Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 137




Bàng Lạc Vũ sửng sốt một chút rồi nói: “Hừ, đừng nói nữa, đều là do cách ăn vận kia, người nhìn mặt ta này."

Bàng Lạc Vũ ngẩng mặt lên, hai má đều sưng đỏ: “Đây đều là Nghi quý phi làm."

Nhị phu nhân ngẩng đầu tức giận nói: “Vì sao? Sao bà ta có thể đánh con?"

Bàng Lạc Vũ đặt mạnh tổ yến tới trên bàn oan ức nói: “Vì sao? Còn không phải là bởi vì cái kia cây trâm kia, mặc dù tinh mỹ, nhưng Nghi quý phi lại tưởng nhầm là trâm phượng tám đuôi mà vả miệng con."

Nhị phu nhân nói: “Chẳng lẽ mắt nghi quý phi có vấn đề sao, tại sao có thể đánh Vũ nhi đáng thương của ta vậy, nhất định ta phải nói lão gia đòi lại cho con!”

Bàng Lạc Vũ nói: “Mẫu thân, dù sao bà ta cũng là bà bà của con , cuối cùng ta phải gả vào hoàng cung, cũng không được lấy cứng đối cứng."

Nhị phu nhân cau mày nói: “Chẳng lẽ cứ quên đi như vậy, dù bà ta có là quý phi cũng không thể đối xử với con như vậy!”

Bàng Lạc Vũ vuốt cây trâm trên đầu đưa cho nhị phu nhân nói: “Nhìn đi, đây là do bà bà thưởng cho con, đánh ta một phát sau đó lại xoa dịu ta, dù con có làm ầ lên thì cũng không tốt, đã không có lợithì sao phải làm ầm lên, không duyên cớ làm Tấn vương cùng Nghi quý phi tức giận, ngày tháng sau này của con cũng sẽ không được dễ dàng."

Nhị phu nhân yêu thương vuốt hai má Bàng Lạc Vũ nói: “Vũ nhi của ta đã trưởng thành, hiểu được lợi và hại, chỉ là cơn tức này nghẹn ở cổ,mẫu thân không thể nào nuốt xuống được."

Bàng Lạc Vũ ném cây trâm lên trên bàn lạnh lùng nói: “Mặc dù không có cách đắc tội quý phi nương nương, tuy nhiên có người có thể."

"Là ai?" Nhị phu nhân hiếu kỳ hỏi.

Bàng Lạc Vũ cười lạnh nói: “Mẫu thân, mặc dù Nghi quý phi này thích phụ kiện hoa lệ. Thế nhưng nàng lại thích tiểu bối mặc y phục thanh nhã thuần khiết, hôm nay Bàng Lạc Tuyết cùng Bàng Lạc Băng lại được toả sáng, ta lại thành một kẻ làm nền. Thiếu chút nữa đã làm hỏng hôn nhân đại sự của đời mình."

Bàng Lạc Vũ bất mãn lầm bầm, nhị phu nhân nói: “Hiện tại vóc người Bàng Lạc Tuyết đã trưởng thành, dung mạo cũng đã trở nên vô cùng xin đẹp, chỉ mấy năm nữa nhất định sẽ trở thành mỹ nhân kinh thành, dáng vẻ của nàng ta nhất định sẽ giống địa phu nhân như đúc,đều là hồ ly tinh câu người. Bàng Lạc Băng lại là thứ gì, chẳng qua là cũng chỉ là một kẻ mồ côi mà thôi. Không có tam phu nhân, nàng còn có thể làm gì?"

"Tại sao lại không, dung mạo tài nghệ của ta không bằng Bàng Lạc Tuyết cũng không sao. Bàng Lạc Băng thì sao? Chúng ta cùng là thứ xuất, thế nhưng nha đầu kia quỷ kế đa đoan, nàng ta lại có thể bám lấy Bàng Lạc Tuyết, cách ăn vận của nàng ta hôm nay lại hợp khẩu vị của Nghi quý phi vị. Ta thấy sợ rằng Nghi quý phi cũng nhắm nàng ta thành Tấn vương phi rồi. Không chỉ cho nàng ta hầu hạ thưởng không ít đồ, còn khen nàng ta không dứt."

Bàng Lạc Vũ bất mãn phát tiết ra, nhị phu nhân khiếp sợ mở to mắt, đây là tiểu nha đầu nhát gan kia sao, so với tam phu nhân, tâm cơ của nha đầu này thật sự chỉ có hơn chứ không kém a. Nhị phu nhân suy nghĩ một chút nói: “Cũng là tiểu tiện nhân Bàng Lạc Băng kia mèo mù đánh chuột chết, lấy được vận cứt chó mà thôi. Dù cho nàng có được mắt nhìn của Nghi quý phi thì làm thế nào, nói cho cùng ngươi mới là Tấn vương phi. Đây chính là việc hoàng thượng hoàng hậu đều biết , việc này coi như cả Nghi quý phi cũng không thể thay đổi."

Bàng Lạc Vũ thu hồi sự không cam lòng trong mắt nói: “Mẫu thân nói rất đúng. Bất quá hôm nay nha đầu Bàng Lạc Băng kia lại đàn rất tốt."

Nhị phu nhân biết tâm tư nữ nhi của mình, sợ là sẽ không bỏ qua cho Bàng Lạc Băng, cũng tùy nàng đi.

Nhị phu nhân kéo Bàng Lạc Vũ gỡ những cánh hoa trên búi tóc của nàng ra rồi nói: “Vũ nhi, con nên biết con đã sắp trở thành người của hoàng gia, sau này đều phải chú ýđến mỗi tiếng nói cử động, đừng để bị người bắt được nhược điểm, sau này xử lý các nàng cũng không muộn."

Bàng Lạc Vũ yếu ớt xoay người nhìn về phía nhị phu nhân bất mãn nói: “Mẫu thân, bây giờ đại phu nhân đã chuyển ra ngoài, Bàng quốc công phủ này, chỉ có địa vị của mẫu thân là cao nhất, chẳng lẽ vẫn phải ẩn nhẫn sao?"

Nói xong, Bàng Lạc Vũ uất ức, nước mắt đã rơi xuống, điều này cũng giống như nện ở nhị phu nhân trong lòng, vội vàng an ủi nói: “Con gái à, ngươi phải biết, tuy nói đại phu nhân đã chuyển ra ngoài không để ý tới sự tình trong nhà , thế nhưng Bàng Lạc Tuyết là đích nữ, đích nữ là có quyền quản gia , huống chi nàng còn là quận chúa, thân phận tôn quý, muốn động vào nàng nói dễ như vậy sao, tuy nhiên con yên tâm, quên chuyện thứ ta đã cho con lần trước rồi sao?"

Bàng Lạc Vũ gật gật đầu, quả thật lần trước mẫu thân đã đưa cho nàng ta một vài thứ, thế nhưng lại không biết phải dùng thế nào.

"Người yên tâm, có vài thứ kia, ta có thể khiến nhị tiểu thư mất đi sự sủng ái của lão gia, đến lúc đó cho dù làm cái gì mẫu thân cũng sẽ không ngăn cản con." Nhị phu nhân an ủi nói.

Bàng Lạc Vũ có được sự đồng ý của phu nhân, mới bật cười, ôm eo nhị phu nhân làm nũng nói: “Mẫu thân, người thật tốt."

Nhị phu nhân vuốt tóc Bàng Lạc Vũ nói: “Hôm nay con cũng mệt mỏi rồi, tứ quốc săn bắn tiểu thư khuê các cũng có thể tham dự, con cần phải tu dưỡng tinh thần."

"Vâng, nữ nhi biết, mẫu thân cũng nghỉ ngơi sớm đi." Bàng Lạc Vũ lanh lợi nói.

Nhị phu nhân hài lòng nhìn nữ nhi của mình, gật gật đầu đỡ nha hoàn tay ra ngoài.

Nhị phu nhân mới vừa đi, Bàng Lạc Vũ tháo một bông hoa trên tóc xuống, chậm rãi bóp nát nói: “Hừ! Ta không động Bàng Lạc Tuyết, chẳng lẽ hiện tại ta cũng không làm gì được Bàng Lạc Băng sao?"

Nghĩ tới đây Bàng Lạc Vũ nói với Cúc Thanh: “Qua đây, Cúc Thanh, trang điểm cho ta. Bản tiểu thư muốn đi xem muội muội đánh đàn giỏi của ta như thế nào."

Cúc Thanh hoảng sợ, cũng không dám phản kháng, liếc mắt nhìn nha hoàn ngoài cửa, nha đầu kia liền xoay người hoàn mình vào màn đêm ngay lập tức.

Cúc Thanh cũng bắt đầu giúp đỡ Bàng Lạc Vũ búi tóc lên.

Lạc Tuyết các.

Bàng Lạc Tuyết được Tử Quyên hầu hạ tháo trang sức rửa mặt chải đầu, gỡ búi tóc ra, lại cẩn thận đổi y phục ngủ buổi tối rồi cất bộ váy hoàng hậu tặng.

Bạch Chỉ Bạch Đinh gác ở bên ngoài, không có Bàng Lạc Tuyết phân phó ai cũng không vào được.

Bàng Lạc Tuyết vừa mới nằm trên giường, Bạch Chỉ bên ngoài đã nói: “Nhị tiểu thư, có nha hoàn đến báo nói đại tiểu thư đi tìm tam tiểu thư."

Bàng Lạc Tuyết nghe xong trầm mặc một hồi, nàng không phải là người tốt luôn đầy lòng tốt, hôm nay Bàng Lạc Băng vì lợi ích của mình mà bán đứng nàng, thật đúng là tiền đồ lồng lộng, liền mở miệng nói: “Ừ, ta biết rồi."

"Nhị tiểu thư có cần đi xem không."

"Không, ta mệt rồi, ngủ, ai tới ta cũng không tiếp." Bàng Lạc Tuyết nói.

"Vâng. Tiểu thư "

Bàng Lạc Tuyết ngửi thấy mùi an thần tràn ngập trong phòng liền biết là Liên Diệp và Liên Ngẫu sai người mang tới, dùng sức hút hai cái, ngáp một cái, sợ rằng ngày mai cũng sẽ rất ồn ào, nàng cần tu dưỡng tinh thần cho tốt mới được.

Nói xong, liền tiến vào mộng đẹp.

Phúc thụy uyển

Bàng Lạc Băng một mình một người hồi đến nơi này, mặc dù viện này được tu sửa rất hoa lệ, thế nhưng không có tam di nương, lại khiến Bàng Lạc Băng cảm thấy cô đơn, nàng hối hận, là thật sự hối hận, nàng không nên đẩy Bàng Lạc Tuyết ra ngoài nhanh như vậy, nàng nên đợi một chút, đợi mình đạt được vương gia, như vậy nàng sẽ có cớ để ra khỏi phủ Bàng quốc công phủ, đến lúc đó nàng ta cũng có thể giúp mẫu thân rời khỏi nơi quỷ quái kia, thế nhưng xem ra, nhị tỷ đã thực sự tức giận vì chuyện hôm nay, vậy phải làm sao mới tốt, nhất định nàng phải nắm bắt nhị tỷ cho tốt, trên người nhị tỷ có nhiều thứ như vậy, nếu là mình có thể học được đến lúc đó Bàng Lạc Vũ đâu còn là đối thủ của mình.

Tiểu Ngọc đã thấy Bàng Lạc Băng từ xa, vội vàng nghênh đón nói: “Tam tiểu thư, người đã trở về, sao rồi?"

Bàng Lạc Băng nhào tới trong lòng Tiểu Ngọc lẩm bẩm nói: “Ta nhớ mẫu thân quá."

Lòng Tiểu Ngọc bị nhéo một chút, vỗ nhẹ Bàng Lạc Băng nói: “Không có việc gì, tam di nương rất tốt, người yên tâm, tam di nương cũng rất nhớ người, tiểu thư, chúng ta mau vào đi thôi, nô tỳ hầm cháo cho người, chỉ sợ lúc ở yến hội người ăn không no thôi."

Tiểu Ngọc gật gật đầu, sờ bụng một chút, quả thật là đói bụng, bởi vì ngồi bên người Nghi quý phi, nàng cũng không dám ăn nhiều, vì thế chỉ nhìn quý phi nương nương ăn, đồ ăn trước mặt mình cũng không động vào được: "Cảm ơn Tiểu Ngọc, bây giờ đã không còn mẫu thân, ta cũng chỉ có thể dựa ngươi."

Tiểu Ngọc nói: “Tam tiểu thư mau đi tắm thay y phục một chút, ta sẽ đi lấy cháo cho người."

"Được."

Bàng Lạc Băng trở lại trong phòng, thấy nước tắm đã được, ở đây không phải viện của nhị tỷ, trong viện của nàng có một chút hương canh, bên trong còn có nước ấm , nàng từng đố kị nhị tỷ có thể được đến nhiều như vậy của đích nữ, bất quá từ khi nàng theo Bàng Lạc Tuyết liền biết tài hoa trên người nhị tỷ này cũng không ít, chỉ cần nàng có thể học ngày tốt của mình đã sắp tới rồi.

Bàng Lạc Băng nhìn mình trong gương đồng, mặc dù không có khuôn mặt tuyệt mỹ như Bàng Lạc Tuyết, nhưng tư sắc của nàng hơn Bàng Lạc Vũ , rút cây trâm bát bảo xuống, một ngày nào đó mọi thứ tốt trên thế gian này cũng là của Bàng Lạc Băng nàng.

Bàng Lạc Băng ngâm mình trong nước, cho dù hôm nay có thế nào, mình cũng đã chiếm được sự yêu thích của Nghi quý phi, ngay cả Tấn vương cũng nhìn mình với cặp mắt khác xưa, Bàng Lạc Vũ kia thật là một kẻ ngu ngốc, lúc đánh đàn cũng có lỗi, tuy nhiên việc tài mạo kia xem ra cũng chỉ là giả, khúc phượng hoàng hầu cũng sợ là nhị tỷ đưa cho nàng ta đi, so với chính mình cây trâm cái kia đông tây càng thêm quý trọng, này nhị tỷ còn thật là hảo lợi dụng đâu, bằng không nhất định Bàng Lạc Vũ sẽ mang bộ mặt như đưa đám, sợ là hoàng thượng cũng sẽ không hài lòng Bàng Lạc Vũ này, nhị tỷ cũng thật đáng ghét, dám cản trở con đường của mình mà đi giúp Bàng Lạc Vũ, chẳng lẽ nàng không biết trước đây Bàng Lạc Vũ này cũng chỉ lợi dụng nàng thôi sao, ngu xuẩn.

Bàng Lạc Băng mặc y phục ăn cháo Tiểu Ngọc làm, mặc dù đơn giản nhưng rất ngon. Từ khi mẫu thân không ở viện này nữa, từng nha đầu trong viện này đều mang sắc mặt khó coi với các nàng, loại chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng này, sớm muộn gì nàng cũng sẽ xử lý, cho các nàng biết kết cục dám xem nhẹ mình là gì.

"Tiểu thư, ăn xong thì mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm." Tiểu Ngọc nói.

"Được, Tiểu Ngọc tỷ, tỷ cũng nhanh đi nghỉ ngơi đi." Bàng Lạc Băng cái bụng no đến mức tròn vo của mình mà nói.

Tiểu Ngọc gật gật đầu.

"Tam muội đang ăn cái gì vậy?" Bàng Lạc Vũ không có thông báo gì mà đã đến, hệt như nàng ta mới là chủ nhân nơi này.

"Yết kiến đại tiểu thư" Tiểu Ngọc vội vàng hành lễ

Bàng Lạc Vũ khoát khoát tay, nhìn về phía chén cháo trống không trên bàn, khoé môi lại nhếch lên một nụ cười ác nghiệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.