Dương thị gật đầu, “Chỉ cần nó còn hữu dụng với con là được. Ta cũng đã tìm hai nha đầu này lâu rồi, sai người dạy dỗ chúng vì muốn đợi ngày này thôi. Nhưng cũng không ngờ Dao quý phi lại chết bất ngờ như vậy. Nhưng bà ta chết cũng khiến Vương Nhược Sanh vui mừng.”
“Mẫu thân yên tâm, bọn họ sẽ nhanh chóng bị tiêu diệt ngay thôi. Vương Nhược Sanh cũng ngang ngược lâu như vậy, cũng khiến mẫu thân suy sụp, mẫu thân không nên vì những chuyện vô bổ này mà lo lắng, mẫu thân nên cố gắng dưỡng bệnh. Nếu người vất vả sẽ không tốt cho sức khỏe, hoặc sẽ sinh bệnh thôi.” Bàng lạc tuyết lo lắng nói.
Dương thị vuốt má Bàng Lạc Tuyết nói “Dù sớm hay muộn ta cũng phải về. Không có chuyện gì mà ta không giải quyết được. Với lại, lão phu nhân đã gọi ta, phận làm con dâu, ta cũng phải hiếu thuận, nể mặt lão phu nhân mà trở về một chuyến.”
“Lão phu nhân kêu mẫu thân trở về làm gì?” Bàng Lạc Tuyết cau mày.
Dương thị giải thích “Bàng Lạc Vũ sẽ phải được gả cho Tấn vương ngay lập tức. Nếu lão phu nhân không thích thì cũng vì mặt mũi của Bàng gia mà thôi. Con cũng biết lão phu nhân rất coi trọng mặt mũi của Bàng gia. Ta khẳng định bà sẽ rất tức giận đấy. “
Dĩ nhiên Bàng Lạc Tuyết biết lão phu nhân Bàng gia rồi. Bàng Lạc Tuyết khinh thường nghĩ, chắc bà ta nghĩ việc Bàng Lạc Vũ kết hôn cùng Tấn vương sẽ đem lại lợi nhuận gì trong Bàng gia đây mà.
“Mẫu thân, người nghỉ ngơi thật tốt, cũng đến lúc con phải trở về rồi.” Bàng Lạc Tuyết lưu luyến không muốn trở về nên quay sang Dương thị nói.
“Con đi đi, nhớ hãy cẩn trọng.”
“Dạ, trời cũng trở lạnh, mẫu thân cẩn thận thân thể.”
Bàng Lạc Tuyết cưỡi ngựa trở lại phủ Bàng Quốc công, Bạch Quân Nhược sớm chờ nàng bên trong dược lâu.
Bàng Lạc Tuyết không tỏ thái độ gì, gật đầu. Đầu tiên nàng muốn thăm Thượng Dực, hắn vẫn còn hôn mê bất tỉnh, khuôn mặt sầu thảm, xanh xao. Đã qua thời gian lâu như thế mà hắn vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh. Bàng Lạc Tuyết càng thêm lo lắng, dặn dò nha hoàn chăm sóc hắn thật tốt.
Ngoài trời dần tối. Bàng Lạc Tuyết nằm trên chiếc giường mềm mại đặt ở trong sân, Liên Diệp và Liên Ngẫu cầm quạt đứng ở hai bên hầu hạ. Bạch Quân Nhược đu dây ngồi bên cạnh, nhìn Bàng Lạc Tuyết nỏ nhắn, mềm mại nằm trên giường nói “Xem ra nàng cũng không muốn tham dự buổi tiệc rượu này.”
Bàng Lạc Tuyết quay đầu ôm gối nói “Ta nghĩ Quân Nhược cũng sẽ không đi.” Bạch Quân Nhược nhàn nhã đu dây, nhíu mày nói “Ta đi hay không cũng không có quan hệ, lão hoàng đế Đông Tần kia cũng không dám làm gì ta.”
Bàng Lạc Tuyết cũng nhíu mày nói “Nếu ta không đi, thì Quân Nhược cũng sẽ bảo vệ ta. Vậy ta sợ cái gì?” Bàng Lạc Tuyết bắt chước giọng điệu ngang ngược của Bạch Quân Nhược nói.
Bạch Quân Nhược yên lặng. Thực ra Bàng Lạc Tuyết vốn không muốn tham dự. Nàng biết rõ lão hoàng đế kia nhất định sẽ rất hận mình, nên bữa tiệc này cũng không khác bữa tiệc Hồng Môn yến là mấy. Nàng vẫn biết lão già đang suy tính gì đấy.
Hoàng hậu nói nàng đến ngồi bên cạnh, nhưng khi nàng hạ mình ngồi bên cạnh thì hoàng hậu lặng lẽ nói thầm bên tai nàng “Tuyết Nhi, tiệc rượu đêm nay không thể từ chối được.”
Bàng Lạc Tuyết biết hoàng hậu cũng vì nàng mà tham dự. Vậy làm sao nàng phụ lòng ý tứ của hoàng hậu được đây?
Bàng Lạc Tuyết sớm phái người báo cho Bàng Lạc Vũ biết. Nàng viện cớ nói thân thể mình không khỏe, nên không thể tham dự tiệc rượu này. Bàng Lạc Vũ nghe nói Bàng Lạc Tuyết không tham dự, thì vui mừng nghĩ sẽ không còn ai có thể cướp đi danh tiếng của nàng.
Bàng Lạc Tuyết nằm trên giường nghỉ ngơi, mới vừa chợp mắt, lại cảm giác thấy hình như có con vật nhỏ nào đó đang bò trên người mình. Bàng Lạc Tuyết chợt mở mắt ra, liền thấy Tiểu Tứ Tử đang ôm con tiểu hồ ly bò đến bên cạnh nàng. Hồ ly nhỏ dựa sát vào người Tiểu Tứ tử. Tiểu Tứ tử ngước mặt nhìn Bàng Lạc Tuyết, rồi lại bò tới trước mặt nàng, hôn một cái. Bàng Lạc Tuyết lập tức cảm thấy mọi đau buồn dường như tan biến.
Bạch Quân Nhược ganh tỵ nhìn tiểu tử trong lòng Bàng Lạc Tuyết, nói “Tiểu Tứ tử, đến đây cùng ca ca chơi đu dây.”
Tiểu Tứ Tử quay đầu lại nhìn Bạch Quân Nhược một lát, lại quay đầu ôm Bàng Lạc Tuyết không muốn buông ra. Bàng Lạc Tuyết nói : “Ngươi đừng ngang ngược, Tiểu Tứ tử chỉ là một tiểu hài tử, ngươi đừng làm cậu bé sợ.”
Bạch Quân Nhược nhíu mày nhìn Tiểu Tứ tử khiêu khích nói “Tiểu Tứ tử, ngươi có sợ không? Sao lại nhát gan như vậy?” Nói xong, hắn dùng ánh mắt bắt nạt nhìn tiểu tử.
Tiểu Tứ tử ngước mặt lên, liếc mắt nhìn Bạch Quân Nhược,sau đó lại cúi đầu, nhếch lên khóe miệng. Bàng Lạc Tuyết nắm quai hàm Tiểu Tứ tử, cảm thấy vui vẻ. Sau đó, tiểu tử cùng hồ ly phóng tới ngồi trong lòng Bàng Lạc Tuyết. Ngồi một lát, tiểu Tứ tử bỗng đứng lên, đi lạch bạch tới trước mặt Bạch Quân Nhược, ngước mặt nhìn hắn.
Bạch Quân Nhược nặng nề nhìn tiểu tử nói “Không ngờ ngươi lại dũng cảm thế, đến đây nào.”
Bàng Lạc Tuyết nhìn Bạch Quân Nhược nói “Bạch Quân Nhược, ngươi cẩn thận chút. Nếu làm tổn thương Tiểu Tứ tử, thì ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Bạch Quân Nhược nhìn Bàng Lạc Tuyết nói “Đó là lẽ tự nhiên, ta cũng có cảm giác tốt đối với tiểu tử này.”
Tiểu Tứ tử ngồi ở bàn đu dây, bàn chân nhỏ mới vừa chạm xuống mặt đất vẫn có một chút sợ hãi, tay nhỏ chăm chú cầm dây thừng. Thực ra trong lòng hắn vẫn có một chút căng thẳng.
Bạch Quân Nhược nhìn Tiểu Tứ tử nói “Ngươi sợ phải không?”
Tiểu Tứ tử ngẩng mặt lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập kiên nghị nói “Bạch ca ca, ngươi chỉ cần đẩy là được, Tiểu Tứ tử không sợ.”
Bạch Quân Nhược nhếch khóe miệng nói “Được, thật dũng cảm, ta đẩy đây.”
Tiểu tử hít sâu một hơi, chăm chú cầm lấy dây thừng.
Bạch Quân Nhược đến gần, bắt đầu nhẹ nhàng đẩy dây thừng.
Bàng Lạc Tuyết nhìn hắn chơi vui vẻ, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền, càng thêm đáng yêu.
“Nắm chặt vào, Tiểu Tứ tử, tuyệt đối không nên buông tay, đừng làm mình té bị thương.”
“Ừm, biết rồi tỷ tỷ.” Tiểu tử điềm tĩnh nói
Bạch Quân Nhược càng đẩy càng cao, tiểu tử nhìn mình đang bay lên cao, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi, cảm thấy chính mình cũng sợ, không nhịn được nhắm mắt lại.
Bạch Quân Nhược khiêu khích nói “Sao lại nhát gan vậy? Không dám mở mắt ra sao?”
Tiểu Tứ tử nghe nói như thế, lại lấy dũng khí chậm rãi mở mắt ra, ngoài miệng nói “Tiểu Tứ tử không nhát gan.”
Bạch Quân Nhược nói “Khá lắm, đúng là can đảm, thật tốt.”
Tiểu Tứ tử dần dần thích ứng, sau đó chơi thật vui vẻ.
Bàng Lạc Tuyết thở phào nhẹ nhõm, nhìn một lớn một nhỏ chơi vui vẻ.
... ... ... ... ... ... ... ... .
Trong yến hội, hoàng hậu vẫn đoan trang, thong thả ngồi ở bên cạnh Hoàng Đế. Ngược lại, nhìn hoàng đế lại có vẻ không vui.
Hoàng Đế nhìn tiệc rượu cũng bắt đầu, Bàng Lạc Tuyết vẫn còn chưa tới, trở lại nhìn Bàng Quốc công không vui nói “Bàng quốc công, làm sao lại không thấy nhị tiểu thư nhà ông đây. Tiệc rượu hôm nay nàng là nhân vật chính.”
Bàng Quốc công nhanh chóng hành lễ khởi bẩm bệ hạ, nói “Tiểu nữ hôm nay bị nhiễm phong hàn (ý là bị bệnh cảm ấy), nên không thể đến.” Nói xong, sau lưng hắn cảm thấy nổi lên một tầng cuồng phong mỏng manh.
Hoàng hậu nói “Bệ hạ, chuyện ngày hôm nay chắc cũng khiến Tuyết Nhi sợ hãi. Dù gì Tuyết Nhi cũng chỉ còn là đứa bé, trận chiến ngày hôm nay lớn như vậy, khiến nàng ấy sợ cũng là lẽ thường tình.”
Hoàng Đế cau mày, Bàng Lạc Vũ bước tới nói “Khởi bẩm bệ hạ, sức khỏe muội muội thật sự không khỏe.”
“Nhưng quyền lựa chọn hôm nay sẽ do nhị tiểu thư định đoạt.” Hoàng Đế nói
Bàng Lạc Vũ liếc mắt nhìn Hoàng Đế nói “Bẩm bệ hạ, Vũ nhi cũng có ghé qua muội muội thăm hỏi, chuyện ngày hôm nay sẽ do bệ hạ toàn quyền làm chủ, Tuyết Nhi cũng sẽ không có bất kỳ chủ kiến nào.”
Mai phi chậm rãi cười tươi giống như một đóa hoa đột nhiên nở rộ, nói “Bẩm bệ hạ, nhị tiểu thư thực sự ngoan ngoãn đấy.”
Hoàng Đế gật gù âm thầm thở dài, vốn muốn cho nàng ta một bài học, cho nàng biết hoàng mệnh (ý nói là lệnh vua) không thể trái,dù nàng là một tiểu nữ tử cũng không được phép đắc tội.
“Nếu vậy, chuyện này sẽ do Đại tiểu thư làm chủ. Ngươi cũng sớm trở thành con dâu trong hoàng gia chúng ta, thân phận cao quý. Ngươi lại là người mà nhị tiểu thư tin tưởng. Việc này giao phó cho ngươi cũng không có gì sai, chắc Đại tiểu thư nhất định có thể lựa chọn một đối thủ thích hợp.”
Bàng Lạc Vũ cũng đoán được ý tứ của hoàng đế. Hoàng Đế muốn cho Bàng Lạc Vũ lựa chọn là vì nếu lão ta mở miệng chọn người yếu nhất thì sẽ bị tứ quốc chê cười, chi bằng để nàng chọn thì tốt hơn.
Bàng Lạc Vũ nói “Tiểu nữ không am hiểu về việc này, chuyện quốc gia đại sự từ trước đến giờ đều là nam nhân làm chủ. Thần nữ chỉ là phận thê thiếp trong hoàng thất chúng ta. Có câu “xuất giá tòng phu” (ý là có chồng thì theo chồng), Vũ nhi muốn để cho Tấn vương thay mình lựa chọn.”
Tấn vương cau mày nhìn Bàng Lạc Vũ. Nếu nàng lựa chọn, thì dù gì nàng ta cũng chỉ là một tiểu thư, bất kỳ lựa chọn thế nào, người khác cũng không trách cứ. Còn giao việc này cho hắn, hắn là hoàng tử Đông tần quốc, nếu hắn chọn đối thủ quá yếu kém, sẽ làm mất mặt cả Đông tần quốc.
Hoàng đế Đông Tần nói “Cũng được, dù gì Đại tiểu thư cũng là đại gia khuê tú, chưa từng va chạm với thế giới bên ngoài, nên việc này giao cho nam nhân là tốt nhất, nữ nhân chỉ nên ở nhà giúp chồng dạy con tốt.”
Lúc mọi người nghe được tiểu thư đại gia khuê tú, cũng không nhịn được cười, thầm nghĩ đại tiểu thư này chính tàn hoa bại liễu thì đúng hơn. Nếu không phải nàng được sinh ra trong gia đình đó thì đã sớm đã bị kéo ra ngoài để dìm lồng heo rồi (dìm lồng heo chính là đem người phụ nữ bỏ vào một cái lồng trúc, buộc thêm một tảng đá rồi ném xuống biển), còn đại gia khuê tú gì nữa, chỉ là hạng đàn bà không biết xấu hổ mà thôi.
Bàng Lạc Vũ làm sao không biết người khác đang chế nhạo mình, thế nhưng nàng không thể làm gì khác hơn là dùng sức nắm chặt ly rượu trong tay, cố gắng nuốt xuống cơn giận này. Các ngươi hãy chờ xem, chờ nàng thành Tấn vương phi tất cả sẽ không yên thân.
Tấn vương lo lắng, hai bàn tay nắm chặt lại, trong lòng hận không thể bước tới tát vào mặt Bàng Lạc Vũ hai cái.
Hoàng đế Đông Tần nhìn Tấn vương nói “Hôm nay tiệc rượu có tuyển ra vài đối thủ của Đông Tần, Tấn nhi ngươi thấy thế nào?”
Tấn vương khổ sở nói “Chuyện này...”
“Nếu Tấn nhi đã lựa chọn, thì ngươi cũng phải hiểu, ngươi nên tuyển Die nd da nl e q uu ydo n, chọn thật tốt, Đông tần chúng ta chưa thua bao giờ?” Hoàng hậu nói
Tấn vương không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nói “Vâng, mẫu hậu.”