Bàng Lạc Băng mở một lọ khác, bên trong là loại cao thượng hạng, lấy lòng nói "Nương nương, đây yến hội lớn, lần này người viếng thăm tứ quốc cũng không ít, nương nương có thể nở mày nở mặt, nhất định người sẽ rất tỏa sáng."
"Nhìn cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của con kìa , vậy con hãy đỡ bản cung đi nở mày nở mặt đi." Nghi quý phi khoác tay Bàng Lạc Băng nói.
"Thưa nương nương, hoàng hậu nương nương còn đang chờ Tuyết nhi, Tuyết nhi xin cáo từ trước." Bàng Lạc Tuyết hành lễ nói.
Nghi quý phi nhìn Bàng Lạc Tuyết liếc mắt một cái "Tuyết nhi, bản cung cảm thấy thức ăn cũng không tệ, con hãy mang cho hoàng hậu một ít."
"Dạ, tuân lệnh nương nương."
"Đi thôi, Băng nhi, dẫn bản cung đi." Bàng Lạc Băng liếc mắt nhìn Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Tuyết gật đầu "Sau yến hội chúng ta còn có thể gặp nhau, Băng nhi không Die nd da nl e q uu ydo ncần phải lo lắng, đại tỷ cũng ở đây."
Bàng Lạc Băng gật đầu, đỡ Nghi quý phi đi vào trong phủ.
Bàng Lạc Tuyết mang thức ăn do Nghi quý phi chuẩn bị rời đi, mới vừa tới trước cửa liền nhìn thấy Tấn vương đứng ở hành lang trong đình.
"Quận chúa Lạc Tuyết, đã lâu không gặp." Tấn vương nhìn Bàng Lạc Tuyết nói.
Nhiều lần hắn rất muốn chiếm được nữ nhân này, mỗi lần nhìn thấy nàng, dục vọng của hắn đối với nàng đều dâng lên, nhưng chỉ là nàng chưa bao giờ để mắt đến hắn.
"Bái kiến Tấn vương điện hạ, sao điện hạ đã đến rồi mà lại không vào? Tỷ tỷ còn ở bên trong." Bàng Lạc Tuyết hiếu kỳ nói.
"Không sao, hôm nay yến hội sẽ nhanh chóng bắt đầu, chẳng qua là vì muốn bái kiến mẫu phi, thực sự may mắn là có thể nhìn thấy quận chúa ở đây." Tấn vương nói.
"Ta nghĩ vương gia cũng nên vào trong, Tuyết nhi cáo lui trước." Bàng Lạc Tuyết hành lễ nói.
"Nàng quả thật chán ghét ta như vậy sao?" Tấn vương nhìn Bàng Lạc Tuyết "Vì sao vừa nhìn thấy bản vương liền muốn xin cáo lui?"
Bàng Lạc Tuyết nhíu mày "Vương gia, xin ngài hãy tự trọng! Đều biết hai nữ nhi của Bàng gia chúng ta đều có ý với ngài. Đại tỷ của ta còn là vương phi tương lai của vương gia, Tuyết nhi thật sự là không hiểu rốt cuộc vương gia có ý gì, ghét sao? Nhưng quả thật không biết vì sao Tuyết nhi thật đúng là rất không ưa ngài, cho nên vương gia, cầu xin ngài cách xa ta một chút, bằng không ta không thể cam đoan quý thể thiên kim (ý là địa vị cao quý) của vương gia sẽ như thế nào?"
Tấn vương nhíu mày, bắt được cánh tay Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Tuyết nhíu mày, cổ tay có cảm giác đau.
"Tấn vương, đệ buông tay." Phía sau truyền đến giọng nói của Dự vương.
Hai người quay đầu nhìn thấy Dự vương nhìn chằm chằm cánh tay của Tấn vương nắm cổ tay Bàng Lạc Tuyết.
Tấn vương buông tay Bàng Lạc Tuyết, Dự vương bước tới nhíu mày, kéo Bàng Lạc Tuyết ra phía sau mình, nhìn Tấn vương nói "Hoàng đệ, không biết đệ đệ muốn làm gì?"
Tấn vương cười nói "Hoàng huynh, ta và quận chúa không có làm gì cả, chỉ là ta muốn hỏi một chút về vương phi tương lai của ta đang làm gì, hoàng huynh sao lại vội vàng như vậy?"
Dự vương nhìn Tấn vương nói "Hoàng đệ, huynh khuyên đệ nên tránh xa quận chúa ra. Nàng là hòn ngọc quý trong tay Bàng quốc công, cũng là người được mẫu hậu sủng ái, vừa rồi đệ nắm lấy tay nàng như thế, đệ không nghĩ sẽ làm đau nàng hay sao? Nếu đệ muốn biết sự tình của Tấn vương phi, chi bằng chính mình trực tiếp đi hỏi thăm bản thân nàng ấy là tốt nhất."
"Chính Dương, Tấn vương điện hạ chỉ hỏi một chuyện, nếu Tấn vương muốn thú tỷ tỷ của ta, thì sau này cũng không cần hỏi ta ." Bàng Lạc Tuyết nói.
"Ừm, như vậy, như vậy là tốt nhất. Tuyết nhi muội ra ngoài đã lâu, mẫu hậu có chút lo lắng về muội cho nên phái huynh tới đón muội." Dự vương nhìn Tấn vương nói.
"Tấn vương điện hạ, Tuyết nhi cáo lui trước." Bàng Lạc Tuyết thản nhiên nói.
"Quận chúa đi thong thả."
Dự vương để miệng sát vào tai Tấn vương nói "Huynh khuyên đệ tốt nhất là nên tránh xa Bàng Lạc Tuyết một chút, bằng không đừng trách hoàng huynh không khách khí."
Tấn vương cười cười "Hoàng huynh, điều này còn phải xem ý của quận chúa thế nào?"
"Hừ, chúng ta đi." Dự vương nhìn Bàng Lạc Tuyết lại mỉm cười nói "Tuyết nhi, chúng ta đi thôi, mẫu hậu đang chờ, chúng ta mau trở về đi."
"Dạ "
Bàng Lạc Tuyết và Dự vương mới vừa rời đi, Tấn vương hung hăng đánh vào cây cột một quyền, cột nhà làm bằng gỗ trong nháy mắt biến thành bụi phấn.
"Dự vương, ngươi chờ đi, Bàng Lạc Tuyết nhất định là của ta, nếu không chiếm được nàng, ta thà rằng phá hủy nàng."
--- ------ ------ ------ ------ -----
"Tay muội có đau không?" Dự vương nhìn vết đỏ hồng trên tay Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết cúi đầu nhíu mày, cái đồ đáng chết đó lại dám động thủ với nàng, nàng nhất định phải khiến hắn mở rộng tầm mắt. Quay đầu đối diện Dự vương, nàng cười cười an ủi nói "Không sao, mọi việc đều ổn, mẫu hậu sao vậy?"
Dự vương vuốt cằm nói "Không có gì, mẫu hậu không có việc gì, chỉ là nghe nói nàng đến bái kiến Nghi quý phi, nên mới qua đây , nàng xem hoa sen ở ngự hoa viên vừa nở rộ, chúng ta chèo thuyền thưởng sen đi." Dự vương nhìn vẻ mặt Bàng Lạc Tuyết chờ đợi nói.
"Chính Dương không cần chiêu đãi sứ giả sao? Lát nữa là tới yến hội ban đêm rồi." Bàng Lạc Tuyết hiếu kỳ nói.
"Khi yến hội bắt đầu, chúng ta sẽ trở về ." Dự vương nói.
"Được" Bàng Lạc Tuyết nói.
Hai người đang ở trên một con thuyền tinh xảo, chỉ có Đồng Tước đang đứng ở đuôi thuyền hoa, bộ dáng cùng vẻ mặt vô cùng đau khổ.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Đồng Tước tươi cười, nói " Đồng Tước, sao lại không vui như vậy?"
Đồng Tước nhìn ánh mắt tàn nhẫn của Dự vương, nhanh chóng tươi cười rạng rỡ nói "Sao quận chúa lại nói thế chứ, có thể được hầu hạ quận chúa chèo thuyền, chính là phúc ba đời tiểu nhân đã tu luyện mà có."
Bàng Lạc Tuyết nhếch khóe miệng, nhắm mắt lại hưởng thụ gió mát trong hồ thổi tới, bên trong xen lẫn mùi vị của hoa sen cùng lá sen thơm ngát.
Vẻ mặt Dự vương si mê nhìn Bàng Lạc Tuyết, ngọn gió phiêu lãng phớt qua, vài sợi tóc lay động trong gió, Đồng Tước lúc lắc cái đầu của mình, thế nhưng trong lòng cũng chua xót không ít, trong lòng thầm nhủ nhất định không để cảnh tượng này mê hoặc.
Bàng Lạc Tuyết quay đầu lại, nở nụ cười thật tươi, "Thiệp giang ngoạn thu thủy, yêu này hồng cừ tươi. Hà lộng kỳ châu, dập dờn không được viên. Người áng mây lý, dục tặng cách xa thiên. Tương tư vô vì thấy, trướng vọng gió mát tiền."(*)
*Giải nghĩa:
Đi chèo thuyền trên dòng sông cuồn cuộn vào mùa thu mà giống như đi trong hoa sen.
Giọt nước trên lá sen không phải lúc nào cũng lăn tròn.
Cô gái xinh đẹp ẩn trong mây, thấy mình cùng hoa bay lượn xa xa trên bầu trời.
Thật khó khăn để gặp được nhau, nên cảnh vật mùa thu cũng u sầu, hoang vắng.
"Thơ hay" Dự vương nói.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Đồng Tước đột nhiên nổi hứng nói "Đồng Tước, chúng ta cùng đi ra chỗ hoa sen phía trong kia đi."
Đồng Tước liếc mắt nhìn Dự vương, Dự vương gật đầu, nghiêng mặt nhìn Bàng Lạc Tuyết. Đồng Tước lắc đầu, vương gia này thực sự là hết thuốc chữa. Nha đầu như cô không còn cách nào khác, dùng sức vạch tìm đường ở chỗ sâu hoa sen phía trong .
Bàng Lạc Tuyết ngồi ở mũi thuyền, nhìn nước hồ lềnh bềnh, gợn sóng, tựa như người chơi đàn đang đánh nhịp, hoa sen hồng nhạt e ấp hé mở giống như thiếu nữ đang thẹn thùng.
Bàng Lạc Tuyết hái nụ hoa đang e ấp trên cành hoa sen, dịu dàng dùng mũi ngửi. Hoa sen thơm ngát có thể cho người cảm giác yên tĩnh." Nếu nàng thích, ta sai Đồng Tước xuống phía sau hái một ít tặng nàng, hoa sen này là do ngoại bang tiến cống qua đây nên nó rất hiếm ."
"Thật vậy sao?" Bàng Lạc Tuyết vui mừng. Nàng thấy hoa sen này không phải bình thường, bên trong nhị hoa có hương vị rất ngọt ngào, là thứ làm cho người ta tĩnh tâm rất tốt, nàng có thể hái một ít về dâng tặng cho mẫu thân.
"Dĩ nhiên là thật, chỉ cần nàng thích, ta có thể mang hết về cho nàng." Dự vương nhìn Bàng Lạc Tuyết nói.
"Muội không cần nhiều như vậy, muội chỉ muốn hái khoảng hơn mười bụi cây để tặng cho mẫu thân thôi. Chắc hẳn người sẽ rất thích, thuận tiện cũng trồng một ít trong hồ nước của phủ Bàng quốc công, chị dâu Trường Lạc nhất định cũng sẽ rất thích ." Vẻ mặt Bàng Lạc Tuyết khát khao nói.
Truyện chỉ đăng tại die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
"Nàng cứ yên tâm. Ta nhất định sẽ chuẩn bị tốt chỗ hoa dành tặng cho bá mẫu, hôm nay có thuốc an thần, tiện thể Đồng Tước cũng đưa hoa sen này đến chỗ bá mẫu luôn. Yến tiệc tối nay cũng sẽ được bố trí hoàn hảo . Nàng cứ yên tâm."
Đồng Tước nghe thấy điện hạ Dự vương nhắc tới mình, yên lặng lau mồ hôi trên trán đang túa ra "Dạ, vương gia, thuộc hạ nhất định sẽ làm tốt ."
"Ngươi hãy nhớ kỹ, không được làm phiền bá mẫu nghỉ ngơi." Dự vương phân phó.
"Vương gia yên tâm, thuộc hạ xin ghi nhớ." Đồng Tước hành lễ nói.
Bàng Lạc Tuyết sờ vào cánh hoa nói "Thời tiết không còn sớm nữa, chẳng lẽ chúng ta không tham dự sao? Hôm nay ai sẽ chủ trì yến tiệc này?"
"Mẫu hậu đang mang thai, dĩ nhiên Lệ phi sẽ là người chủ trì. Việc này vốn là giao cho Nghi quý phi , nhưng không biết tại sao mẫu hậu lại đem việc này giao cho Lệ phi ."
"Lệ Phi sao? Sao lại giao cho bà được?" Bàng Lạc Tuyết ngạc nhiên nói.
"Đó là ý của mẫu hậu. Chỉ có Nghi quý phi là quý phi lớn nhất sau mẫu hậu. Mẫu hậu cũng giao Mai quý nhân phụ trợ, hai người sẽ hợp chủ trì yến tiệc này ." Dự vương phân tích nói.
"Mai phi sao?" Bàng Lạc Tuyết chợt nghĩ về Mai phi hiền lành, thiện lương ngày trước, trong lúc nàng bất lực, Mai phi từng giúp đỡ nàng, cuối cùng bị hoàng đế hiểu lầm, ban cho nàng ta một ly rượu độc.
"Tuyết nhi biết bà ấy sao?" Dự vương hỏi
"Dạ không, chỉ là hiếu kỳ đó là một người như thế nào, sao bà ta có thể được hoàng hậu nương nương để mắt đến mà thôi."
"Dù sao cũng chỉ có mẫu hậu quan tâm nàng ta thôi, nhưng Mai phi cũng không có ý xấu, mẫu hậu cũng muốn thân thiết với bà ta." Dự vương nói.
"Chúng ta phải trở về thôi, trời đã tối rồi, chàng có nghe tiếng sáo vang lên rồi không?" Bàng Lạc Tuyết nói.
Dự vương nhíu mày, vất vả lắm mới có thể cùng Bàng Lạc Tuyết nán lại đây một chút, không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy.
Bàng Lạc Tuyết tiến lên khoác tay Dự vương, ngẩng đầu nhìn Dự vương, hai má nàng hồng lên, đột nhiên Bàng Lạc Tuyết cảm thấy lòng mình ấm áp lạ thường.
Dự vương nhìn tay nàng khoác lên tay mình, đột nhiên có suy nghĩ có lẽ tháng này mình sẽ không rửa tay, vì như vậy sẽ vẫn mãi lưu lại độ ấm của Bàng Lạc Tuyết trên tay mình.
"Sao vậy?" Bàng Lạc Tuyết nhìn Dự vương ngây ngốc.
"Không, không có gì, Đồng Tước chúng ta trở về đi." Dự vương quay đầu rời đi trong sự bối rối của lòng mình.
Cung Nghi quý phi
Bàng Lạc Băng thoa lên mặt Nghi quý phi, bây giờ khuôn mặt Nghi quý phi giống như đang lột vỏ trứng gà, Nghi quý phi hài lòng nhìn bóng mình trong kính, quan sát hai bên trái phải.
Sắc mặt tiều tụy thì phải chăm sóc, trang điểm lại cho đẹp, đây là hậu cung, nữ nhân chạy không thoát số mệnh, kiếp này bà nhất định phải được bệ hạ sủng ái .
"Băng nhi, lần này nhất định phải khen thưởng con thật tốt, Thanh Ảnh,con hãy đem mã não hồng, vòng cổ cấp ban tặng cho tiểu thư."
"Tạ ơn nương nương ân chuẩn." Bàng Lạc Băng vui vẻ nói.
"Đây là phần thưởng mà ngươi đáng được, khi nào có thời gian rảnh, hãy vào cung phục vụ bản cung, bản cung cũng rất thích một tiểu cô nương đáng yêu như thế.." Nghi quý phi nói.
Bàng Lạc Vũ đứng bên cạnh cắn môi, bây giờ trên đầu nàng chỉ có một cây trâm bạch ngọc, các châu báu khác đều bị Thanh Ảnh lấy đi hết, lại có lúc này khuôn mặt nàng đã sưng lên, đứng cùng Bàng Lạc Băng làm cho nàng cảm thấy xấu hổ.
"Mẫu phi, yến hội sắp bắt đầu, người mau đi đi, hoàng hậu cũng đã tới , nếu như mẫu phi đến muộn, e rằng hoàng hậu nương nương không vui." Tấn vương nói.
Nghi quý phi liếc mắt nhìn con trai của mình, người vàng ngọc cao quý lại không chịu, lại thú một nha đầu không ra gì làm phi tử, thật là một sự sỉ nhục.
"Tấn nhi, con hãy ra ngoài chờ, mẫu phi sẽ mau chóng thay y phục. Các ngươi cũng lui ra đi, Băng nhi và Thanh Ảnh lưu lại để hầu hạ bản cung. "
Bàng Lạc Vũ cắn răng nói: "Thần nữ xin cáo lui."
Tấn vương nhìn mặt Bàng Lạc Vũ, ánh mắt sâu thẳm.