Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 104




Nhị phu nhân đứng lên nói: "Tuyết nhi đến đây, hôm nay thời tiết tốt, ta mới vừa làm một chút dược thiện, đã mấy ngày chưa gặp qua tam phu nhân, trước sau gì ngươi cũng không có chuyện gì thì cùng đến thăm nàng đi."

Bàng Lạc Tuyết cười cười: "Bất quá chỉ mấy ngày không gặp, không nghĩ tới Nhị di nương sẽ nhớ Tam di nương như vậy, dù sao đi nữa giá y của tỷ tỷ thêu cũng không tệ lắm, còn lại cần tỷ tỷ tự mình thêu, buổi tối sẽ sai Tử Quyên đem qua đây."

Nhị phu nhân nói: "Thật sự là làm phiền Nhị tiểu thư, người yên tâm khi Vũ nhi làm vương phi chắc chắn sẽ giúp đỡ Tuyết Nhi tìm một người lang quân như ý."

"Vậy Tuyết nhi phải tạ ơn tỷ tỷ rồi." Bàng Lạc Tuyết thản nhiên nói, vờ như không nhìn thấy một tia âm hiểm kia trong mắt nhị phu nhân.

Nhị phu nhân cười từ ái, hai người nhìn qua hài hòa như thế, lại không biết phía sau sự hài hòa lại là sát khí ẩn ngầm.

"Phu nhân, thuốc đã sắc xong rồi." Tiểu Ngọc nói.

Nhị phu nhân nói: "Ừ, nhớ lúc này lão gia hẳn là đang ở chỗ Tam muội muội, chúng ta nhanh đi thôi."

Bàng Lạc Tuyết nói: "Thời tiết tốt như vậy, cũng để tỷ tỷ ra ngoài hít thở không khí đi."

Nhị phu nhân nói: "Vũ nhi còn đang bị cấm túc, sợ là không thể ra được."

Bàng Lạc Tuyết chợt nói: ""Là Tuyết Nhi lỡ lời, bất quá tỷ tỷ sắp làm vương phi, phụ thân nhất định sẽ chịu cho tỷ tỷ ra ngoài."

Nhị phu nhân xấu hổ cười cười: "Có thể là vậy."

Bàng Lạc Tuyết hồn nhiên cười nói: "Di nương yên tâm, Tuyết Nhi nhất định sẽ nói giúp tỷ tỷ. Vả lại Nghi quý phi cũng muốn triệu kiến tỷ tỷ, nếu không phải thân thể tỷ tỷ yếu nhược, sợ rằng đã sớm phải đi rồi."

Nhị phu nhân tựa như nhớ ra cái gì chợt nói: "Vẫn là Tuyết nhi cẩn thận."

Bàng Lạc Tuyết dịu dàng cười cười.

Tiểu Ngọc cầm lồng cơm, nhìn nhị phu nhân.

Nhị phu nhân liếc mắt nhìn Bàng Lạc Tuyết một cái: "Đi thôi, Tuyết Nhi."

Bàng Lạc Tuyết gật đầu, đi theo Nhị phu nhân về hướng của Tam phu nhân.

Ta là đường phân cách------ bình quả chuyên dụng------

Phúc Thụy uyển.

Tam phu nhân gắng gượng cái bụng có phần gồ lên đang được Bàng Quốc công đỡ xem một gốc cây nở hoa trong hoa viên, hiện tại vì Tam phu nhân đang mang thai, gần đây được bồi bổ bằng thuốc rất nhiều, đối má vốn gầy yếu cũng đẫy đà ba phần. Tam phu nhân rúc vào trong lòng Bàng quốc công, nơi xa Bàng Lạc Băng cầm bút lông vẽ lại, tốt cho một khung cảnh hài hòa mỹ mãn.

Nhị phu nhân đứng xa xa nhìn nắm chặt tay, cúi đầu ngẩng đầu trong nháy mắt lại trưng lên một khuôn mặt tươi cười nói: "Ai u, nhìn khí sắc của Tam muội muội thật sự rất tốt."

Bàng quốc công cùng Tam phu nhân ngẩng đầu. Vẻ mặt Tam phu nhân tươi cười như hoa rúc vào trong lòng Bàng quốc công nói: "Sao tỷ tỷ lại đến đây. Nhiều ngày không thấy tỷ tỷ, khí sắc của tỷ tỷ lại chuyển biến tốt hơn rồi."

Bàng Lạc Tuyết hành lễ nói: "Yết kiến phụ thân, Tam di nương."

Tam di nương nhìn Bàng Lạc Tuyết nói: "Tuyết Nhi đến đây. Đúng lúc Băng nhi đang nhắc tới ngươi a, nói khả năng hội họa của nàng kém cỏi, muốn Tuyết nhi chỉ giáo một chút."

Bàng Lạc Tuyết nhíu mày nói: "Khả năng hội họa của Tuyết Nhi kém cỏi, sao có thể chỉ dạy cho Tam muội muội. Sợ là sẽ hại đệ tử rồi. Oa, này, tam muội không phải là đang bị cấm túc giống đại tỷ sao? Sao lại ra ngoài rồi?"

Nhị Di Nương dùng một vẻ mặt đắc ý nhìn Tam di nương. Trong lòng lạnh lùng cười, đợi lát nữa sẽ cho ngươi biết cảm giác ngã từ thiên đường xuống địa ngục là như thế nào.

Tam di nương nhìn Bàng quốc công rồi vẫy tay với Bàng Lạc Băng bên kia nói: "Cũng đều là tại ta, mỗi ngày không nhìn thấy Băng nhi, trong lòng cũng rất nhớ mong, vì thế nên cả người đều mệt mỏi, lão gia vì để cho ta an tâm dưỡng thai, cho nên cho phép Băng nhi ra ngoài rồi. dù sao cũng không phải là lỗi gì lớn."

Ánh mắt của Nhị phu nhân không có thiện ý, nhưng rất nhanh cũng khôi phục ý cười. Toàn thân Bàng Lạc Băng mặc váy dài sắc hồng anh đào tung bay. Trên mặt vì chạy nhanh nên phủ lên một lớp mồ hôi trong suốt.

Bàng Lạc Băng hành lễ chạy đến trước mặt Tam phu nhân làm nũng, vẻ mặt Tam phu nhân trông như từ mẫu, tự mình xoa mồ hôi oán trách nói: "Băng nhi, lần sau cũng không nên chạy nhanh như vậy, nếu ngã thì như thế nào. Đến lúc đó lão gia sẽ rất thương tâm đấy."

Nhị phu nhân cũng nói: "Đúng a, Băng nhi, hiện tại dù sao cũng là trong ngày hè, mặc quần áo mỏng manh, chẳng may bị ngã, sợ là sẽ để lại sẹo đấy."

Nhị phu nhân cầm che miệng làm ra bộ dạng nôn khan, Bàng quốc công lập tức nói: "Đây là làm sao vậy?"

Nhị phu nhân lườm Tam di nương một cái nói: "Không có gì, chì là có chút buồn nôn thôi."

Nhị phu nhân nhìn bộ dáng của Tam phu nhân nói: "Lão gia, thời tiết tốt như vậy, đại phu cũng khuyên Vũ nhi nên đi lại nhiều hơn một chút, giữ lại trong phòng đúng là sẽ ngột ngạt đến hỏng mất, vả lại Nghi quý phi cũng muốn gặp Vũ nhi, chung quy cũng không thể cấm nàng, dù sao nàng cũng sẽ gả đến Tấn Vương phủ làm chính phi."

Nhị phu nhân nói xong thì nhìn thoáng qua Tam phu nhân, thấy nàng tựa như càng thêm khó chịu, trong lòng bỗng chốc vui vẻ, quả nhiên Bàng quốc công nhíu mày, tuy hiện tại ông rất chán ghét nữ nhi này, từng sắp có một lần nghĩ muốn giết nàng, nhưng bây giờ ông không thể giết được nữ nhi này, nhìn vẻ mặt khẩn cầu của Nhị phu nhân, rốt cuộc mềm lòng nói: "Vậy thì thả nàng ra đi, bất quá ngươi phải nhớ kỹ, hiện tại nàng nhưng lại là nữ nhân đang chờ gả, ngàn vạn không nên lại làm ra chuyện gì làm tổn hại đến thể diện của hoàng gia, nếu không sau đó cho dù la ta cũng không cứu được nàng, Nghi quý phi triệu kiến nàng, nhớ rõ nên dạy quy củ trong cung cho nàng cho tốt."

Nhị phu nhân cao hứng phấn chấn nói: ""Đa tạ lão gia, thiếp thân nhất định sẽ dạy dỗ nàng thật tốt, Vũ nhi đã biết sai rồi, tuyệt đối sẽ không phạm lỗi nữa."

Bàng quốc công gật gật đầu.

Nhị phu nhân thấy biểu tình vẻ mặt như ăn phải ruồi bọ chết của Tam phu nhân nói: "Ta xem sắc mặt của muội muội thật là không tốt, hôm nay đặc biệt cho người làm dược thiện, đều là dùng để an thai, đúng lúc Tam muội muội nếm thử một chút."

Nói xong Nhị phu nhân tự mình múc một chén đưa đến trước mặt Tam phu nhân.

Bàng quốc công nhìn Tam phu nhân nói: "Nhị phu nhân có tâm như vậy, thật sự là khó có được, nàng thừa dịp còn nóng nhanh uống đi."

Tam phu nhân nhìn dược thiện trong bát nói: "Một lòng hảo tâm của tỷ tỷ, lòng muội muội ta nhận, chỉ là vừa rồi ta đã dùng qua thuốc an thai, dùng thêm nữa sợ là sẽ không ổn."

Nhị phu nhân vô cùng nhanh trí nói: "Tam muội không phải sợ, dược thiện này chỉ là bổ huyết dưỡng khí, không có bất cứ xung khắc trái ngược nào với thuốc an thai của, muội muội uống hết không chừng sẽ tăng gấp đôi tác dụng của thuốc a, tương lai chắc chắn sẽ sinh ra một nhi tử trắng trẻo mập mạp."

Bàng quốc công nhìn ánh mắt Nhị phu nhân không giống như sẽ hại Tam phu nhân: "Đây là do Nhị tỷ của nàng tự bưng lại đây, nàng uống một chút đi..."

Tam phu nhân khó xử nói: "Nhưng là, nhưng là..."

"Không nhưng là gì cả, ta đút cho nàng." Nói xong Bàng quốc công tiếp nhận chén thuốc trên tay Nhị phu nhân, múc một muỗng, đút đến bên miệng Tam phu nhân.

Nhị phu nhân thầm nghĩ, biết ngươi sẽ không dám không uống, ngươi cần phải hưởng thụ cho tốt.

Qủa nhiên, Tam phu nhân không còn cách nào, đành phải hé miệng, nếm một chút thuốc nói: "Mùi vị của dược thiện này thật nồng a."

Bàng quốc công bưng đến dưới mũi mình ngửi một chút nói: "Không có a, sao ta lại không ngửi được mùi gì a."

Bàng Lạc Băng tiếp nhận chén thuốc trong tay Bàng Lạc Băng nói: "Phụ thân, có lẽ là do gần đây mẫu thân uống nhiều thuốc hơn, cho nên quá mẫn cảm đối với vị thuốc đông y, vẫn là để con đút mẫu thân đi."

Nói xong Bàng Lạc Băng xoay người nhưng đột nhiên giẫm lên chỗ mép váy, chén thuốc trong tay lập tức bị vỡ, Bàng Lạc Băng cũng bị ngã sấp mạnh xuống trên mặt đất.

Tam phu nhân khẩn trương một tay đỡ bụng, một tay kia kêu gọi nha hoàn ma ma đi đỡ Bàng Lạc Băng.

Chỉ thấy bọn nha hoàn đỡ Bàng Lạc Băng bị ngã đến nước mắt lưng tròng lên, Bàng quốc công nói: "Băng nhi, thực là ngã sấp xuống có làm sao không?"

Bàng Lạc Băng cắn cắn môi nói: "Nữ nhi không có việc gì, chỉ là làm vỡ mất tâm ý của Nhị di nương, nhưng không phài là Băng nhi cố ý, Nhị di nương trăm vạn lần đừng giận."

Chuyện cười, Nhị phu nhân sao có thể không tức giận, chỉ là nhìn biểu tình của Bàng quốc công, đành phải tiến lên kéo tay Bàng Lạc Băng nói: "Bất quá chỉ là một chén dược thiện, nếu ngươi bị ngã xảy ra cái gì không may, sợ rằng Nhị di nương cũng sẽ khó chịu."

Bàng Lạc Tuyết nghe Nhị di nương ngoài những lời giả dối vẫn còn có những lời tâm huyết này thì muốn chết cười, nếu hôm nay mọi người cứ trật tự như vậy, xuất diễn này xem ra là không thể diễn được nữa, Bàng Lạc Tuyết cũng cảm thấy đáng tiếc, dù sao thì nàng vẫn cảm thấy Nhị phu nhân này vẫn còn có một chiêu sau.

Qủa nhiên Nhị phu nhân vỗ vỗ tay nói: "Lần này làm nhiều hơn một chút, bên trong ninh hầm rất nhiều tổ yến thượng hạng, đều có thể nếm thử."

Bàng Lạc Băng liếc mắt nhìn Tam phu nhân một cái, quả nhiên thấy trong mắt nàng hiện lên vô số cảm xúc.

Tam phu nhân nói: "Thật đúng là đa tạ Nhị tỷ, suy nghĩ chu toàn như vậy."

Nhị phu nhân kéo tay Tam phu nhân nói: "Muội muội sao lại nói vậy, phu nhân xuất môn dâng hương cầu phúc, cũng là vì muốn đảm bảo đứa trẻ trong bụng muội, ta được phu nhân trông cậy trông coi trong nhà, tất nhiên cũng cần tận tâm giữ gìn đứa trẻ trong bụng muội, nếu có cái gì không hay xảy ra, ta sợ khi phu nhân trở về ta cũng không thể giao phó tốt a."

Tam phu nhân cúi đầu cười cười, thầm nghĩ: "Nhị phu nhân này sợ rằng cũng không ngu xuẩn như vậy, hạ độc trong này, lão gia đang ở đây, nàng chắc cũng không dám động tay động chân gì bên trong này."

Bàng Lạc Tuyết nhân lúc nha đầu Thanh Mai bên người Nhị phu nhân mở nắp dược thiện ra ngửi thư, quả nhiên đều là thuốc bổ tốt nhất, tổ yến bên trong đều là yến huyết thượng hạng, chẳng qua bên trong lại có hơn mấy loại dược liệu, sợ là Nhị phu nhân đã không thể khoan dung cho Tam phu nhân cứ bay nhảy trong phủ này rồi.

Qủa nhiên Tam phu nhân cứ bắt ngươi đút ta, bản thân buồn nôn, không bằng chính mình động thủ, nhận lấy từ trong tay Nhị phu nhân nói: "Thật sự là đa tạ tỷ tỷ lo lắng, muội muội làm sao dám làm phiền tỷ tỷ đút a." Nói xong tự mình bắt đầu ăn rồi nói: "Lão gia, dược thiện này tỷ tỷ làm không tệ, thiếp thân thật là có lộc ăn."

Bàng quốc công nhìn Nhị phu nhân nói: "Nhược Sanh có tâm, nàng không biết khi Tam nhi mang thai, miệng càng trở nên kén ăn, đầu bếp ta đều đã cho đổi mấy người, nàng đồng ý khen nàng a, khẳng định là nàng làm không tệ."

Nhị phu nhân tuy tiếc cho những huyết yến thượng hạng này, nhưng nghĩ đến nữ nhân này sau này sắp vạn kiếp bất phục (muôn đời muôn kiếp không trở lại), trong đó lại là vui sướng, dịu dàng cười nói: "Lão gia sao lại nói vậy, thiếp thân cũng không cảm thấy vất vả, có năng lực chia sẻ với phu nhân vốn là chuyện thuộc bổn phận của ta, lão gia cũng không nên nói như vậy, hơn nữa Tam muội lại mang thai, thân thể khó chịu, dù mỗi ngày nàng đều muốn ăn, thiếp thân vẫn sẽ làm được tới ngày muội ấy sinh."

Bàng quốc công cực kỳ vui mừng, vỗ tay nàng ta nói: "Nhược Sanh thật sự càng ngày càng biết chuyện rồi."

Nhị phu nhân vừa muốn nói chuyện, chỉ nghe "Bốp" một tiếng, chén sứ bị rơi xuống đất phát ra âm thanh thanh thúy.

Bàng quốc công quay đầu nhìn lại...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.