Khuynh Thành Phi

Chương 82: Chap-82




CHƯƠNG 82

Sự thân mật của hai người đã lọt vào mắt Nhu phi đang cắt tỉa hoa ở trong viện.

Thật ra trước kia đã có hạ nhân đến bẩm báo với nàng ta, nói Tống Vĩnh Kỳ và đại phu Ôn vô cùng thân mật, nàng ta vẫn không tin vì nàng ta biết trong lòng Tống Vĩnh Kỳ không thể chứa thêm được người khác nữa. Đừng nói là đại phu Ôn không phải nữ tử tuyệt mỹ, cho dù có là một tiên nữ thì Tống Vĩnh Kỳ cũng không để vào mắt, vì trong tim chàng sớm đã bị tỷ tỷ lấp đầy, một người sống cũng không thể nào đấu được với một người đã chết, mấy năm nay, nàng ta đã thử không biết bao nhiêu lần.

Nhưng hôm nay nàng ta đã tận mắt nhìn thấy hai người họ không kiêng nể gì dắt tay nhau cùng đi.

Ôn Yến ngước lên nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Nhu phi, nhất thời buông tay Tống Vĩnh Kỳ ra, có chút không được tự nhiên nói: “Nhu phi nương nương cũng ở đây sao?!”

Nhu phi rất ít khi ra khỏi phòng, trừ khi đến phòng Khanh Nhi. Nhưng hôm nay lại nhàn rỗi ở đây cắt tỉa hoa khiến cô có hơi cảm thấy ngoài ý muốn.

Vẻ mặt Nhu phi không có gì thay đổi, hơi cúi người: “Thiếp thân tham kiến Vương gia!”

Tống Vĩnh Kỳ nói: “Sức khỏe nàng không tốt, không ở trong phòng nghỉ ngơi ra đây làm gì? Cơn mưa này vừa mới ngừng, thời tiết lại rét lạnh như vậy, cẩn thận đường trơn.”

Nhu phi nhẹ giọng nói: “Tạ Vương gia quan tâm, mấy ngày nay mưa to không ngớt, mãi mới ngừng lại nên thiếp nhân cơ hội này ra ngoài cắt tỉa vài bông hoa. Chỉ là đáng tiếc, vốn dĩ là đóa hoa đẹp kiều diễm nhưng lại bị cơn mưa lớn làm cho dập nát hết rồi.” Nói xong, chậm rãi thở dài một hơi, ánh mắt chưa từng nhìn qua Ôn Yến.

Ôn Yến nhớ lại chuyện xưa, sợ sẽ khơi gợi địch ý của nàng ta bèn nói: “Hai người nói chuyện đi, ta đi xem Khanh Nhi.” Nói xong liền định đi ngay.

Tống Vĩnh Kỳ kéo tay cô lại, dịu dàng nói: “Bổn vương đi cùng nàng.”

Ôn Yến khó xử nhìn Nhu phi, dùng sức giãy tay chàng, nói: “Vương gia vẫn nên ở đây nói chuyện với Nhu phi thì hơn.” Chỉ là sao cô có thể giãy được khỏi tay Tống Vĩnh Kỳ? Cuối cùng đành từ bỏ, bất đắc dĩ nhìn Tống Vĩnh Kỳ.

Tống VĨnh Kỳ lại không chút để ý nói: “Đi thôi!” Nói xong, kéo tay cô lại đổi thành mười ngón tay đan chặt vào nhau, hơi kéo Ôn Yến đi.

Ôn Yến thở dài, nhẹ nhàng nói: “Chàng không nên đối xử với nàng ấy như vậy.”

Tống Vĩnh Kỳ nhàn nhạt nói: “Tim bổn vương chỉ chứa được một người con gái, không phải nàng thì là nàng ta, nàng tự chọn đi.”

Ôn Yến im lặng bước đi không nói gì, một lúc sau nàng nói: “Nếu như có thể lựa chọn, ta hy vọng chàng có thể yêu nàng ấy.” Nói vậy, ít nhất sau khi cô đi, chàng sẽ không đến mức quá thương tâm khổ sở. Chỉ là, nói như vậy, đáy lòng lại có một tầng chua sót, giống như bùn đất bị cơn mưa lớn thấm ướt, cho dù đi đến đâu cũng ướt sũng.

Tống Vĩnh Kỳ bỗng dừng bước chân lại, trợn mắt giận dữ nhìn cô, vẻ mặt trở nên xanh mét, ánh mắt sắc bén quan sát cô thật kỹ: “Nàng nói như vậy là có ý gì?”

Ôn Yến thấy chàng tức giận, vội vàng nở một nụ cười yếu ớt, nói: “Rõ ràng là nói trái với lòng mình mà chàng nghe không ra sao? Đương nhiên ta hy vọng trong lòng chàng đời này kiếp này chỉ có một mình ta.” Đây, mới đúng là lời nói thật lòng của cô, một câu sâu nhất dưới đáy lòng.

Nhưng cô không được ích kỷ như vậy, không phải sao?

Mặt Tống Vĩnh Kỳ lúc này mới từ âm u chuyển sang rực rỡ nhưng lời nói vẫn hung dữ: “Sau này không được phép nói như vậy nữa, nếu không bổn vương sẽ tức giận đấy.”

Ôn Yến cười: “Được, sau này không nói vậy nữa.”

Sau khi châm cứu xong, Ôn Yến mát xa cho Khanh Nhi, tiếp tục kích thích huyệt vị. Cô nhìn thần sắc trên mặt Khanh Nhi, làm một bác sĩ, cô hy vọng nàng ấy mau chóng tỉnh lại, làm người phụ nữ của Tống Vĩnh Kỳ cô cũng hy vọng nàng ấy mau chóng tỉnh dậy, bởi cô không biết khi nào sẽ là đại nạn của mình. Nếu như Khanh Nhi có thể tỉnh lại trước khi cô chết, nói chút chuyện phiếm thì cô chết cũng nhắm mắt.

Cho nên hai ngày nay châm cứu cho Khanh Nhi, cô đều âm thầm truyền cho Khanh Nhi ít máu của mình, đương nhiên chỉ là lén lút. Trong cơ thể cô có tiên đan mà sư phụ tặng, cô hy vọng thông qua phương thức này có thể truyền một phần tiên đan cho nàng ấy.

Mặc dù công hiệu không hiện rõ lắm nhưng cũng không thể nói là không có.

Sắc mặt Khanh Nhi đã trở nên hồng nhuận, so với khuôn mặt tái nhợt trước đây thì đã khỏe hơn rất nhiều, đầu ngón tay thỉnh thoảng giật giật, ban đầu cô cho rằng đó là thần kinh co giật theo ban năng nhưng Ôn Yến quan sát mấy lần, lại phát hiện không đơn giản như vậy.

Đêm đó, Nhu phi đến Chỉ Nghi Các của Ôn Yến.

Ôn Yến cho rằng nàng ta đến để hỏi chuyện hôm nay nhìn thấy, ai ngờ sau khi nàng ta ngồi xuống lại quan sát bốn phía xung quanh.

Ôn Yến ngồi đối diện nàng ta, hỏi: “Nhu phi nương nương tìm gì vậy?”

Nhu phi có chút không yên lòng hỏi: “Ta chỉ là thấy những a hoàn trong phòng ngươi đều là những khuôn mặt mới, ngoài tiểu Tình ra, sao không thấy tiểu Chi và ma ma đâu?”

Ôn Yến cười: “Ma ma tuổi cũng đã lớn, ta cho bà ấy chút bạc để bà về quê dưỡng lão rồi.”

Nhu phi cười: “Đại phu Ôn thật tốt bụng, ma ma về quê an hưởng tuổi già rồi, vậy tiểu Chi thì sao? Sao không ở đây hầu hạ như trước nữa? Đại phu Ôn có phải là trách nàng ấy hậu hạ không chu toàn không? Tiểu Chi thật sự là một người rất khôn khéo, lại là tỳ nữ khi còn sống tỷ tỷ ta yêu quý nhất, đại phu Ôn nên trọng dụng nàng mới phải chứ.”

Ôn Yến: “Tiểu Tình cũng rất tốt, quản gia nói mấy ngày nữa sẽ tuyển chọn hai a hoàn lanh lợi tới nhưng ta từ chối rồi. Bên ngoài có vài người hầu hạ, bên cạnh ta chỉ cần một mình tiểu Tình là đủ rồi, chuyện bên ta cũng không nhiều.”

Nhu phi kéo tay cô, mặt mang theo ý cười khẩn thiết, nhẹ giọng nói: “Cô nương ngốc, bây giờ ngươi không giống trước kia nữa rồi. Vương gia thích ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ lập ngươi làm Trắc phi, bên cạnh không có vài người hầu hạ sao được? Còn Chỉ Nghi Các, trước kia là nơi ở của tỷ tỷ ta, dù sao cũng là người đã chết, không phải nơi thuận lợi may mắn. Ta sẽ tìm một nơi khác cho ngươi, ngươi thấy thế nào?”

Ôn Yến ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Nhu phi, trên mặt nàng ta mặc dù mang theo nhu tình vô hạn nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén. Cô có chút bất an nhưng lại không nói ra chỗ nào không đúng, cô cũng không cho rằng sự ôn hòa trước đây của Nhu phi là giả vờ nhưng nhìn nàng ta lúc này thật sự có chút quái dị.

“Không cần đâu, không cần phải phiền phức như vậy, hơn nữa, ta cũng không muốn làm Trắc phi.” Ôn Yến cười từ chối.

Sắc mặt Nhu phi cứng đờ, sau đó lại nở nụ cười: “Chỉ là, sắp vào đông rồi, Chỉ Nghi Các sẽ âm u ẩm thấp, không thích hợp ở lại, ta vẫn nên tìm cho ngươi một chỗ ở mới thì hơn.” Câu nói này của nàng ta mang ý khẳng định, hơn nữa ngữ khí kiên định không cho phép người khác từ chối.

Ôn Yến không biết trả lời thế nào, đang vô cùng do dự thì tiểu Tình đi vào, trong tay cầm một ấm trà, trên ấm trà vẫn đang có khói nghi ngút, cô cười chân thành: “Nhu phi nương nương, hôm nay tiểu Tình pha trà hoa hồng, tiểu Tình biết nương nương thích uống, không bằng đến rót cho nương nương một ly?”

Nhu phi ngẩng đầu nhìn cô: “Ừm!”

Ôn Yến thở phào một hơi, ngẩng đầu nhìn tiểu Tình, tiểu Tình nháy mắt ra dấu với cô sau đó nói: “Đại phu Ôn, vừa nãy người bên tiểu thư Khanh Nhi nói tiểu thư Khanh Nhi có chút khác thường, muốn đại phu Ôn lập tức qua đó xem sao.”

Ôn Yến biết tiểu Tình có ý muốn giải vây cho mình, cảm kích nhìn nàng một cái, vội vàng đứng dậy: “Được, ta đi ngay, ngươi ở lại chăm sóc Nhu phi chu đáo nhé.”

Cô ngồi lại phòng Khanh Nhi rất lâu, cô biết tiểu Tình đợi tới khi Nhu phi đi sẽ đến thông báo cho cô, cô không biết Nhu phi có ý gì. Nói thật, nếu như Nhu phi vô cùng hung ác thì cô cũng không sợ trở thành kẻ địch của nàng ta, nhưng nàng ta lại mềm mại, dịu dàng như vậy khiến cô không biết nàng ta có ý gì, cô chỉ cảm thấy nhột nhột.

Cô nắm lấy tay Khanh Nhi, mát xa mà tâm thần hoảng hốt. Người hầu hạ bên cạnh đã lui xuống, ngọn nến đốt ở giá cắm nến, giọt nến rớt xuống bàn tròn chất thành một đống, hình dáng kỳ quái. Ánh mắt cô nhìn chăm chú giọt nến, sinh mệnh ngọn nến thật sự rất ngắn nhưng ít nhất khi được đốt lên lại phát sáng và tỏa nhiệt.

Còn bản thân thì sao? Cả đời tựa hồ tầm thường vô vị, thuận theo lý tưởng, còn có rất nhiều điều chưa thực hiện được. Mặc dù đã có rất nhiều bệnh nhân được cô cứu sống nhưng làm một bác sĩ, cứu người chỉ là một chức nghiệp, cô không hề cảm thấy kiêu ngạo.

“Ngươi là ai?”

Một âm thanh yếu ớt vang lên, trong màn đêm yên tĩnh lại vô cùng quỷ dị. Ôn Yến cảm thấy bàn tay nhỏ bé cô đang nắm nhẹ nhàng giật giật, nhưng vì lực cô nắm quá lớn, nàng dường như đang vô lực giãy giụa, chỉ là nhẹ nhàng đung đưa.

Ôn Yến ngạc nhiên, thu hồi ánh mắt nhìn người trên giường. Nàng ấy vẫn dung nhan tuyệt mỹ, cánh môi mím chặt, làn da trắng nõn gần như trong suốt, hàng lông mày che phủ lên một làn sương, mà làn sương ấy chính là đôi mắt hơi hé mở, vẫn còn mang theo vài phần mờ mịt.

Khanh Nhi tỉnh lại rồi!

Trong lòng Ôn Yến kinh hoảng, ngừng thở nhẹ giọng nói: “Nàng tỉnh rồi? Nàng đừng sợ, ta là đại phu, nàng có cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không?”

Khanh Nhi chớp mắt, nhìn Ôn Yến, dùng giọng nói khàn khàn cất tiếng hỏi: “Là ngươi đã cứu ta?”

Ôn Yến cười tươi tắn: “Rất nhiều người đều tận lực cứu nàng.”

Khanh Nhi ‘ồ’ một tiếng lại hỏi: “Ta đã hôn mê mấy ngày rồi?”

Ôn Yến thở dài: “Hơn bốn năm rồi!”

Sắc mặt Khả Nhi cứng đờ, hoảng sợ nói: “Hơn bốn năm? Ta hôn mê hơn bốn năm rồi?” Ánh mắt nàng có hơi cuồng loạn, chống đỡ thân thể muốn ngồi dậy nhưng thân thể quá mức yếu ớt, vừa động một cái đã toàn thân vô lực xụi lơ ngã xuống giường.

Ôn Yến nhanh chống đỡ lấy nàng: “Đừng cử động, bây giờ thân thể nàng vẫn còn rất yếu.”

Ánh mắt Khanh Nhi có chứa nước mắt: “Ta... sư huynh ta đâu? Ngươi giúp ta gọi sư huynh đến đây.”

Ôn Yến vội vàng đứng dậy, nói: “Nàng đợi một chút, ta lập tức cho người đi gọi chàng tới.” Nói xong cô chạy ra ngoài cửa gọi người.

Hạ nhân biết Khanh Nhi đã tỉnh lại đều vui mừng phấn khỏi vào chúc mừng, có người chạy đi bẩm báo Tống Vĩnh Kỳ.

Một lát sau, Tống Vĩnh Kỳ chạy vọt vào như một cơn lốc, ánh mắt mang theo vẻ vui mừng như điên không thể tin được, giọng nàng có chút nghẹn ngào: “Sư muội, muội cuối cùng cũng tỉnh lại.”

Khanh Nhi đưa tay ra nắm lấy tay chàng đang đặt bên giường, khóc thút thít: “Sư huynh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao muội lại hôn mê lâu như vậy?”

Tống Vĩnh Kỳ ngồi cạnh giường, dịu dàng lau nước mắt nàng: “Muội quên rồi sao? Muội bị rơi xuống nước mà hôn mê, đã hơn bốn năm rồi. Nhưng bây giờ không sao rồi, tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt.”

Khanh Nhi mờ mịt rơi lệ: “Sao lại như vậy chứ? Sao muội vừa ngủ liền bốn năm được chứ? Huynh đã thành thân với Bạch Lan rồi?”

Tống Vĩnh Kỳ im lặng gật đầu: “Đúng vậy!”

Sắc mặt Khanh Nhi nhất thời trắng bệch, dùng ánh mắt không dám tin nhìn Tống Vĩnh Kỳ.

Tống Vĩnh Kỳ nắm tay nàng hỏi: “Nói cho sư huynh, ai đã đẩy muội xuống hồ?”

Khanh Nhi nhìn chàng chằm chằm, hơi chống người dậy, khuôn mặt tái nhợt hiện lên vẻ thê lương: “Huynh sẽ báo thù cho muội sao?”

Ánh mắt Tống Vĩnh Kỳ lạnh lẽo, cắn răng nói: “Ta sẽ giết người đó.”

Khanh Nhi thở dài một hơi, nằm trên giường hơi mấp máy môi, nói ra ba chữ: “Dương Bạch Lan!”

Sắc mặt Ôn Yến cứng đờ, hoài nghi hỏi: “Là nàng ta sao? Nàng không nhớ nhầm chứ?”

Ánh mắt Khanh Nhi đóng băng, nhìn Ôn Yến, khóe miệng cong lên ý cười nhạo: “Chuyện này cũng có thể nhớ nhầm được sao?”

Ôn Yến không biết vì sao nàng lại nói dối, trong đầu cô vẫn còn nguyên ký ức của Dương Bạch Lan nhưng Dương Bạch Lan chưa từng đẩy nàng ấy xuống hồ.

“Vậy Dương Bạch Lan chính tay đẩy nàng xuống hồ hay là nàng ấy cho người đẩy nàng xuống hồ?” Ôn Yến không cam tâm lại hỏi một câu.

Bỗng nhiên Khanh Nhi tràn đầy địch ý với cô, ánh mắt nhìn cô mang theo nước mắt, oán hận nói: “Chính tay nàng đã đẩy ta xuống, khi ấy ở hiện trường còn có những a hoàn khác có thể làm chứng, sư huynh nếu như không tin có thể đi hỏi người khác.”

Ôn Yến lắc đầu: “Nhưng...”

Khanh Nhi khóc nấc lên, khóc đến vô cùng thê lương: “Vì sao mọi người lại không tin ta? Có phải vì bây giờ nàng là Vương phi cho nên mọi người cảm thấy ta phải nói dối để nói xấu nàng không? Sư huynh, ta không nói dối, ta thật sự không nói dối, là nàng đã đẩy ta xuống hồ, nàng nói ta chết rồi, sư huynh sẽ chỉ yêu một mình nàng.”

Tống Vĩnh Kỳ an ủi nàng: “Sư huynh tin muội, sư huynh tin muội, đừng khóc nữa, muội vừa khóc sư huynh liền đau lòng.”

Ôn Yến còn muốn nói gì đó, Tống Vĩnh Kỳ đột nhiên quay đầu, nổi giận gầm lên một tiếng: “Được rồi, nàng đừng kích động muội ấy nữa, muội ấy vừa mới tỉnh lại, thân thể vẫn còn rất yếu.”

Ôn Yến ngây người nhìn chàng, mặc dù đã sớm biết chàng quan tâm Khanh Nhi chỉ là không ngờ lại đến mức độ này, cô lặng lẽ lui ra ngoài, ở ngoài cửa còn gặp Nhu phi mới nghe được tin mà đến.

Có lẽ Nhu phi cũng nghe được lời Khanh Nhi nói, nàng ta thở dài: “Thật sự là tỷ tỷ làm sao? Trong lòng ta vẫn luôn hoài nghi nhưng không dám khẳng định, bây giờ...” Ánh mắt nàng ta có hơi ảm đạm, nhìn hai người bên trong, lặng lẽ rời đi.

Ánh đèn mờ mịt ngoài hiên chiếu lên làn váy màu vàng nhạt của Nhu phi, bước chân nàng ta thong thả, thân thể dường như đều dựa vào người tỳ nữ đang dìu bên cạnh, ánh sáng nhu hòa kéo dài cái bóng nàng ra, nhìn trong mắt Ôn Yến lại vô cùng cô độc và tịch liêu.

Ôn Yến ngồi lên thềm đá, đôi chân đã có chút mỏi, cô kéo ống quần mình lên, miệng vết thương vẫn chưa lành nhưng cũng không còn nhiễm trùng nữa. Thật đúng là bất đắc dĩ, trước kia dùng thân phận Dương Bạch Lan, trên chân cũng bị lở loét như vậy, bây giờ cũng vẫn như thế.

Có thể thấy cho dù thế nào, cô cũng không thoát khỏi số mệnh của mình.

“Nghĩ gì vậy?” Từ phía sau truyền tới nhọng nói ôn hòa hiền hậu, người mới đến cũng thuận thế ngồi xuống bên cạnh cô.

Cô ngẩng đầu nhìn Gia Cát Minh, đại khái là chàng ta nghe thấy tin Khanh Nhi đã tỉnh nên đến đây xem.

“Ngươi không vào à?” Ôn Yến hỏi.

Gia Cát Minh cười: “Vào làm gì? Bây giờ bọn họ cũng coi như bên cạnh không có người thôi.”

Khóe miệng Ôn Yến khẽ nở nụ cười chua sót: “Như này không phải rất tốt sao?”

“Trong lòng nàng không buồn sao?” Gia Cát Minh nhẹ giọng hỏi, đôi mắt đen nhánh lặng lẽ quan sát cô.

Ôn Yến lắc đầu: “Có lẽ ngươi cũng biết bất cứ lúc nào ta cũng có thể ra đi, như vậy cũng tốt. Ít nhất, sau khi ta đi còn có người ở bên chàng, chàng sẽ không giống lần trước thương tâm lâu như vậy.”

“Nàng vẫn độ lượng như vậy nhưng ta biết đây không phải suy nghĩ thật sự trong lòng nàng.” Gia Cát Minh lại nhỏ giọng bổ sung một câu: “Tình yêu đều ích kỷ như vậy.”

Ôn Yến cười nhẹ nhưng trong mắt Gia Cát Minh lại là sự chua sót. Ích kỷ, cô cũng muốn ích kỷ nhưng, cô có thể ích kỷ sao? Nghĩ đến trên người Tống Vĩnh Kỳ vẫn còn những vết thương loang lổ, cô liền cảm thấy trái tim đều đang run rẩy.

Cô chậm rãi kéo ống quần xuống: “Chuyện sau này không ai biết được, nghĩ nhiều cũng vô ích.”

Dù cho đã cố gắng che giấu nhưng Gia Cát Minh vẫn nhìn thấy vết thương trên chân cô, chàng hít vào một ngụm khí lạnh: “Chân nàng sao lại nghiêm trọng như vậy?” Trong lòng chàng mơ hồ cảm thấy một dự cảm bất an, dường như chuyện ba năm trước lại bắt đầu tái diễn một lần nữa.

Ôn Yến nói: “Ta không có thần kinh cảm giác đau, ngoài tim cảm thấy đau ra thì cho dù ngươi lấy kim đâm lên người, ta cũng sẽ không có chút cảm giác.”

“Cho dù không cảm thấy đau cũng không thể tạo thành vết thương lớn như vậy chứ?” Gia Cát Minh khom người, muốn kéo váy cô lên kiểm tra.

Ôn Yến ngăn lại, Gia Cát Minh tức giận: “Lúc này rồi nàng còn già mồm cái gì? Nàng vẫn thật sự không sợ chết sao?”

Ôn Yến chỉ đành để chàng tùy ý xem, chàng khom người ngồi trước mặt Ôn Yến, tỉ mỉ kiểm tra vết thương, phát hiện vết thương đều là những vết thương nhỏ chi chít, chồng lên nhau thành một mảng lở loét lớn, nhìn giống như một vết thương lớn, mà vết thương lại từ cổ chân lên đến tận dưới đầu gối.

“Làm sao lại tạo thành như vậy?” Gia Cát Minh ngẩng đầu hỏi cô.

Ôn Yến lắc đầu: “Ta cũng không biết, có lúc nghiêng ngả lảo đảo cảm thấy không đau nên không để ý tới nhưng vết thương lại dần dần nhiều lên. Đúng rồi, từ lúc ta từ Việt Châu đến có đi đường núi, ngã không biết bao nhiêu lần, có lẽ những vết thương này đa số đều tạo thành từ khi đó.”

Gia Cát Minh kéo cô dậy: “Đi, về thoa thuốc cho nàng.”

Tống Vĩnh Kỳ đúng lúc đi đến cửa phòng thấy hai người đang lôi lôi kéo kéo, cất giọng lạnh lùng: “Các người đang làm gì vậy?”

Gia Cát Minh vẫn không buông tay cô ra, trên mặt mang theo chút tức giận: “Kỳ, ngươi làm sao vậy? Chân nàng bị thương thành ra thế này mà ngươi cũng không quan tâm sao?”

Tống Vĩnh Kỳ trừng mắt nhìn chàng ta, khom người vén ống quần cô lên, chàng chậm rãi nhíu mày, đứng dậy nhẹ giọng hỏi: “Đau không?”

Ôn Yến lắc đầu, đôi mắt đen nhánh giống như hai viên thủy ngân đen phản chiếu vẻ mặt lo âu của chàng: “Không đau.”

Tống Vĩnh Kỳ ôm lấy nói: “Đi, về thoa thuốc.”

Phía sau, là Gia Cát Minh với vẻ mặt u buồn, tịch liêu đứng trên thềm đá.

Chàng khẽ thở dài, xoay người đi vào phòng Khanh Nhi.

Vừa nãy Tống Vĩnh Kỳ bảo nàng ta nghỉ ngơi, tạm thời đừng nói gì nhiều, nàng ta ngoan ngoãn nhắm mắt nhưng làm sao có thể ngủ được. Chuyện ngày đó bị rơi xuống nước một lần nữa tái hiện trong đầu nàng ta, nàng ta vẫn sợ hãi bất an nhưng lại không thể nói ra.

Nghe thấy tiếng bước chân, nàng mở mắt, phản chiếu vào trong mắt là nam tử ôn nhuận Gia Cát Minh.

“Vẫn ổn chứ?” Gia Cát Minh nhẹ giọng hỏi.

Khanh Nhi vẫn nở nụ cười ôn nhu như ngày thường: “Không sao rồi, vừa nãy ta nghe sư huynh nói, mấy năm nay là huynh vẫn luôn chữa bệnh cho ta, cảm ơn huynh!”

“Nói như vậy là chỉ nói vẻ bề ngoài rồi, muội khỏe lại đều quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Nhưng lần này ta không dám kể công, người chữa khỏi cho muội là đại phu Ôn.” Gia Cát Minh vẻ mặt sáng ngời nhưng giọng điệu lại u buồn.

Khanh Nhi vẫn luôn am hiểu tâm ý người khác nên đương nhiên nghe ra sự không vui trong lời nói của chàng, chỉ là ngay lập tức cho rằng chàng đang cảm thấy y thuật không bằng đại phu Ôn, trong lòng có chút buồn bực, lập tức an ủi: “Mặc dù lần này đại phu Ôn chữa khỏi được cho ta nhưng nếu như không phải mấy năm qua huynh vẫn luôn dùng thuốc điều trị cho ta, có lẽ ta cũng không đợi được tới ngày này.”

Gia Cát Minh cười tươi: “Cho dù thế nào muội tỉnh lại mới là quan trọng nhất.” Bỗng nhiên chàng nhớ ra, hỏi: “Đúng rồi, hôm đó là ai đẩy muội xuống nước?”

Khanh Nhi thở dài, ánh mắt ưu thương: “Là Bạch Lan, ta cũng không biết đã đắc tội nàng chỗ nào mà nàng lại ra tay độc ác với ta như vậy. Chỉ là bây giờ nàng đã là Vương phi của sư huynh, cho dù là nàng làm thì sư huynh có lẽ cũng không trách phạt nàng.”

Gia Cát Minh ngạc nhiên: “Quả thật là nàng ấy làm sao?”

Khanh Nhi nhìn chàng: “Nghe ngữ điệu của huynh, dường như mọi người cũng đã từng hoài nghi nàng? Vậy sư huynh không truy xét sao?”

Gia Cát Minh nói: “Sao lại không truy xét được? Muội cũng biết huynh ấy vẫn luôn quan tâm muội, trên danh nghĩa là sư muội nhưng huynh ấy từ lâu đã coi muội là muội muội ruột mà đối xử rồi. Sau khi muội xảy ra chuyện, tất cả chứng cứ và a hoàn đều hướng về Bạch Lan nhưng những chứng cứ đó cuối cùng vẫn không đủ để chứng minh là do nàng ấy làm. Chuyện này cũng chỉ đành bỏ đó.”

Khanh Nhi hít vào ngụm khí lạnh: “Bỏ đó? Nếu đã hoài nghi nàng vì sao sư huynh còn muốn cưới nàng? Nữ nhân độc ác như vậy, sư huynh sao có thể cưới được chứ? Đây là chuyện cả đời người đó.”

Gia Cát Minh bất đắc dĩ: “Kỳ cũng rất bất đắc dĩ nhưng thánh chỉ đã ban xuống hơn nữa cũng không có chứng cứ xác thực, khẩu cung những a hoàn đó trước sau như một, Đế hậu không hủy thánh chỉ, Kỳ chỉ có thể cưới.”

“Vậy bây giờ ta tỉnh lại rồi, tự ta làm chứng chỉ nàng ấy, huynh cảm thấy sư huynh có nỡ xử lý nàng không?” Khanh Nhi nhìn Gia Cát Minh, nàng đã hôn mê hơn bốn năm, sư huynh và nàng cũng đã là phu thê hơn bốn năm rồi, nàng thật sự không dám chắc chắn.

Gia Cát Minh lắc đầu: “Bỏ đi, chuyện này có truy cứu cũng không có ý nghĩa gì.”

Ánh mắt Khanh Nhi ngưng lại: “Đến huynh cũng nói như vậy sao? Vậy là muốn ta phải hoàn toàn hy sinh thời gian bốn năm này sao?”

Gia Cát Minh nhỏ giọng nói: “Bạch Lan đã chết ba năm trước rồi.”

Vẻ mặt Khanh Nhi đột nhiên thay đổi: “Cái gì? Chết rồi? Sao lại chết?”

“Chuyện này nói ra rất dài, thực ra Kỳ cưới nàng vẫn luôn lạnh lùng oán hận nàng, vì Kỳ vẫn luôn nhận định là nàng đẩy muội xuống hồ. Sau này, huynh ấy yêu Bạch Phi rồi cưới Bạch Phi vào phủ làm Trắc phi. Ba năm này, Kỳ vẫn luôn không cưới chính phi, cũng không cho Bạch Phi lên làm chính phi, chỉ là Bạch Phi tuy là Trắc phi nhưng cũng lo liệu toàn bộ mọi chuyện trong phủ, giống như chính phi.” Giọng Gia Cát Minh không lớn, chỉ là nghe vào tai Khanh Nhi lại giống như sấm sét vang trời.

Hồi lâu sau, nàng mới nghe thấy giọng nói vô lực của mình: “Người cũng đã chết, truy cứu cũng vô ích.”

Cuối cùng, nàng ta mệt mỏi nói: “Gia Cát ca ca, ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”

Gia Cát Minh đứng dậy, hòa nhã nói: “Được, muội ngủ một giấc thật ngon đi, sau khi tỉnh lại sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.”

Chàng đứng dậy nhẹ nhàng thổi tắt ngọn nến trên bàn, xoay người rời đi, thuận tay đóng cửa lại cho Khanh Nhi.

Tống Vĩnh Kỳ ôm Ôn Ý về Chỉ Nghi Các, cái gọi là bị bệnh lâu thành bác sĩ chính là chàng bị thương nhiều lần, những cái khác không biết nhưng xử lý vết thương thì lại rất giỏi.

Chàng lệnh cho Tiểu Tam Tử lấy kim sang dược đến rồi dùng nước nóng lau xung quanh miệng vết thương, cẩn thận tỉ mỉ thoa thuốc cho cô. Loại thuốc này khi thoa lên sẽ hơi đau, chàng ngẩng đầu nhìn Ôn Yến hỏi: “Đau không?”

Ôn Yến lắc đầu: “Không đau.”

Tống Vĩnh Kỳ thở dài: “Sao lại không đau được chứ? Nàng sợ bổn vương sẽ đau lòng sao?” Dừng một lát, bỗng nhiên chàng nhớ đến nàng đã từng nói đến chuyện mình đã mất đi cảm giác đau, lòng bỗng nhiên trùng xuống, một nỗi sợ hãi dâng lên trong tim. Chàng mượn cớ thoa kim sang dược để che dấu cảm xúc trên mặt mình, sau đó bưng ly nước trên bàn đến cho nàng, trên mặt đã là vẻ mặt bình thường: “Uống chút nước đi, hôm nay nàng cũng mệt rồi, nghi ngơi sớm nhé.”

Ôn Yến nhận lấy ly nước trong tay chàng, uống một ngụm lớn: “Chàng cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

Tống Vĩnh Kỳ đặt ly nước xuống: “Đêm nay bổn vương sẽ không đi, ở lại đây với nàng.”

Ôn Yến ‘ừm’ một tiếng “Được!” Đêm nay trong lòng không biết vì sao vô cùng bất an, cô rất muốn chàng ở cùng mình, cho mình cảm giác an toàn nhiều hơn một chút, xua tan đi nỗi sợ hãi vấn vương trong tim.

Sau khi hai người tắm xong, Ôn Yến ngồi trước bàn trang điểm, gỡ cây trâm cài xuống, mái tóc dài như thác nước rơi xuống, cả người có một vẻ đẹp nhu hòa.

Tống Vĩnh Kỳ ôm lấy cô từ sau lưng, người có hơi run, chàng nhìn dung nhan trong gương đồng, dung nhan xa lạ nhưng tình nghĩa trong ánh mắt vẫn như ngày trước.

Ôn Yến nắm lấy tay chàng, trên mặt mang theo ý cười yếu ớt: “Đừng đau lòng, ta không sao.”

Tống Vĩnh Kỳ hôn lên mái tóc dài của cô, rất lâu cũng không phát ra tiếng động gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.