Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 113




Phủ Vinh Thân Vương

Vinh Thân Vương giữ mọi người lại ăn cơm xong mới thả người đi, Dương thị mặc dù không đạt được đáp án rõ ràng của Vinh Thân Vương, nhưng cũng không sai biết là mấy, có thể đạt được kết quả như ngày hôm nay bà đã cực kỳ hài lòng, bây giờ việc có thể làm là để cho thái tử nước Nam Chiếu buông ra.

Một bữa cơm, Dự Vương luôn nghĩ làm thế nào mà Bàng Lạc Tuyết và thái tử nước Nam chiếu lại quen biết, điều này làm cho mình nghĩ không ra, tiểu nha đầu này thực sự có bản lãnh.

Rốt cuộc một bữa cơm cũng ăn xong, Dương thị cùng Bàng Lạc Tuyết cáo từ, Dự vương cũng theo sau cáo từ.

Vinh Thân Vương nhìn Trường Lạc công chúa cẩn thận nhìn mỗi bước đi của Bàng Sách, trong lòng thầm nói: "Việc này dù nghịch ý của hoàng thượng, cũng muốn tìm cho nữ nhi một nơi quy túc thật tốt."

"Được rồi, không nên nhìn, chờ ngày sau gả vào rồi, có rất nhiều thời gian đểnhìn." Vinh Thân Vương nhìn hồn xác của nữ nhi đều bay ra ngoài, nhịn không được trêu ghẹo.

"Phụ vương, ngài sao lại trêu ghẹo nữ nhi, nữ nhi không nghe." Trường Lạc xấu hổ đỏ mặt.

Mới ra cửa, Dương thị liền cảm thấy đầu óc choáng váng khó chịu, cũng không có lên tiếng, sợ hai đứa trẻ lo lắng. Được đỡ lên xe ngựa.

Vừa tới cửa của phủ Bàng quốc công, Dương thị cũng không chịu được nữa, lảo đảo, Dương thị té xỉu.

Bàng Lạc Tuyết hoảng sợ, hét lớn: "Mẫu thân, mẫu thân, ngài làm sao vậy?" Bàng Lạc Tuyết lần mò mạch tượng của Dương thị.

Bàng Sách thấy rõ sự việc vội vàng ôm lấy Dương thị đối với Bàng Lạc Tuyết hô to: "Trước đem mẫu thân ôm vào đi, gọi thái y, mau lên."

Bàng Lạc Tuyết vội vàng gật đầu, tránh ra một bên, chẳng biết tại sao, Bàng Lạc Tuyết cảm thấy trong lòng mình bất an. Vẫn tự mình lẩm bẩm: Sẽ không, sẽ không, nhất định không có việc gì.

Dự vương nhìn vẻ mặt sốt ruột của Bàng Lạc Tuyết, tiến lên an ủi: "Tuyết nhi, nàng không cần quá lo lắng. Phu nhân nhất định sẽ không có chuyện gì."

Bàng Lạc Tuyết hoàn hồn nhìn Dự vương "Đa tạ Chính Dương, Tuyết nhi không tiễn."

"Ừ, nàng mau chóng chiếu cố phu nhân đi, ta về tới phủ sẽ gọi người đưa thuốc bổ tốt nhất đến."

Bàng Lạc Tuyết gật đầu, xoay người bước nhanh vào phủ quốc công.

Cẩm Tú Các.

Bàng quốc công sớm đã nghe hạ nhân bẩm báo, đuổi đến Cẩm Tú Các, một bên lo lắng nhìn thái y bắt mạch cho Dương thị.

Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng quốc công. Trong lòng không phải không có oán khí, nhiều hơn là đối với mẫu thân cảm thấy không đáng, thời gian qua đi đàn ông nhiều bạc tình..

Bàng Lạc Tuyết tự giễu cười cười. Tại đây cái bạc tình trong thế giới thâm tình, thực sự là thắng không cần dùng võ.

Thái y cau mày nói: "Bẩm Quốc công, phu nhân là lo lắng quá độ. Là hiện tượng tâm mạch suy kiệt."

"Thái y. Như thế nào cho phải, phu nhân làm sao có thể tâm mạch suy kiệt được." Bàng quốc công lo lắng hỏi.

Thái y khó xử lắc đầu "Quốc công, bệnh này của phu nhân, lão phu cũng bất lực, chỉ có thể an tâm tĩnh dưỡng, đừng quấy rầy tâm thần của phu nhân. Hiện tại ta kê toa thuốc cho phu nhân, trì hoãn bệnh tình của phu nhân."

"Như vậy liền làm phiền thái y."

"Quốc công khách khí."

Trên giường Dương thị chuyển tỉnh, trên mặt hiện rõ mệt mỏi, nhìn nhiều người đứng bên giường "Đây là thế nào."

Bàng Sách cùng Bàng Lạc Tuyết đứng ở trước giường. Trong mắt ngấn lệ, Bàng Sách kéo tay Dương thị nói "Đều là lỗi của con trai. Thân thể mẫu thân không tốt, còn muốn bận tâm đến hôn sự của con, con trai thật bất hiếu."

"Nói ngốc nghếch gì đó, con là con trai của ta, bận tâm vì con là chuyện hiển nhiên, chỉ là thân thể của mẫu thân không tốt, sợ là không chống được đến ngày Sách nhi thành thân." Dương thị vuốt khuôn mặt anh tuấn của Bàng Sách.

Bàng Lạc Tuyết sờ đến mạch tượng của Dương thị liền phát hiện mạch tượng của Dương thị so với ngày trước yếu đi rất nhiều, mẫu thân chỉ là đi dâng hương cầu phúc, sao lại có thể thành ra dạng này.

Dương thị kéo tay Bàng Lạc Tuyết: "Tuyết nhi, nhìn con kìa, sắc mặt sao khó coi như vậy."

Bàng Lạc Tuyết nghe xong nước mắt rơi lạch cạch lạch cạch, kéo tay Dương thị: "Mẫu thân, không cần bận tâm, sau này Tuyết nhi sẽ chia sẻ thay cho mẫu thân."

"Thật sự làm khó cho con, mẫu thân không ngại, không muốn lo lắng quá nhiều."

"Mẫu thân, ngài nhất định phải tốt, Tuyết nhi nhất định sẽ không để cho người có việc gì."

Bàng Lạc Tuyết kéo tay Dương thị, đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Bàng quốc công nhìn thấy Dương thị đột nhiên trong lòng cảm thấy áy náy, Dương thị cùng ông qua những ngày tháng gian nan, hai người đều quen biết nhau từ nhỏ, mặc dù ông ngưỡng mộ Nguyệt nhi, Dương thị gả qua đây một năm, trong lòng ông đối với lão phu nhân có oán hận, càng tỏ sắc mặt không tốt đối với Dương thị, ông chịu thú Dương thị là vì địa vị của mình, thế nhưng những ngày tháng dài dằng dặc làm bạn, Dương thị đối với ông dịu dàng săn sóc, hai người tôn trọng lẫn nhau, nếu không phải ông coi trong nha đầu Thu Nguyệt kia, chắc hẳn ở thời điểm phu nhân bị động thai khí, cũng sẽ không hạ xuống mầm tai họa, nghĩ đến chuyện này, trong lòng áy này lại thêm mấy phần.

Bàng quốc công nghĩ đến hôm nay chính mình không đi cầu hôn, nhìn sắc mặt bất thiện của Bàng Sách, lời vừa tới miệng lại nuốt xuống.

"Lão gia" Dương thị dơ tay.

Bàng Sách và Bàng Lạc Tuyết đành phải đứng dậy tránh ra, Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng quốc công, trong lòng thậm chí có một chút hận ý, nếu không phải vì ông ta, mẫu thân cũng sẽ không như vậy.

Bàng quốc công dơ tay nắm lấy tay Dương thị, "Phu nhân yên tâm, ta nhất định sẽ cho người ta dùng dược tốt nhất, nàng nhất định sẽ khá hơn."

Dương thị lắc đầu "Lão gia, không cần quan tâm đến thiếp, chỉ là thiếp có một chuyện muốn nhờ cậy."

"Phu nhân cứ nói, chúng ta phu thê nhiều năm như vậy, có cái gì nhờ hay không nhờ cậy."

Dương thị mỉm cười "Hôn sự sau này của Tuyết nhi, mong rằng lão gia có thể lo lắng đến ý nguyện của Tuyết nhi nhiều hơn, không muốn đem Tuyết nhi đẩy vào trong thâm cung kia."

Bàng Lạc Tuyết kinh ngạc, nguyên lai Bàng quốc công có tâm tư này, cái này chẳng lẽ là người cha yêu thương nàng từ nhỏ ư?"

Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng quốc công, Bàng quốc công cúi đầu tránh ánh mắt của Bàng Lạc Tuyết, ông đích thực là chứa tâm tư như thế, chỉ là nhị phu nhân đã nói, phi tử trong cung sợ là qua năm mới tuyển, đầy đủ hậu cung, đến lúc đó nhị tiểu thư cập kê, nếu như nhị tiểu thư tiến cung có thể làm cho địa vị phủ Bàng quốc công càng thêm vững chắc. Ông vốn cũng có cùng suy như như vậy, chỉ là lúc ông đề cập qua với Dương thị, Dương thị không một chút suy nghĩ liền cự tuyệt, hôm nay phu nhân nói vậy, sợ là trong lòng của Tuyết nhi cũng sẽ có khúc mắc, chỉ là phu nhân sinh bệnh một nửa đều là do mình, Bàng quốc công đánh phải trấn an: "Phu nhân yên tâm, ta nhất định sẽ suy nghĩ ý nguyện của Tuyết nhi." Liếc mắt nhìn Bàng Lạc Tuyết, chạm đến ánh mắt lạnh lẽo của Bàng Lạc Tuyết, lạnh đến làm cho tim phổi của người ta đều đông lạnh.

Bàng Lạc Tuyết nhìn Dương thị an ủi: "Mẫu thân yên tâm, Tuyết nhi không phải là hài tử ba tuổi, sẽ không để cho người bán đi, coi như quân cờ." Nói xong liếc mắt nhìn Bàng quốc công một cái, tình hình ngày hôm nay của mẫu thân đều là do phụ thân này cũng mấy di nương kia tạo thành, bây giờ trái lại tốt, vẫn nghĩ tới bán mình, thật sự không biết nên gọi là gì.

"Tuyết nhi nói bậy bạ gì đó, chỉ là nhị di nương nói Tuyết nhi thông minh, vào cung phụng dưỡng hoàng thượng cũng là phúc phận của Tuyết nhi, con là tâm can bảo bối của phụ thân, phụ thân làm sao có thể nghĩ bán Tuyết nhi đâu. Lời này thật làm cho phụ thân thương tâm." Bàng quốc công chột dạ.

Dương thị liếc mắt nhìn Tuyết nhi, vỗ tay nàng "Hài tử ngốc này, phụ thân luôn là người hiểu rõ con nhất, ca ca cũng không gắn bó suốt đời cùng với con, chỉ có nhị muội muội nghĩ nhiều, cũng là mẫu thân không dùng được, không ngờ hôn sự của con gái của mình cũng để cho nhị nương vất vả." Nói xong Dương thị nhắm mắt lại.

Trong lòng Bàng quốc công đấu tranh "Phu nhân nói gì, là ta một mực nuông chiều nàng ta, phu nhân không cần lo lắng. Phu nhân yên tâm, ta nhất định sẽ không để cho Tuyết nhi vào cung."

Dương thị gật đầu, ho khan hai tiếng, sắc mặt càng mệt mỏi.

Bàng Lạc Tuyết đau lòng nói: "Mẫu thân, không nên suy nghĩ nhiều, Tuyết nhi nhất định sẽ bảo vệ mình thật tốt, hôm nay mẫu thân mệt nhọc, không muốn hao tổn tâm tư, sau này con sẽ chiếu cố người thật tốt."

Dương thị vui mừng gật đầu.

Bàng Lạc Tuyết nhìn vẻ mặt tình thâm của Bàng quốc công, thản nhiên nói: "Phụ thân, hôm nay cầu hôn, mẫu thân đã lo liệu được rồi, phụ thân không cần quan tâm, còn có Tuyết nhi có một yêu cầu quá đáng."

"Tuyết nhi, nói đi."

"Mẫu thân như vậy, sợ rằng muốn tĩnh dưỡng, sau này Cẩm Tú Các này sẽ không muốn bất cứ ai tùy tiện tới."

Bàng quốc công nghĩ: "Ừ, Tuyết nhi nói có lý, chỉ là sự tình trong nhà, nếu không giao cho Nhược Sinh?" Bàng quốc công hỏi dò.

"Thế nào? Chẳng lẽ Tuyết nhi không ở sao? Nhị di nương chỉ là cái di nương, Tuyết nhi là đích nữ của cái nhà này.

Bàng quốc công đạo "Tuyết nhi dù sao cũng là đứa nhỏ, phụ thân chỉ lo lắng."

"Phụ thân, không lâu sau ca ca muốn lấy công chúa vào cửa, đến lúc đó cái nhà này tự nhiên có công chúa làm chủ, phụ thân có thể yên tâm, hiện tại có tứ di nương giúp đỡ, Tuyết nhi sẽ không quá mức vất vả."

"Này" Bàng quốc công do dự.

"Lão gia yên tâm, thiếp thân theo phu nhân, học được không ít, thiếp thân sẽ phụ tá nhị tiểu thư thật tốt." Tứ phu nhân nhìn Bàng quốc công.

Bàng quốc công nhìn tứ phu nhân gật đầu, "Nàng hãy giúp đỡ Tuyết nhi cho tốt."

"Vâng. Thiếp thân đã rõ."

Dương thị gật đầu, "Lão gia, thiếp thân biết thân thể mình yếu đuối, liền phái nha hoàn Lục Phù kia đi tìm hiểu không ít nữ tử các nhà, chuẩn bị nạp thiếp thất cho lão gia. Cũng cấp cho lão gia thêm người nối dõi, trong nhà cuối cùng đứa nhỏ cũng hơi thiếu."

"Phu nhân có lý, chỉ là phu nhân còn phải trông nom thân thể của mình mới phải." Bàng quốc công cảm khái.

"Lão gia" Dương thị vừa định nói chuyện.

"Tránh ra cho ta" Ngoài cửa truyền đến tiếng hét của lão phu nhân.

Bàng quốc công nhíu mày, liền thấy một đống lớn nha hoàn vây quanh một người già mặc áo tím có chữ phúc tóc bạc tiến vào. Vội vàng ra đón "Lão phu nhân, ngài sao lại trở về lúc này, sao không thông tri cho con một tiếng, con sẽ đi đón người."

"Hừ!" Lão phu nhân nổi giận đùng đùng cắt ngang Bàng quốc công, sắc mặt đen xì như đáy nồi, nhìn Bàng quốc công ở bên giường của Dương thị đứng dậy nghênh tiếp cũng không có, khí tức bất ngờ đánh đến. Quở trách Bàng quốc công: "Bây giờ cái nhà này cũng không để ta ở trong lòng, thế nhưng lại ghét bỏ lão bà tử này." Nói xong nện quải trượng đầu rồng xuống mặt đất.

Bàng quốc công vội vàng đỡ lão phu nhân an ủi "Lão phu nhân là đang làm tổn thọ con trai ư, cái nhà vĩnh viễn đều là do lão phu nhân làm chủ, không biết vì sao lão phu nhân lại sinh lớn khí như thế, nếu như tức quá thân thể làm sao tốt được, con trai thực sự lo lắng."

"Hừ, ngươi cứ việc thả cho phu nhân của ngươi làm xằng làm bậy, nửa điểm cũng không để ta vào mắt."

"Lời của lão phu nhân cháu nghe không hiểu." Bàng Lạc Tuyết yếu ớt nhìn lão phu nhân rồi nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.