Chỉ sau chốc lát, Thúy Y liền ôm Dao Nguyệt cầm vội vàng quay trở về, ánh mắt mọi người cũng lại tụ tập trên người Dạ Mị, bất quá đại đa số là đang chờ xem diễn.
Dạ Mị cười nhạt không nói, đem ánh mắt của mọi người ở đây thu hết vào đáy mắt, lúc nhìn đến ánh mắt lo lắng Thượng Quan Sở Hàn và Thượng Quan Diệu Tổ, lòng Dạ Mị ấm lên, nở nụ cười long lanh, ý bảo họ không cần lo lắng. Mà cười một tiếng như thế mọi người mới biết thế nào gọi là "Ngoái đầu nhìn lại nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc" ( Quay đầu nhìn lại cười một cái mị hoặc trăm người, lục cung mọi người cũng chỉ có thể làm nền. À ừm câu này ta nghĩ là vậy hông biết đúng không nữa, ai biết thì nói với ta, ta sẽ sửa lại)
Tiếp nhận Dao Nguyệt đi đến một bên ngồi xuống, Dạ Mị thoáng suy tư một lát sau liền vươn ngón tay thon ngọc khảy cầm huyền."Trần Tinh Như, ngươi muốn làm ta xấu mặt phải không? Khiến ngươi phải thất vọng rồi đâu!" Dạ Mị làm như lơ đãng liếc nhìn Trần Tinh Như một cái, đáy mắt tràn đầy băng lãnh và cười nhạo, làm lòng Trần Tinh Như bất giác run lên! Tiếng đàn vang lên, mọi người biểu tình theo vừa mới bắt đầu đùa cợt chậm chậm chuyển biến thành khiếp sợ, tán thưởng! Một khúc "Xuân giang hoa nguyệt dạ" khiếp sợ toàn trường!
Bỗng nhiên, một tiếng tiêu truyền đến, đúng là có người nhạc đệm! Trong lòng Dạ Mị rất khiếp sợ, thủ khúc này tuyệt đối không thể xuất hiện tại thời không này, tất cả mọi người cũng nhất định là lần đầu tiên nghe được, mà chỉ nghe được một đoạn ngắn liền có thể nắm được giai điệu của cả thủ khúc, kia không thể nghi ngờ là thiên tài của giới âm nhạc! Dạ Mị kinh ngạc theo tiếng tiêu nhìn lại, nguyên lai đúng là đại ca Thượng Quan Sở Hàn của nàng! Dạ Mị tán thưởng nhìn hắn một cái, hắn cũng trả lại nụ cười ôn nhu.
Động tác của hai người tự nhiên cũng bị những người khác xem tại trong mắt, có ghen tị, tán thưởng, hâm mộ... nếu như không phải sớm biết bọn họ là huynh muội, mọi người thậm chí còn nghĩ đến bọn họ là một đôi tình nhân! Hai người ăn ý làm cho người xem cảm thấy vậy là đủ rồi, dung mạo tuyệt sắc của hai người lại càng làm cho người ta kinh vi thiên nhân (kinh ngạc vì sắc đẹp như tiên), bọn họ tựa hồ rất....xứng đôi?
- Ba...ba..ba.....
Một khúc kết thúc, tiếng vỗ tay kéo dài không ngừng, các loại ca ngợi cũng liên tiếp. Đối với những lời ca ngợi đó Dạ Mị cũng chỉ trả lại nụ cười nhạt, chỉ có khi tiếp xúc đến ánh mắt phẫn hận không cam lòng của Trần Tinh Như nàng mới lộ ra nụ cười giống như có chút đắc ý lại giống như cười nhạo. Nhìn bộ mặt Trần Tinh Như vì vậy mà vặn vẹo lại, Dạ Mị cảm thấy phi thường thú vị, cái này kêu là tự làm nghiệt không thể sống!
- Hoàng hậu thật không hổ là tài sắc song tuyệt! Như bản thái tử xem, đệ nhất tài nữ Long Việt quốc này không phải hoàng hậu nương nương thì là ai! Mọi người có cảm thấy như vậy hay không đâu? - Nam Cung Ly tán thưởng nhìn Dạ Mị nói, còn thuận tiện quăng cho nàng một cái mị nhãn, khiến trong lòng Dạ Mị ác hàn (lạnh đến muốn nổi da gà) không thôi.
- Đúng vậy, thủ khúc của hoàng hậu nương nương chỉ có trên trời mới có, nhân gian như thế nào nghe được vài lần a!
- Đúng vậy! Quả nhiên là tác phẩm tuyệt thế!
... ...... ....
Quả nhiên, một khi Nam Cung Ly mở màn kế tiếp chính là âm thanh phụ họa cuồn cuộn không dứt, Dạ Mị thấy vậy hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, mà hắn thế nhưng trả lại một ánh mắt vô tội! Dạ Mị thật không biết Nam Cung Ly này rốt cục là muốn làm gì, chẳng lẽ muốn hại Hiên Viên Thương "Cháy hậu viện"?(ý là muốn hại hậu cung của Hiên Viên Thương không được an bình đó mà) Hay là hắn có thù oán gì với bản thân nên muốn hại chính mình? Biết rõ Trần Tinh Như là đệ nhất tài nữ kia, hắn còn dám nói những lời đó trước mặt nàng a, này chẳng khác nào giữa công chúng hung hăng đánh nàng một bạt tai sao? Điều này làm lòng của Trần Tinh Như sao có thể không sinh oán hận!
Kỳ thật Dạ Mị đoán được đúng vậy, lúc này Trần Tinh Như quả thật hận nàng đến tận xương tủy. Nguyên bản còn tưởng mượn cơ hội có thể cho nàng xấu mặt, lại không nghĩ rằng nàng có tài hoa như thế, đến bây giờ ngai vàng đệ nhất tài nữ này cũng phải chắp tay tặng cho nàng! Hơn nữa lúc trước Hiên Viên Thương cũng đem bộ Phượng Vũ kia tặng Dạ Mị, còn có thu hồi phượng ấn trên tay nàng, cùng với nghe những lời đồn mấy ngày gần đây của hai người, không một cái nào không khiến Trần Tinh Như lòng sinh hận ý! Ghen tị, oán hận giống như cỏ dại bình thường nhanh chóng mọc rể nẩy mầm, rất nhanh tại trong lòng nàng lớn dần lên, trong lòng giống như có một ma chú, đang từng chút từng chút cắn nuốt lý trí của nàng!
- Hoàng hậu thật là tài hoa hơn người, có thể nói là đệ nhất tài nữ Long Việt quốc! - Nhừng lời tán thưởng đánh giá phía dưới cũng không dứt khoát như Hiên Viên Thương. Bởi vậy Thượng Quan Nhã Nhi thanh danh đệ nhất tài nữ Long Việt quốc cũng truyền đi ra ngoài, cũng vì vậy làm một chút lý trí cuối cùng trong lòng Trần Tinh Như cũng đánh mất.
- Nô tì tạ ơn hoàng thượng khen thưởng. - Dạ Mị thản nhiên trả lời, khi ánh mắt lơ đãng quét đến Trần Tinh Như lại mẫn cảm bắt giữ đến một tia âm ngoan! Trong lòng Dạ Mị nhúc nhích, tự biết mình đã chọc giận đầu "sư tử cái" này, xem ra những ngày về sao sẽ không được bình tĩnh, trở về phải nhắc nhở Thúy y một chút mới tốt.
Dạ Mị trong lòng càng nghĩ càng giận, ngẩng đầu đang nghĩ muốn lại hung hăng trừng Nam Cung Ly một cái, kết quả lại ngoài ý muốn đối diện với đôi mắt mỉm cười của Phàm Trần. Phàm Trần sẽ cười? Chẳng lẽ chính mình hoa mắt rồi? Dạ Mị ngạc nhiên, dụi dụi mắt sau đó nhìn lại, kết quả phát hiện ý cười trong mắt Phàm Trần càng sâu! Dạ Mị xấu hổ cười cười, ra vẻ động tác lúc nãy của chính mình có vẻ hơi ....tế nhị!
Yến hội tiếp tục kéo dài tới đêm khuya, chính là một đám người vui chơi giải trí tâm sự, nhàm chán đến cực điểm! Suốt một đêm, Dạ Mị đều cảm giác giống như ngồi trên bàn châm, bên cạnh không chỉ có Hiên Viên Thương gắt gao ôm chính mình, phía dưới cũng có ánh mắt của Nam Cung Ly dính sát trên người nàng! Rốt cụt chờ đến yến hội tan cuộc, Dạ Mị khẩn cấp muốn trốn về Loan Phượng cung của mình.
- Hoàng hậu, ngươi đây là muốn đi đâu a? - Đằng sau truyền đến âm thanh âm trầm của Hiên Viên Thương, sợ tới mức dưới chân Dạ Mị lảo đảo một cái.
- Đương nhiên là đi về ngủ! - Dạ Mị xoay người dùng một loại ánh mắt xem ngu ngốc nhìn hắn tức giận nói.
- Trẫm say, hoàng hậu đỡ trẫm về Càn Thanh cung.
Say sao? Thật đúng là một chút cũng không nhìn ra, ta xem ngươi lại uống thêm vài hũ cũng đều không có việc gì! Dạ Mị trong lòng đau khổ nói.
- Hoàng thượng, hay là để nô tì đỡ ngài trở về đi, hôm nay tỷ tỷ cũng đã mệt mỏi. - Dạ Mị còn chưa nói, Trần Tinh Như một bên liền ôn nhu nghênh đón, lại bị Hiên Viên Thương thản nhiên đẩy ra.
- Ái phi về cung trước nghỉ ngơi đi, để hoàng hậu đỡ trẫm là được rồi. - Ngữ khí thản nhiên lại mang theo một loại khí thế không thể phản kháng.
Trong lòng Trần Tinh Như hận cực kỳ, trên mặt lại ôn nhu tươi cười như trước:
- Dạ, nô tì lập tức cáo lui. - Lập tức xoay người bước đi, không ai biết, bàn tay của nàng đã bị nắm đến huyết nhục mơ hồ (máu thịt lẫn lộn)! Nàng, thật sự rất giỏi về ẩn nhẫn. Loại người này hoặc là không phát tác, hoặc là càng phát tác đứng lên nhất định là không chết không ngừng!
- Lại đây, đỡ trẫm trở về! Ngươi, tự mình về Loan Phượng cung trước! - Không đợi Dạ Mị từ chối, Hiên Viên Thương liền trực tiếp đem nàng kéo đến bên người, cả người đều dựa hết tại trên người nàng, còn thuận tiện giúp nàng đem Thúy Y cũng đuổi đi! Dạ Mị chán nản, bỗng nhiên bị đè nặng làm nàng suýt nữa té ngã, bất quá may là Hiên Viên Thương còn có chút lương tâm kéo nàng một phen.
- Ngươi sao lại ngốc như vậy a!
- Là ngươi quá nặng!
- Thân hình trẫm phi thường hoàn mỹ! Nếu không cho ngươi xem thử?
- Vẫn là thôi đi, ta sợ bị đau mắt.
- Ngươi nữ nhân chết tiệt này! Ngươi có biết bao nhiêu nữ nhân muốn nhìn còn không nhìn tới hay không, ngươi thế nhưng không cần?!
- Ai muốn nhìn thì ngươi cho người đó nhìn đi, đến lúc đó nhớ rõ báo cho ta biết một tiếng.
- Báo cho ngươi làm chi?
- Đương nhiên là đem cái ghế dựa ngồi ở cửa thu phí! Ngươi là hoàng thượng, giá trị con người ngươi khẳng định không nhỏ, ta đây chẳng phải kiếm được nhiều!
- Ngươi! Ngươi nghĩ trẫm là người tùy tiện như vậy sao?
- Ta đương nhiên biết ngươi không phải người tùy tiện, ngươi nha một khi tùy tiện lên thì không phải người!
- Ngươi nữ nhân đáng chết!...
Đoạn đường không quá dài ngay tại tranh đấu không hề ý nghĩa của hai người đã đi xong.
Bên ngoài Càn Thanh Cung
- Uy, ngươi mau buông ta ra, ta phải đi về. - Vừa đến Càn Thanh Cung liền lập tức có vài tên thái giám đi lên hỗ trợ, Dạ Mị rất muốn đem hắn bỏ lại như vậy, nhưng là người nào đó chết cũng không chịu buông tay!
- Không buông!
- Ngươi không buông ta như thế nào về ngủ được?
- Vậy thì cùng trẫm ngủ! - Tiếp theo, tại Dạ Mị còn chưa phản ứng lại liền hết sức đem nàng kéo vào trong điện, bỏ lại sau lưng một đám thái giám thị vệ hai mặt nhìn nhau, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hai bóng dáng kia. Bộ dáng này của hoàng thượng như thế nào giống như là cường đoạt con gái đàng hoàng?
- Hiên Viên Thương, ngươi vừa mới nói cái gì? - Đến trong điện, Dạ Mị cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, đối với Hiên Viên Thương âm trầm hỏi.
- Trẫm nói hôm nay ngươi cùng trẫm cùng nhau ngủ!
- Có phải ngươi muốn lại bị ta đá một cước nữa?
- Lại đá một cước nữa thật sự sẽ phế đi!
- Vậy ngươi còn dám theo ta cùng nhau ngủ?
- Ta với ngươi cùng nhau ngủ ngươi không đá ta không phải tốt rồi sao? - Bất tri bất giác, Hiên Viên Thương tự xưng cũng biến thành "ta".
- Ngươi nằm mơ! Ngô.... - Lại giống lần trước như vậy, Một khi nhìn đến cái miệng nhỏ nhắn lải nhải của nàng đã nghĩ dùng môi của chính mình đem nó ngăn chặn, nhưng là khi hắn chạm đến đôi môi mềm mại kia thế nhưng sẽ không muốn lại buông ra. Nhìn Dạ Mị sững người, Hiên Viên Thương giơ lên một chút cười xấu xa, đầu lưỡi khiêu khích mở ra hàm răng nàng đi vào bên trong tùy ý tìm kiếm cái lưỡi non mềm thơm ngát kia.
Hỏi Dạ Mị đang làm sao? Kỳ thật nàng luôn luôn đang tự hỏi một vấn đề rất triết học __ Vì cái gì Hiên Viên Thương vừa hôn nàng lại có cảm giác tim đập nhanh! Suy nghĩ nữa ngày rốt cục ra một kết luận : Mùa xuân của chính mình ra vẻ đã tới rồi!
Sau khi nghĩ thông suốt ngược lại Dạ Mị thả lỏng xuống dưới, nàng vốn không phải nữ nhân thích giả bộ nói thêm, thích chính là thích, yêu chính là yêu, không có gì không dám thừa nhận! Tuy rằng hiện tại nàng đối với Hiên Viên Thương còn đang ở giai đoạn thích, nhưng nàng cũng không ngại cùng hắn bồi dưỡng cảm tình, hẳn là sẽ rất....không sai đi?
Vì thế, kế tiếp Dạ Mị liền dùng hôn kỹ (kỹ thuật hôn) cực kì mới lạ của nàng đáp lại nụ hôn này. Hiên Viên Thương ngoài ý muốn được đáp lại vui vẻ không thôi, vì thế càng ra sức làm sâu sắc hôn này hơn, mang theo mới lạ cùng Dạ Mị cùng nhau múa. Không biết khi nào, hai người động tình đã muốn nằm ngả ra trên long sàn, quần áo lui hết... xem khối thân thể hoàn mỹ mềm mại trước mắt, Hiên Viên Thương cảm giác yết hầu (cổ) khô rát, dưới bụng nhanh chóng dâng lên dòng nước ấm, ôn nhu nhìn Dạ Mị nói:
- Nhã Nhi, ngươi thật đẹp.
Mà Dạ Mị lúc này hiển nhiên là cũng động tình, hai mạt đỏ ửng lan tràn trên má, càng hiển vẻ mặt kiều mỵ, ba ngàn tóc đen như mực tùy ý rối tung trên giường, dày mà lại quyến rũ, thân thể mềm mại cũng vì động tình mà trở nên có chút đỏ bừng....
- Nhã Nhi, gọi ta Thương. - Hiên Viên Thương một tấc lại một tấc tinh tế hôn thân thể Dạ Mị, giống như đang nhấm nháp mỹ vị nhân gian.
- Ân....Thương.... - Dạ Mị ôn nhu trả lời, thanh âm tràn đầy hương vị tình dục.
Bên trong sa màn phù dung, một mảnh xuân sắc kiều diễm, nữ nhân ngâm thanh, nam nhân gầm nhẹ thở dốc, làm mọi người gác đêm ngoài điện đỏ mặt....