Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 101




Dự vương vừa về đến phủ, việc đầu tiên là sai người mời người làm xâu mứt quả ở kinh thành về trong phủ.

Sắc mặt của thị vệ bên cạnh Dự vương tái đi, rốt cuộc không cần ăn xâu mứt quả nữa, hắn thế mà lại ăn hết xâu mứt quả ở kinh thành trong một lần.

Đồng Tước chắp tay nói: "Vâng"

Dự vương vỗ vào bả vai Đồng Tước nói: "Làm tốt lắm!"

Đồng Tước đau khổ nói: "Đa tạ điện hạ khen tặng!"

Trong lòng Đồng Tước khổ sở, trong bụng đầy nước chua a, Dự vương điện hạ này không biết nghe ai nói nhị tiểu thư nhà họ Bàng thích ăn xâu mứt quả, rõ ràng là muốn hắn nửa cái mạng nha. Nhắc tới, Dự vương đối với nhị tiểu thư nhà họ Bàng thật để bụng, coi như ở biên quan xa xăm vẫn nhung nhớ nhị tiểu thư này, mỗi ngày đều mang các loại lễ vật đến tặng, hi vọng vị tiểu tổ tông này không muốn thích ăn cái khác, tốt nhất là không muốn ăn thứ chua, hiện tại hắn nhìn tới xâu mứt quả liền muốn phun.

"Người săn bắn ở bốn nước đã lục đục tới rồi, ngươi phải theo dõi thật kỹ Tấn vương điện hạ, ta xem hắn ta nhất định sẽ không im lặng, nghe nói thế lực của hắn ngày càng lớn mạnh, gần đây Nghi quý phi nghĩ hết đủ mọi biện pháp để cho Tấn vương leo lên đế vị." Dự vương nói.

"Vâng, chủ tử, như vậy người của ta ở những quốc gia khác có phải triệu tập trở về hay không?" Đồng Tước nói.

"Không cần, Người ở yên chi cũng không thể động, bên này còn cần tiền tài của bên kia ủng hộ, bọn họ không thể động." Dự vương đạo.

"Vâng. Thuộc hạ hiểu rõ."

"Ừ."

"Vương gia, trong cung hoàng hậu nương nương truyền lời, nói ngài tiến cung." Quản gia bẩm báo.

"Ừ. Ta biết rồi." Dự vương gật đầu xoay người đi ra ngoài.

Chùa miếu.

Dương thị quỳ gối trên đệm cói một tay cầm tràng hạt, chậm rãi nhắm mắt lại, trong miệng niệm kinh thư, tay kia gõ mõ. Tử Tước yên tĩnh đứng một bên.

Rốt cuộc một nén nhang cũng qua, Dương thị mở mắt ra nói: "Lão phu nhân đang làm cái gì?"

Tử Tước bẩm: "Lão phu nhân đã ăn cơm trưa, hiện đang ngủ trưa. Sợ là trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tỉnh dậy."

Dương thị nhắm mắt lại, đợi một hồi mở mắt ra. Bên trong mắt bắn ra tia sấm, vươn tay, Dương thị vươn tay. Tử Tước vội vàng tiến đến nâng bà dậy.

Dương thị đạo: "Có một số việc, đã nhiều năm như vậy, cũng nên đi xem. Đi thôi, không muốn kinh động đến người khác."

"Vâng, phu nhân."

Tử Tước đỡ tay Dương thị. Đi đến miếu phía sau, chùa miếu này là do phủ Bàng quốc công cung phụng, lão phu nhân lễ Phật cũng phương tiện, Bàng quốc công vì lòng hiếu thảo, liền mua hết đất trong phạm vi trăm dặm, xây thêm nhiều chỗ ở trong chùa, bình thường người sai phạm sẽ bị phạt ở trong này.

Theo đường nhỏ, đi vào bên trong. Cảnh sắc bên trong có nhiều loại hoa sặc sỡ, nửa điểm cũng không có sự mộc mạc của chùa.

Dương thị lạnh lùng nói, "Nhiều năm ta chưa có tới. Không nghĩ nơi này lại biến thành thế ngoại đào viên."

Tử Tước bẩm: "Phu nhân không cần phiền lòng, bà ấy kiếp này cũng không thể hồi phủ, lão gia cũng nhất thời không đành lòng mà thôi, cũng may bà ta điên rồi."

"Ha hả, điên rồi ư? Nói thật dễ nghe, hằng năm lão gia lén lút đi tới chỗ này, còn tưởng ta không biết sao, tiện nhân này, điên rồi thật sự là tiện nghi cho nàng ta, ta xem lão gia bố trí chỗ này tốt như vậy, sợ còn có ý khác." Dương thị đạo.

Quả nhiên, Dương thị và Tử Tước lặng lẽ đi tới, bên trong đều là kỳ hoa dị trân, Dương thị nắm chặt bàn tay, nơi này bà quen thuộc, chỉ là ở đây lại bố trí giống y hệt phủ viện của con tiện nhân kia.

Chỉ thấy trong viện, một vị thiếu phụ hơn ba mươi tuổi xinh đẹp, ngồi đu dây, chính mình nhẹ nhàng đẩy, trong mắt lộ vẻ ngây thơ.

Dương thị đi tới trước mặt nàng, chỉ tay vào thiếu phụ xinh đẹp kia cũng không thèm liếc nhìn nàng ta một cái, nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, siết chặt dây thừng xích đu.

"Đã lâu không gặp a, Thu Nguyệt." Dương thị kêu tên của thiếu phụ.

Thì ra thiếu phụ này chính là người thiếp thứ nhất của Bàng quốc công, chỉ là không có danh phận mà thôi, Bàng quốc công muốn cho nàng ta danh phận, chỉ là Dương thị không đồng ý. Hơn nữa, sau đó nàng ta bị điên, cho nên chuyện này liền không giải quyết được.

Chỉ là nha hoàn này là do lão phu nhân tự mình điều giáo, được lão phu nhân sủng ái, cho nên mới có sự tình về sau, chỉ là còn có một lý do để Dương thị ghét bà ta. Thu Nguyệt đã từng là thị tỳ thân cận của bà, hai người từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, chỉ là thời điểm bà cập kê bị Dương quốc công cho đi, nguyên nhân liền là phụ thân của Thu Nguyệt đề cập một hôn sự cho nàng ấy, vừa lúc Thu Nguyệt cũng hài lòng. Dương thị cũng đồng ý, còn đặt đồ cưới cho nàng ta.

Chỉ là trời không theo ý nguyện của người, lúc Thu Nguyệt chưa ra quá cửa thì phu quân của nàng ta chết vì bệnh, phụ thân của Thu Nguyệt là một con ma cờ bạc, một lòng muốn bán nàng ta vào thanh lâu, Thu Nguyệt liều chết cũng không theo, vừa lúc Dương thị đi qua tình cờ gặp Thu Nguyệt từ thanh lâu chạy ra, thay nàng ta chuộc thân, mang nàng ta về phủ Bàng quốc công.

Vốn là tất cả mọi chuyện đều tốt đẹp, cảm tình của Thu Nguyệt và Dương thị rất tốt, chỉ khi Bàng quốc công thấy Thu Nguyệt xinh đẹp, có Dương thị thương yêu, Thu Nguyệt luôn được thưởng nhiều hơn so với các nha hoàn khác, trang điểm cũng xinh đẹp, Bàng quốc công liền nổi lên tâm tư, Dương thị không biết từ lúc nào hai người kia nháy mắt với nhau. Cùng với Bàng quốc công náo loạn rất lâu, Bàng quốc công mới thu hồi tâm tư, đang lúc nàng muốn xử trí Thu Nguyệt, lão phu nhân ra mặt muốn đem nàng ta đi, nói là nhìn nha đầu này lanh lợi, vừa lúc bà muốn đi chùa dâng hương cầu phúc. Dương thị nghĩ hai người không thấy mặt có lẽ sẽ tốt, cho nên liền đồng ý.

Chỉ là Dương thị không ngờ, lão phu nhân sớm đã nhìn ra tâm ý của con trai với Thu Nguyệt, bà ta cũng không hài lòng khi Dương thị đã gả qua đây một năm rồi mà vẫn chưa thấy gì, liền muốn đưa nha đầu này qua, tự mình điều giáo. Ở trong chùa hai tháng, lão phu nhân ra lệnh cho ma ma đưa nha hoàn mà mình tự chọn ra điều giáo một phen, kêu Thu Nguyệt qua rồi nói: "Ngươi có biết, vì sao ta lại muốn ngươi qua."

Thu Nguyệt sợ hãi quỳ trên mặt đất nói: "Nô tỳ, nô tỳ không biết."

Lão phu nhân thở dài nói: "Ánh mắt của ngươi rất giống một người."

Thu Nguyệt ngẩng đầu lên nhát gan nhìn lão phu nhân nói: "Còn nhờ lão phu nhân chỉ giáo."

Lão phu nhân nói: "Ngươi rất giống nha hoàn thân thích của Chấn nhi lúc còn bé."

Bàng quốc công gọi là Bàng Chấn, lúc nhỏ lão phu nhân tự chọn cho Bàng Chấn không ít nha hoàn hầu hạ. Trong đó có mấy người cùng xấp xỉ tuổi với Bàng Chấn. Lúc nhỏ không có gì, chỉ có một ngày Bàng Chấn chạy đến khẩn cầu lão phu nhân, nói hắn muốn thú Dương gia đại tiểu thư. Hắn muốn lấy Thu nhi ở bên người làm vợ, không muốn tước vị.

Có thể nghĩ, lửa giận của lão phu nhân lúc đó, bà cho Bàng Chấn một cái tát vào ngay lúc đó, hắn là nhi tử mà lão phu nhân âu yếm, hắn lại không biết, chính mình đi đến ngày hôm nay đã mất đi nhiều khí lực. Lại muốn nhường tước vị cho người khác.

Đêm đó lão phu nhân liền sai người đem Thu nhi dẫn qua, nhìn nha hoàn một tay mình điều giáo, lão phu nhân chỉ muốn ngay tại đó đánh nàng ta.

Thu nhi quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy.

Lão phu nhân tự mình nâng mặt của nàng ta lên đạo: "Nói. Vì sao quyến rũ thiếu gia. Ta đối với ngươi không tệ, coi ngươi như nữ nhi ruột thịt của mình mà sủng ái, ngươi báo đáp ta như vậy sao? Ngươi có biết hay không, ngươi sẽ phá hủy Chấn nhi. Nếu như không có sự ủng hộ của Dương quốc công, Chấn nhi sẽ không làm được Bàng quốc công."

Thu nhi khóc không ngừng. Nửa chữ cũng không dám nói, lão phu nhân thở gấp đạp một cước vào bụng của nàng ta, đúng ngay lúc đó Thu nhi đang có thai, bà tự tay giết chết cháu mình, lúc đó Bàng Chấn chạy đến, Thu nhi thoi thóp, hắn vĩnh viễn nhớ ánh mắt của nàng ta nhìn hắn, bất lực tuyệt vọng. Cả người ớn lạnh, cho nên khi nhìn thấy Thu Nguyệt. Đột nhiên có ảo giác, nha đầu này hình như là Thu nhi. Cho nên nhìn thấy nàng bị Dương thị xử trí, bà cứu sống nàng ta, sai người điều giáo nàng ấy, xem như bồi thường cho con mình.

Sau khi Thu nhi đẻ non, không lâu lắm liền qua đời, có một đoạn thời gian dài, Bàng quốc công không ra khỏi cửa phòng một bước, cũng chính lúc đó, phủ Bàng quốc công tranh sủng ngày càng nhiều, mà Dương thị đi vào cuộc sống của hắn, hai người xuất thân đều từ phủ quốc công, Dương thị xưa nay có tiếng là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, Dương thị dịu dàng thiện lương, làm cho Bàng quốc công từ từ thoát khỏi đau lòng, hai người được mọi người chúc phúc thành thân. Mà hắn chiếm được sự ủng hộ của Dương quốc công, cuối cùng kế thừa tước vị.

Dương thị nhìn mặt của Thu Nguyệt đạo: "Ngươi đừng có giả bộ, ta biết, ngươi đã tốt rồi."

Ánh mắt của Thu Nguyệt khẽ nhúc nhích, cúi đầu không nói lời nào.

Dương thị cười lạnh nói: "Hôm nay ta tới, chính là cùng với ngươi kết thúc, coi như biết rõ ta đồng tâm bệnh, ta cũng là nương người, con trai của ta rất nhanh cũng muốn thú cô dâu tới cửa."

Thu Nguyệt lạnh lùng nhìn Dương thị, lắc lư theo bàn đu dây nói: "Ngươi lúc nào biết ta khỏi rồi."

Dương thị nhìn Thu Nguyệt: "Thế nào lại không tiếp tục giả bộ, ta xem ngươi giả vờ thật giống, nếu không lão gia sao lại có thể sai người đến trị liệu cho ngươi."

So với Dương thị nghiến răng nghiến lợi, Thu Nguyệt lại điềm đạm hơn: "Đúng vậy, lão gia đích thực đối xử với ta rất tốt, nếu không phải năm đó, chắc chắn vị trí phu nhân quốc công không biết hai chúng ta ai làm đâu."

Dương thị tiện tay hái một đóa hoa, nghiền nát trong tay, sắc màu đỏ giống như máu tươi, trong tay Dương thị chảy ra nước, Dương thị tiện tay ném: "Cho dù không có ta, ngươi cũng không có được vị trí này."

"Thế nào? Không thử một chút, làm sao ngươi biết?" Thu Nguyệt nhíu mày, vẻ mặt chế nhạo cười.

"Chỉ bằng việc ngươi vĩnh viễn không sinh ra đứa nhỏ, ha ha ha" Dương thị cười điên cuồng.

Thu Nguyệt đột nhiên muốn vả vào mặt Dương thị, Tử Tước ở bên cạnh đưa hai tay giam cầm nàng ta.

Hai mắt Thu Nguyệt đỏ bừng nhìn Dương thị: "Là ngươi, là ngươi hại con ta chết non, là ngươi hại ta từ đó không bao giờ sinh dục được nữa, đều tại ngươi."

Dương thị xoay người lạnh lùng nhìn Thu Nguyệt: "Không, hại con ngươi không phải là ta, mà là ngươi, chính ngươi."

Thu Nguyệt lẩm bẩm nói: "Là ta?Là ta?"

Dương thị đạo: "Là ngươi, chẳng lẽ ngươi đã quên, ngày đó tổ yến mà ngươi sai người hầm, bên trong bỏ thêm thuốc, vốn là để cho chúng ta uống, chỉ là vừa vặn, lão gia tự tay uy ngươi, ngươi đã quên ư? Là ngươi tự tay hại chết con của mình."

Thu Nguyệt thống khổ ôm đầu lẩm bẩm nói: "Không, không, không phải, không phải, a"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.