nói: “Lão phu nhân, thời tiết nóng bức, lão phu nhân cũng nên bảo trọng thân thể, kẻo trúng nắng thì khổ.”
Lão phu nhân giật mình nhìn nàng, gật đầu một cái.
Bàng Lạc Vũ cũng gật đầu, giống như nàng đột nhiên xuất hiện chỉ vì muốn nói mấy câu nói này thôi. Sau đó nàng nắm tay Cúc Thanh, chạy đi. Bàng Lạc Tuyết kỳ quái nhìn theo bóng lưng nàng, sau đó mắt khép hờ, rơi vào trầm tư. Cuối cùng khóe miệng nhếch lên mỉm cười. Tứ di nương ngồi bên cạnh nắm chặt khăn nói: “Thật không thể tin được, mặt của nàng ta rõ ràng bị hủy dung thế mà lại khôi phục như trước. Chẳng lẽ thần y thật sự tài giỏi đến thế sao?”
Bàng Lạc Tuyết cũng cười cười, không nói gì.
Lão phu nhân trầm tư một lát, nói: “Dáng dấp thì vẫn như cũ, khuôn mặt lại xinh đẹp hơn trước bội phần, khó trách mọi người đều nói hắn là thần y. Xem ra đây là sự thật rồi, thật sự làm cho người khác mở rộng tầm mắt.”
Tứ di nương cũng không tin, bởi vì rất nhiều đại phu đều nói, mặt của nàng ta không có cách nào chữa trị. Vậy làm thế nào chỉ trong nháy mắt mà đã chữa khỏi được? Hơn nữa, nếu khuôn mặt của Bàng Lạc Vũ hoàn toàn khôi phục, thì nàng cần gì gấp gáp chạy đi như vậy? Trông nàng giống như người đứng không vững. Nhất định là có điều gì ẩn khuất. Nhưng cuối cùng là làm thế nào mà thần y có thể biến một người đang bị huỷ dung trở thành xinh đẹp bội phần đây? Trong giờ phút này, Tứ phu nhân không biết rằng Bàng Lạc vũ đang phải gánh chịu một sự hành hạ đáng sợ, mà sự hành hạ này đang dần giết chết khuôn mặt của nàng.
Cho đến lúc Tứ phu nhân trở về, nàng vẫn đang suy nghĩ, đến nỗi Bàng Lạc Tuyết nói với bà điều gì, bà đều không nghe thấy.
Lúc Triệu Chính Dương bước vào, đã nhìn thấy Bàng Lạc Tuyết đang ngồi trên ghế dựa, ánh mắt lạnh lùng trong trẻo đang nhìn ra phía cây ngô đồng, vẻ mặt hết sức kỳ quái. Bạch Chỉ thấy hắn đi vào, đang muốn thông báo, thì Triệu Chính Dương lại phất tay, nói: “Thôi.”
Hắn nhẹ nhàng đến gần, nhỏ giọng nói: “Thế nào?”
Bàng Lạc Tuyết phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt Die nd da nl e q uu ydo n, hốt hoảng nhìn hắn. Hắn còn xách theo bao lớn bao nhỏ, nàng hơi mỉm cười nói: “Sao lại rảnh rỗi chạy đến nơi đây?” Gần đây nàng cũng ít gặp Triệu Chính Dương.
Dự vương nhìn Bàng Lạc Tuyết nói “Mẫu hậu sai huynh đến đây ban tặng chút đồ ăn cho nàng, hay là muội nếm thử một chút.