Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 152




Thiểu Ti Mệnh sai người nhanh chóng kéo thi thể ra ngoài, trong lòng tự nhủ rằng từ nay về sau không nên dính vào chuyện của Tấn vương. Quận chúa Tuyết nhất định không phải là người bình thường, nhớ lại cách nàng nhìn tử thi dieendaanleequuydonngiống như là đang thưởng hoa, hắn liền cảm thấy sợ. Nàng quả thật rất đáng sợ.

Thiểu Ti Mệnh giải quyết xong tất cả các thi thể thì trời cũng đã khuya. Tất cả gồm có hai mươi thi thể, trên ngực mỗi người đều có ký hiệu sát thủ (ý là khi một tổ chức sát thủ giết một ai đó thì đều để lại ký hiệu). Bàng Lạc Tuyết nói đúng đây chính là một tổ chức sát thủ.

Ngày hôm sau, Thiểu Ti Mệnh liền sai người đi điều tra tổ chức này.

Tấn vương nghe quản gia hồi báo, gân xanh trên trán nổi lên. Hắn phái hai mươi người đi nhưng không một ai trở về. Đây đều là những cao thủ trong phủ hắn, lại bị giết không rõ nguyên do khiến hắn rất đau lòng. Không ai biết hắn phải bỏ ra bao nhiêu tiền của mới đào tạo được những sát thủ này. Lần này mất đi hai mươi người cũng tương đương với nửa cái mạng của hắn.

Đại hoàng tử cũng cảm thấy kinh ngạc, hắn đợi người hồi báo nhưng đợi đến rạng sáng cũng không thấy ai.

Nhị hoàng tử nói “Hoàng huynh, hay là Tấn vương đang giở trò với chúng ta, hay là hắn muốn bắt chúng ta.” Nhị hoàng tử suy đoán nói.

Đại hoàng tử suy nghĩ một chút. Có lẽ bọn họ quá tin tưởng Tấn vương, dã tâm người này vốn không nhỏ. Nếu giới thiệu Tấn vương với tổ chức sát thủ, không biết có đáng tin không? Xem ra họ đã quá khinh suất rồi.

Đối với bọn họ, hai chữ “tin tưởng” vốn không tồn tại. Ngoại trừ bản thân mình, bọn họ sẽ không tin một ai. Không ngờ hôm nay họ lại bị Tấn vương phản bội.

“Từ nay về sau, chúng ta nên đề phòng Tấn vương.” Đại hoàng tử lẩm bẩm nói.

“Đại hoàng huynh, hôm nay là ngày đầu tiên Tứ Quốc săn thú, có lẽ không thể thiếu nghi thức tế lễ được. Hôm nay nghi thức sẽ là Tuyết Hồ, tuy chỉ là trò chơi nhưng rất khó nắm bắt.” Nhị hoàng tử nói.

“Bắc Yên chúng ta nhất định phải thắng. Phụ hoàng cũng đã ra lệnh chúng ta phải mang được tín vật về trong lần Tứ Quốc săn bắn này.” Đại hoàng tử bất chấp nói.

. . . . . .

Phủ Tấn vương.

“Mấy hôm nay các ngươi hãy dâng nhiều canh bổ lên đây.” Tấn vương sắp xếp nói. Dạo này Bàng Lạc Vũ đòi hỏi hắn quá nhiều. Không phải hắn chưa từng nghĩ sẽ nói rõ ràng mọi chuyện với đại hoàng tử Bắc Yên, nhưng hắn biết sự xuất hiện của mình sẽ chỉ ô nhục thêm danh dự mà thôi, không có gì tốt đẹp hết. Với lại, thuộc hạ của hắn đã bị tử thương hơn phân nữa, khiến tâm tình hắn suy sụp. Vốn hắn nghĩ mình muốn trợ giúp Bắc Yên, nhưng sát thủ là do hắn tìm, lại thất bại thảm hại, nên bọn họ nhất định đang nghi ngờ hắn.

Bên trong Lạc Tuyết các.

Bàng Lạc Tuyết thay y phục thoải mái ra, để lộ thân thể hấp dẫn, hoạt bát của mình.

Sở Mộc Dương đã bào chế ra được thuốc giải độc. Nhìn đuôi mắt của Sở Mộc Dương thâm quầng, Bàng Lạc Tuyết cảm thấy đau lòng. Nàng nịnh bợ, tự mình mang canh bổ đến cho Sở Mộc Dương.

“Sư phụ, Tuyết Nhi sai người nấu món canh bổ, gà chưng đông trùng hạ thảo. Mời người dùng .”

Sở Mộc Dương nhìn dáng vẻ của Bàng Lạc Tuyết, cười khổ lắc đầu một cái, nha đầu này càng ngày càng ranh ma. Có điều hắn cũng thích bào chế thuốc giải, hắn muốn biết thuốc độc của hoàng thất Bắc Yên có gì hay. Một khi chưa thành công, hắn ngủ không được, nên nửa đêm dậy nghiên cứu thuốc làm đôi mắt thâm quầng, bầm tím.

“Tuyết Nhi. Muội đâu rồi?” Giọng Bàng Sách bên ngoài truyền đến.

“Ca ca, huynh vào đi.” Bàng Lạc Tuyết nói.

Bàng Sách bước vào. Nhìn canh bổ trên bàn, không biết công tử nhà nào lại có diễm phúc như vậy, Bàng Sách ngửi ngửi nói:“Tuyết Nhi, muội thật thiên vị, chưng canh bổ đông trùng hạ thảo bồi bổ thân thể là tốt nhất rồi.”

Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nói “ Ca ca, huynh chưa ăn sao? À, đúng rồi, nếu huynh rảnh thì hãy đi thăm mẫu thân đi, mẫu thân nhớ huynh rất nhiều. Nếu huynh đi thăm thì hãy dẫn công chúa Trường Nhạc cùng đi.” Bàng Lạc Tuyết buột miệng nói. Nói xong, lúng túng nhìn Sở Mộc Dương, nhớ ra Sở Mộc Dương cũng có mang theo sính lễ tới.

Tay Sở Mộc Dương đang cầm canh bổ bỗng dừng lại một lát, sau đó khôi phục lại dáng vẻ của mình, lại tiếp tục uống .

Bàng Lạc Tuyết nói với Bàng Sách “Ca ca, vị này là thái tử Nam Chiếu quốc, Sở Mộc Dương. Cũng là sư phụ của Tuyết Nhi.”

Bàng Sách nghe tới tên Sở Mộc Dương, đột nhiên trở nên nghiêm nghị. Người này chính là thái tử Nam Chiếu Quốc, quả nhiên là một nhân tài nhưng mình sẽ không thua hắn.

“Sư phụ, đây là đại ca của ta, Bàng Sách.” Bàng Lạc Tuyết nói.

Hai người ôm quyền (Ngày xưa, khi làm lễ, một tay nắm lại, tay kia bao lấy nắm tay này, chắp lại để trước ngực như một cách để chào hỏi) lẫn nhau xem như hành lễ.

Bàng Lạc Tuyết nhỏ giọng nói “Xin sư phụ thứ tội, đồ nhi chưa nói việc này cho người biết.”

Sở Mộc Dương nhìn vẻ mặt lo lắng của Bàng Lạc Tuyết, buồn cười nói “Có chuyện gì cứ nói thẳng đi, dáng vẻ ấp a ấp úng này không giống ngươi cho lắm.”

Bàng Lạc Tuyết nói “Sư phụ, Tuyết Nhi biết ca ca của mình muốn cưới công chúa Trường Nhạc.”

Khoé miệng Sở Mộc Dương nhếch lên mỉm cười, sau đó từ từ cứng lại, cuối cùng lạnh lùng nói “Rồi sao?”

Lần đầu tiên Bàng Lạc Tuyết thấy Sở Mộc Dương có bộ dáng như thế này, chẳng lẽ sư phụ cũng thích Trường Nhạc công chúa?

Bàng Sách tiến lên, ôm quyền nói “Công tử, là như thế này, ta và công chúa Trường Nhạc là thanh mai trúc mã (đôi trai gái thân thiết từ thuở ấu thơ). Hơn nữa, mẫu thân của ta đã đem sính lễ đến phủ Vinh Thân Vương để đính ước.”

Sở Mộc Dương miễn cưỡng nhìn Bàng Sách, đôi mắt hẹp dài, xếch lên nhìn Bàng Sách nói “ Vậy thì sao? Nam Chiếu quốc cũng có dẫn công chúa Vũ Dương đến đây, dĩ nhiên là muốn công chúa kết hôn ở đây rồi mới trở về nước. Tuy đây là chuyện giữa hai quốc gia, nhưng dù sao cũng phải có thân thích (ý là người nhà ấy) thì hai quốc gia mới an tâm được.”

“Chẳng lẽ chỉ vì sự liên thông giữa hai quốc gia mà phải hy sinh hạnh phúc cả đời của hai nàng công chúa hay sao?” Bàng Sách nổi giận, hắn biết Sở Mộc Dương vốn không thích công chúa Trường Nhạc, mà hắn chỉ vì sự kết thân giữa hai quốc gia mà thôi.

Sở Mộc Dương nhìn Bàng Sách, không ngờ người này lại là đại ca của Bàng Lạc Tuyết.”Đây là lẽ tự nhiên. Họ là công chúa, từ nhỏ được nuôi dạy cẩn thận, được ăn ngon mặc đẹp. Bây giờ khi quốc gia lâm nguy, họ cũng phải vì quốc gia mà hy sinh. Ta là đời sau của Nam Chiếu quốc, cũng phải vì quốc gia mà suy nghĩ thấu đáo.”

Bàng Lạc Tuyết nhìn sở Mộc Dương, gằn từng chữ “Sư phụ, vậy người thích công chúa Trường Nhạc sao?”

Ánh mắt Sở Mộc Dương nhìn Bàng Lạc Tuyết, trong lòng đau đớn. Hắn thích sao? Hắn làm sao có thể thích một nữ nhân mà hắn chưa gặp bao giờ? Nhưng cũng chỉ vì quốc gia thôi, hôn sự này đều là do phụ hoàng và mẫu hậu định đoạt. Hắn phải tuân theo mệnh lệnh. Sở Mộc Dương cố gắng trấn định, nói “ Dĩ nhiên ta thích.” Nói xong cảm thấy mắt mình cay cay.

Bàng Lạc Tuyết nhìn Sở Mộc Dương nói “ Sư phụ nói dối. Đừng lừa đồ nhi.” Bàng Lạc Tuyết bình tĩnh nói.

Sở Mộc Dương cau mày nói “Ta nói dối điều gì? Ta nói thật, Tuyết nhi còn nhỏ nên không hiểu những chuyện này cũng đúng thôi.”

Bàng Lạc Tuyết đột nhiên cảm thấy những người được sinh ra trong Hoàng thất quả thật đáng thương, hôn nhân của mình đều bị tính toán, làm vật hy sinh vì mục đích chính trị.

Bàng Sách nói “ Ta sẽ không buông công chúa Trường Nhạc.”

“Nếu ngươi không buông thì thế nào đây? Hoàng đế Đông Tần chịu gả nàng cho ngươi sao? Lệnh vua ban ra , e rằng ngay đến Bàng Quốc Công cũng không có cách nào ngăn cản.” Sở Mộc Dương nhìn Bàng Sách, không chớp mắt, cũng không quan tâm đến hắn nữa.

“Ngươi. . . . . .” Bàng Sách muốn dùng vũ lực để giải quyết vấn đề.

Bàng Lạc Tuyết hét lớn “Đủ rồi! Ca ca dừng tay lại, không được vô lễ với sư phụ.”

“Tuyết Nhi, muội cũng biết nếu không có Trường Nhạc bên cạnh, ta sống cả đời cũng sẽ không hạnh phúc.” Bàng Sách nhìn muội muội nói. Trường Nhạc là người khắc cốt ghi tâm vào lòng hắn từ rất lâu rồi. Hiện giờ, trừ phi lấy trái tim ra khỏi lồng ngực này, nếu không sẽ không ai có thể thay thế vị trí nàng trong lòng hắn được nữa.

Bàng Lạc Tuyết biết công chúa Trường Nhạc cũng có tình ý với ca ca mình. Nói cho cùng, muốn làm việc tốt thì phải gặp nhiều khó khăn thôi.

Bàng Lạc Tuyết nhìn Sở Mộc Dương nói “ Sư phụ, nếu sư phụ chỉ vì sự kết thân giữa hai nước thôi thì tại sao nhất định phải là công chúa Trường Nhạc mới được chứ?”

Sở Mộc Dương nhìn Bàng Lạc Tuyết khẽ mỉm cười “Bởi vì Nam Chiếu chúng ta chỉ muốn một công chúa chính cống.”

Bàng Lạc Tuyết nhìn Sở Mộc Dương hỏi “Sư phụ, người biết công chúa Trường Nhạc thích hoa gì sao? Nàng thích ăn cái gì sao? Thích uống gì sao? Thích đánh đàn lúc nào? Thích vẽ tranh lúc nào sao?”

Sở Mộc Dương đan chéo hai tay lại, nói “ Ta không cần biết những thứ này. Nàng thích ăn gì, uống gì, ta sẽ phái người chăm sóc nàng thật tốt. Tuyết nhi hãy yên tâm, ta sẽ chăm sóc cho nàng thật tốt, sẽ không để nàng uất ức.”

Bàng Lạc Tuyết lắc đầu “Tình yêu không phải chỉ là chuyện cho nàng ăn ngon mặc đẹp, để nàng yên tâm như vậy, mà đó là chuyện hai người phải cùng hiểu nhau, muốn cùng nhau sống cả đời, sẵn sàng đối mặt với nhiều khó khăn. Nếu sư phụ không yêu thật lòng, thì cuộc sống này đâu còn ý nghĩa gì nữa. Sư phụ thông minh như vậy, nhất định hiểu đệ tử muốn nói gì. Tình hữu nghị giữa hai nước không nhất thiết phải dùng sự hy sinh hạnh phúc của công chúa mà có .”

Sở Mộc Dương trầm tư nhìn nàng. Hắn ái mộ nàng, có lẽ cả đời này hắn cũng không có cơ hội mở miệng nói thích nàng, cho nên hắn thỏa hiệp. Đây là lần đầu tiên hắn nghe Bàng Lạc Tuyết nói về tình yêu, hắn cũng rất muốn có thể cùng nhau chia sẻ đắng cay ngọt bùi suốt đời, nhưng hắn là thái tử Nam Chiếu quốc, thái tử phi của hắn phải hy sinh vì Nam Chiếu mà thôi. Hắn cưới công chúa Trường Nhạc cũng chỉ vì muốn củng cố địa vị của mình ở Nam Chiếu quốc.

Bàng Sách thở dài nói “Trường Nhạc thích nhất là hoa sen, thích ăn nhất chính là món ăn mà nàng cùng Tuyết nhi làm-cao hoa sen, thích uống rượu Bách Hoa ở Thúy Vi Lâu. Trường Nhạc thích khảy đàn vào sáng sớm, vì nàng cho rằng sáng sớm là thời khắc để nàng được yên tĩnh, lá sen rũ sương xuống làm nàng cảm thấy thân thiết. Nàng có thói quen vẽ tranh khi mặt trời lặn về phía tây, nàng thích nhất thời khắc hoàng hôn buông xuống, mặt trời rơi xuống hồ nước làm sóng gợn lăn tăn, vì nó khiến nàng cảm thấy thoải mái.”

Sở Mộc Dương nhìn Bàng Sách nói về công chúa Trường Nhạc, đó là một gương mặt hạnh phúc. Đột nhiên nhớ lại lúc mình trở về Nam Chiếu quốc, khi kể về kiến thức của mình về Đông Tần, mặt mày hớn hở khi kể về Bàng Lạc Tuyết. Lúc ấy, mẫu hậu dịu dàng cười hỏi “Mộc Dương thích cô gái kia sao? Con kể về nàng với khuôn mặt rạng rỡ, hạnh phúc như vậy?”

Lúc ấy nụ cười trên gương mặt của Sở Mộc Dương tắt ngấm. Chỉ một mình hắn thích, còn nàng lại không có ý này. Nếu Bàng Lạc Tuyết thích hắn dù chỉ một chút, hắn tình nguyện bỏ ngôi vị thái tử Nam Chiếu quốc này mà đi cùng Die nd da nl e q uu ydo n nàng đến chân trời góc bể. . . . . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.