Chương 787: Ngoại truyện 77: Đối sách của hứa kế thành
Sở Mặc thấy Hứa Kế Thành tức giận rời đi, xác định Thành vương sẽ không giết người diệt khẩu, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng về vị trí.
Không đợi Thành vương cho người đuổi khách, hắn ngoan ngoãn đưa danh sách vật phẩm trong tay giao cho Dạ Tam, sau đó lặng lẽ rời đi.
Lúc Hứa Kế Thành quay lại lều vải, tức giận một lúc lâu, bây giờ hắn mới hiểu được mình bị Lăng Thiên tính kế, sau khi hắn thể hiện tài năng xuất chúng của mình ra trước mặt Hứa Tư An, hắn chạy, y đã đoán được trước rằng hắn sẽ bắt lấy cơ hội này, dự đoán được hắn sẽ dịch dung, càng đoán được hắn sẽ cưới Kinh Mặc.
Y thậm chí còn nghĩ hắn sẽ không đối xử tốt với Kinh Mặc, cho nên y nhân cơ hội vắng người để vào.
Trêи thế giới này không có kẻ nào đạo đức giả như Lăng Thiên, nghĩ đến mình thông minh như vậy mà lại bị hắn đùa bỡn trong bàn tay, Hứa Kế Thành phiền muộn đến cực điểm, càng không dám nghĩ đến chuyện ở Cảnh thành, chỉ cần nghĩ đến chuyện nam nhân phong hoa tuyệt đại kia đi tìm Kinh Mặc bắt chuyện, lửa giận trong lòng hắn ngày càng dâng cao.
Nhưng bây giờ hắn đang bị chuyện Thương Nam Châu cuốn lấy, muốn đến Cảnh thành là không thể.
Hứa Kế Thành đột nhiên chán ghét gánh nặng trêи người, đây làm gì phải trách nhiệm và sứ mệnh chứ, đây là gông xiềng thì đúng hơn.
Nếu như không có những thứ gọi là trách nhiệm này, nếu như hắn không phải lo cho bách tính thiên hạ thì việc gì hắn phải ẩn nhẫn tính toán như vậy, hắn có thể mang Kinh Mặc đến một nơi không ai biết...
"Gia, Vương phi thông minh như vậy, chắc chắn sẽ không bị người khác dụ dỗ đâu." Dạ Tam thấy Hứa Kế Thành một mình bực tức, lông mày càng ngày càng nhíu lại, nhịn không được mở miệng an ủi.
Hứa Kế Thành nhìn Dạ Tam một chút, không nói gì, hắn cúi đầu suy nghĩ rất lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên nói với Dạ Tam: "Gia thật hối hận lúc ở Vương phủ không cùng Kinh Mặc bồi dưỡng tình cảm cho tốt."
Nếu như hắn không muốn che giấu điểm yếu của mình, nếu như không phải hắn sợ nàng bị Hoàng thượng chú ý, nếu như hắn không cố tình dùng Chu thị để câu con cá lớn thì ngày thành hôm hôn đó hắn sẽ đích thân xuất phủ đứng ở cửa đón nàng, sẽ trịnh trọng cùng nàng bái trời đất, sau đó liều chết triền miên với nàng trong đêm động phòng hoa chúc, thời gian sau cũng không dùng những nữ nhân kia để khiêu chiến ranh giới cuối cùng của nàng.
Nếu như vậy thì lúc hắn rời đi nàng sẽ lưu luyến không rời, người nàng nhớ đến sẽ là hắn...
Rõ ràng hắn có cơ hội làm thật tốt lại chính tay mình tạo nên hoàn cảnh ngày hôm nay.
Hứa Kế Thành biết rõ, mọi chuyện trở thành như vậy do chính hắn tự tạo nên.
"Gia, vẫn còn kịp, chờ sau khi chúng ta trở về ngài sẽ cùng Vương phi bồi dưỡng tình cảm thật tốt, đến lúc đó còn sinh mấy tiểu chủ tử để chơi với bọn thuộc hạ." Dạ Tam cảm thấy mình quá không tốt rồi, Vương gia nhà hắn có thể chung sống hòa bình với Vương phi, chắc chỉ xảy ra trong mơ mà thôi.
Hứa Kế Thành đau khổ lắc đầu, hắn biết ông trời sẽ không cho mình cơ hội như vậy.
Rõ ràng có cơ hội tốt để chiếm được lòng mỹ nhân nhưng hắn lại cứ thế bỏ qua.
Về phần trời xanh có cho mình cơ hội để bù đắp không thì Hứa Kế Thành không dám xác định vì Lăng Thiên đã ra tay rồi.
"Gia, ngài đừng suy nghĩ về Lăng Thiên các chủ nữa, ngài nghĩ xem, Vương phi để người của Phi Long môn đưa đồ cứu tế đến đây, điều này đã loại bỏ mọi mối nguy rồi, nếu như trong lòng Vương phi không có ngài thì nàng mới không cần..."
Sắc mặt Hứa Kế Thành cuối cùng cũng dịu đi, hắn thấp giọng nói: "Đưa người phụ trách chuyện đồ của Phi Long đến đây, ta có lời muốn hỏi."
"Tả Thanh bái kiến vương gia." Lúc trưởng lão Phi Long môn đi vào lều vải đơn sơ thì không khỏi ngạc nhiên, đối với Hứa Kế Thành càng thêm cung kính.
Hắn đã sớm nghe đến thanh danh của Hứa Kế Thành, không ngờ rằng đường đường là thân vương một nước lại ở chỗ đơn sơ như vậy tại Thương Nam Châu.
"Môn chủ các ngươi vẫn khỏe chứ?" Hứa Kế Thành nhìn Tả Thanh một lúc lâu mới hỏi.
Tả Thanh sửng sốt, hắn suy nghĩ trăm ngàn lí do Hứa Kế Thanh tìm mình, không ngờ rằng Hứa Kế Thanh vừa mở miệng đã hỏi đến môn chủ nhà mình.
Xem ra tình cảm của Thành vương dành cho môn chủ là...
"Trước khi ta đến Thương Nam Châu có nghe nói Thành Vương phủ ngày nào cũng bị ám sát, chỉ là không biết đối tượng ám sát có phải Vương phi không..." Tả Thanh nhẹ nói.
Sắc mặt Hứa Tả Thanh thay đổi liên tục, không cần nói hắn cũng biết kẻ làm chuyện này là ai.
Kinh Mặc là công chúa của một nước, Hứa Tư An không ngu xuẩn đến mức ra tay với nàng, trừ phi nàng cố tình kϊƈɦ thích Hứa Tư An.
Hứa Kế Thành là người thông minh, nghĩ đến mấy ngày hôm nay mình không gặp ám sát là hắn đã biết Hứa Tư An chuyển sự hận thù lên người Kinh Mặc.
Nghĩ đến sự quan tâm của nàng, trái tim Hứa Kế Thành tràn ngập sự ngọt ngào, nhưng liên tưởng đến cảnh một nữ tử yếu đuối như nàng phải chịu những đòn tấn công độc ác của Hứa Tư An thì hắn đau lòng không chịu được, hận không thể lập tức bay về.
Nhưng hiện tại ở Thương Nam Châu bách tính vẫn còn đang lưu lạc khắp nơi, không đủ ăn thì sao hắn có thể buông xuôi mọi thứ để quay về được...
"Kinh Mặc có phân phó gì cho các ngươi nữa không?" Cuối cùng Hứa Kế Thành cũng bình tĩnh lại, nhẹ giọng hỏi.
"Người của Phi Long môn ở Thương Nam Châu đã rút về gần hết, môn chủ nói chúng ta nghe theo chỉ thị của vương gia, hôm nay người đưa cứu tế đến chỉ là một phần, mấy hôm nay sẽ tới hết, Vương gia yên tâm." Tả Thanh nói.
"Được, lát nữa ngươi đi tìm Dạ Tam, chuyện vật liệu cứu tế giao cho Phi Long môn." Hứa Kế Thành nói xong ra hiệu Tả Thanh có thể rời đi.
Tuy nói vật tư cứu trợ đã đến nhưng tâm trạng của Hứa Kế Thành cũng không tốt chút nào, nghĩ đến ám sát ở Cảnh thành, nghĩ đến Lăng Thiên thì hắn cực kỳ bực bội.
Cứu tế là chuyện quan trọng, mấy hôm bộn bề khiến Hứa Kế Thành quên lo lắng, nhưng chỉ cần rảnh rỗi thì bóng hình Kinh Mặc xuất hiện trong đầu Hứa Kế Thành, đáy lòng của hắn vang lên câu nói không thể để Kinh Mặc gặp bất kì nguy hiểm gì, không thể để hắn gặp bất kỳ chuyện không may nào...
Nửa đêm Hứa Kế Thành bị ác mộng làm tỉnh giấc, hắn đột nhiên đứng lên phân phó với Dạ Tam: "Dạ Tam, truyền tin tức ta bệnh nặng do mệt mỏi quá độ vì cứu tế."
Nghe Hứa Kế Thành phân phó, Dạ Tam ngẩn cả người.
Những ngày này bọn họ đều cố gắng giấu chuyện liên quan đến sức khỏe của vương gia, tại sao hôm nay Vương gia lại...
"Vất vả lắm mới có cơ hội giết ta, Hứa Tư An sao có thể bỏ qua được." Hứa Kế Thành nhẹ nói, trong mắt là sự trào phúng.
"Nhưng vương gia, người bên chúng ta hiện tại quá ít, nếu làm vậy... hậu quả thực sự khó lường... Nhất là sức khỏe hiện tại của Vương gia lúc nào cũng có thể sụp đổ, nếu đám người kia ám sát thì..."
"Gia không phải đang thương lượng với ngươi, cứ làm theo lời ta." Hứa Kế Thành nói xong xoay người rời đi.
Đây là cách tốt nhất hắn có thể nghĩ ra hiện nay, ngã bệnh, đối với sự quan tâm của Lăng Thiên dành cho Kinh Mặc, chắc y sẽ không có ý định ra tay, chuyện Hứa Tư An muốn làm nhất là lấy mạng Hứa Kế Thành, hắn ta sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Như vậy mấy người kia sẽ không nhắm vào Kinh Mặc nữa, chỉ cần Kinh Mặc an toàn thì hắn... yên tâm rồi.
Dạ Tam không dám làm trái lời Hứa Kế Thành, trong lòng đang tính toán làm thế nào để triệu tập người về.
Sau khi phân phó cho Dạ Tam xong, Hứa Kế Thành vẫn chưa yên tâm, dù sao hắn đang cách xa nàng ngàn dặm, Kinh Mặc bên kia...
Cũng không biết tình hình Cảnh thành bây giờ như thế nào, không biết Kinh Mặc có bị chuyện sát thủ ám sát dọa sợ không, không biết Dạ Nhị đã về đến Vương phủ chưa, Dạ Nhị biết rõ lòng hắn, chắc chắn có thể bảo vệ Kinh Mặc đúng không?
Trong đầu Hứa Kế Thành đều là hình bóng Kinh Mặc, chỉ có thể trong đêm khuya tĩnh lặng hắn mới có thể có thời gian không gian nhớ đến cô nương mình yêu.