Chương 707: Chỉ Có Một Người
Ôn Yến chỉ cười nhạt một tiếng, nhìn về phía Vạn Lương, nhẹ giọng hỏi một câu: “Đại hôn của ta với Vĩnh Kỳ ở Đại Lương, người của Phi Long Môn đều đã nhận được tin tức hết rồi, sao muội không ở bên kia giúp đỡ chuẩn bị, đi đến đây làm cái gì?”
“Muội nói là muội nhớ người, môn chủ có tin hay không?” Vạn Lương thấy Ôn Yến cũng không có ý trách cứ, nở nụ cười, đứng dậy nhìn chằm chằm vào gương mặt của Ôn Yến mà hỏi.
Ôn Yến không nói chuyện, chỉ là lắc đầu, người nhớ tới mình nhiều lắm, nhưng mà Vạn Lương đã chạy cả vạn dặm để đến Tử Húc Quốc.
Đọc truyện Tung Hoành Cổ Đại tại đây.
“Hay lắm, vẫn là môn chủ hỏa nhãn kim tinh, biết là muội có chuyện mới đến đây, nhưng mà cũng không phải là chuyện của muội đâu, là chuyện của người nhà của muội.” Nói đến Cửu Vương, vẻ dịu dàng trên gương mặt của Vạn Lương đều có thể hóa thành nước, từ sắc mặt của nàng ta có thể nhìn ra được hai năm nay tình cảm của nàng ta với Cửu Vương rất tốt.
“Cho nên lần này muội đến đây tiện thể là đến đây thăm ta, Vạn Lương, chủ tớ chúng ta cũng ở bên nhau, muội như thế này cũng không khỏi không có lương tâm quá rồi đó.” Ôn Yến làm bộ thất vọng mất mát, Vạn Lương lại căng thẳng, bản thân mình cũng đã hơn hai năm rồi không gặp chủ tử của mình, trong lòng rất vui vẻ, cho nên mới không muốn để cho chủ tử phải đau lòng thất vọng, cho nên nàng vội vàng lên tiếng nói: “Hắn đến là vì chuẩn bị tặng quà cho người, chuẩn bị rất nhiều năm rồi.”
Vạn Lương nói dứt câu liền cúi đầu, Ôn Yến nhìn nàng, còn muốn hỏi nữa, lại không ngờ đến Vạn Lương đã mở miệng trước cô mà nói: “Muội đã đồng ý với hắn không thể nói ra rồi, muội thật sự không nói ra được đâu, môn chủ, người không nên làm khó muội mà.”
Thấy bộ dạng của Vạn Lương thề sống thề chết không muốn nói ra sự thật, Ôn Yến đột nhiên lại có tâm tư muốn trêu chọc cô, cứ nói: “Nếu như ta muốn biết thì sao hả? Hơn nữa dựa vào thân phận làm môn chủ của Phi Long Môn, ra lệnh cho muội, muội có nói hay là không nói?”
“Môn chủ à, người tha cho muội đi mà. Muội đã đồng ý với hắn là sẽ không nói cho người biết rồi, hắn còn nói rằng nếu như muội mà nói thì sẽ trừng phạt muội đó, môn chủ biết cách làm người của hắn mà..." Vạn Lương nói xong liền đỏ mặt, một bộ dạng muốn nói nhưng mà vẫn còn đang thẹn thùng, Ôn Yến không cần nghĩ cũng biết trừng phạt đó là cái gì.
“Vạn Lương, cuộc sống của muội trôi qua không tệ nha.” Ôn Yến không còn trêu chọc Vạn Lương nữa, nở nụ cười di chuyển chủ đề, Vạn Lương nhanh chóng gật đầu, sau đó nói tất cả những chuyện này đều là do môn chủ đã thành toàn.
“Ngay cả bà mối của các người mà ta cũng không phải, thành toàn cho các người cái gì chứ? Cuộc sống là do bản thân của hai người từng trải qua, nhưng mà những năm gần đây Cửu Vương không dễ dàng gì, hoàng thượng đối với hắn cũng thấy rất thổ thẹn, cho nên muội phải chăm sóc cho hắn thật tốt, đây coi như chính là nhiệm vụ ta giao cho muội.” Ôn Yến nhẹ giọng dặn dò, mặc dù là cô cũng hiểu nếu như tình cảm của hai người tốt, cho dù mình không nói thì Cửu Vương cũng sẽ thấy hạnh phúc.
Nhưng mà Cửu Vương là bởi vì phụ hoàng của Tống Vĩnh Kỳ mà mất phụ mẫu từ nhỏ, lại bị mắc kẹt trong phong địa, trúng độc nhiều năm. Nhớ lại đoạn thời gian đó, Ôn Yến đều cảm thấy đau lòng thay cho hắn, thấy hắn rốt cuộc cũng đã có mái nhà cho riêng mình, hai người yêu thương nhau trong, lòng của Ôn Yến lại càng vui mừng hơn.
“Nếu như muội không phải làm thị nữ của môn chủ, chắc có lẽ là lúc trước hắn ngay cả nhìn muội một cái cũng không đồng ý, cho nên môn chủ chính là bà mối của bọn muội. Sau này bọn muội trở về Đại Lương rồi, hai bọn muội sẽ mời người uống một trận, xem như là lời tạ ơn của bọn muội.” Vạn Lương nhẹ giọng nói, trong lòng lại nhớ đến chuyện mấy tháng trước mình với Cửu Vương uống rượu với nhau, Cửu Vương cũng thích nói đến chuyện vào năm đó, mình và Ôn Yến đã từng cùng uống rượu...
Vạn Lương biết uống rượu với Ôn Yến thì sẽ nói đến chuyện nhân sinh, đó chính là lý tưởng của hắn, cho nên nàng muốn thực hiện nó cho hắn, hơn nữa lấy lý do tạ ơn bà mối, điều này không chỉ làm tròn giấc mơ của Cửu Vương mà cũng thuận tiện tuyên bố chủ quyền.
“Được rồi, chờ sau này trở về thì chúng ta có rất nhiều cơ hội uống với nhau.” Ôn Yến nhẹ giọng nói, ý cười trên mặt nhẹ nhàng.
“Vậy có phải là môn chủ đang chờ đợi niềm vui bất ngờ mà bọn muội mang đến cho môn chủ không, tuyệt đối sẽ để cho người thấy hài lòng.” Vạn Lương nói với Ôn Yến một cách chắc chắn, Ôn Yến chỉ là cười cười, khi cô đối xử chân thành với những người xung quanh thì bọn họ nhất định sẽ đối xử với cô bằng tình cảm nồng nhiệt, chỉ là cô cảm thấy dường như là niềm vui này có liên quan đến tam hoàng tử.
Mặc kệ là Ôn Yến hay là Ôn Tư công chúa, hiện tại mối lo duy nhất trong cuộc sống của cô chỉ có tam hoàng tử. Hắn ta đã từng cho người ám sát mình, cũng muốn phá hư đại hôn của mình và Tống Vĩnh Kỳ, nhưng mà bọn họ lại không phải là kẻ thù chân chính, mình chỉ là một chướng ngại vật trên con đường cướp đoạt hoàng vị của hắn ta mà thôi...
Nhưng mà có Tống Vĩnh Kỳ ở đây, có thái tử ca ca ở đây, không cần quan tâm, hai nam nhân khí thế hơn người, nếu như ngay cả một loại người giá áo túi cơm đầu đấu không lại, vậy thì...
Quả thật như suy nghĩ của Ôn Yến, trong khoảng thời gian mình đang chuẩn bị cho đại hôn, thủ đoạn của tam hoàng tử lại không dừng, chỉ là không đợi đến lúc xuất hiện ở trước mặt của Ôn Yến thì đã bị đánh trở về. Cứ tiếp tục như vậy, tam hoàng tử đã tổn hao binh, nhưng mà ai cũng biết rõ ràng chủ ý của tam hoàng tử vẫn sẽ đánh đến buổi đại hôn ngày hôm đó...
Đại hôn của Ôn Yến và Tống Vĩnh Kỳ được diễn ra trong sự mong đợi của tất cả mọi người xung quanh.
Đại hôn được chuẩn bị dựa vào lực lượng của hai nước, phải gọi là thập toàn tập mỹ, cho dù là trang sức hay là y phục. Ôn Yến ngồi thẳng nhìn người được thay đổi toàn bộ trang phục ngồi ở cạnh tấm gương, biểu cảm đều là bối rối.
Bắt đầu từ giây phút yêu Tống Vĩnh Kỳ, cô đã muốn gả cho y rồi, nhưng mà giữa hai người cho dù là tình sâu như biển, nhưng mà cũng có quá nhiều thứ cách biệt, thân phận, địa vị, còn có nhân luân, trái tim của họ rất gần với nhau, người lại không thể không rời xa. Cô rất muốn gả cho Tống Vĩnh Kỳ, nhưng mà trước đó cũng chỉ là hy vọng xa vời.
Hiện tại tất cả đã thuận lý thành chương, cô vì để gắn kết mối quan hệ của hai nước mà tự nguyện làm công chúa hòa thân, mặc kệ là ở Tử Húc Quốc hay là ở Đại Lương, cô ở trong lòng của người dân chính là một nữ anh hùng.
Tống Vĩnh Kỳ có thể đem tất cả những thứ của bản thân mình cho cô, thanh danh cùng tình yêu, cô biết bắt đầu từ giây phút cô mặc trên người bộ hỉ phục, cô chính là nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời này.
Mặc dù là đi đến bước này, mình đã lần lượt hãm sâu trong vòng quay sinh tử, nhưng mà cô chưa từng cảm thấy hối hận, bởi vì tất cả những việc mình làm đều là vì người trong lòng của mình.
Người kia có trách nhiệm, có thể gánh vác, càng có thể trao tình yêu cho mình.
Có thể nắm tay với người này cả một đời, Ôn Yến không hối hận.
Dưới đám đông đang chen chúc, Tống Vĩnh Kỳ bước vào trong tẩm điện của Ôn Yến ở trong hoàng cung Tử Húc, y mỉm cười nhìn tân nương trang điểm đỏ rực, gần như là không thể kiềm chế nổi mà muốn rơi nước mắt.
Cảnh này đã từng xuất hiện ở trong đầu của mình vô số lần, nhưng mà quanh đi quẩn lại hai người lại xa nhau mấy năm.
Cũng may là bắt đầu từ ngày hôm nay y cũng đã có thể danh chính ngôn thuận nắm lấy tay của cô, cũng may từ ngày hôm nay về sau bọn họ chỉ còn lại quãng đời hạnh phúc.
“Yến, ta đến đây đón nàng về nhà.” Tống Vĩnh Kỳ đứng đấy một hồi lâu mới mở miệng nói.
Thiên ngôn vạn ngữ, thứ nói ra được cũng chỉ có câu nói này, ta đến đón nàng về nhà.
Ôn Yến cười đưa tay ra, cũng chỉ là cầm lấy bàn tay của y đang vươn ra, bởi vì bọn họ trở về ngôi nhà của chính bọn họ, một ngôi nhà mà bọn họ đã hao hết cả tính mạng và sức lực để có được.
“Tống Vĩnh Kỳ, nữ nhi của trẫm liền giao cho ngươi, con bé là một đứa trẻ tốt, ngươi phải đối xử với con bé thật tốt, phải...” Hoàng thượng đã có mấy phần già nua nhìn đứa con gái mà mình yêu thương xuất giá gả đến Đại Lương xa xôi, mà tất cả là vì hòa bình của hai nước, ông ta cũng chỉ có thể rơi nước mắt. Tống Vĩnh Kỳ nắm lấy tay của Ôn Yến đi đến trước mặt của hoàng thượng, Tử Húc trịnh trọng nói: “Cả đời này của Tống Vĩnh Kỳ, ta sẽ chỉ cưới một mình Ôn Tư công chúa, từ hôm nay trở đi, hậu cung không có phi tần.”
Nếu như người khác nói ra lời này thì ai cũng sẽ hoài nghi, nhưng mà Tống Vĩnh Kỳ đường đường là một bậc đế vương, trong hai năm qua đúng là ở trong hậu cung không có một phi tần nào, đây là thành ý mà y đối với Ôn Yến, cũng chính là sự đảm bảo cho tương lai.
Tống Vĩnh Kỳ vẫn luôn biết rằng Ôn Yến của y muốn chính là hai người sống với nhau một đời một kiếp, cho đến bây giờ y đều chưa từng nói là mình sẽ làm gì, nhưng mà lại luôn dùng hành động, để làm Ôn Yến biết rằng y thật sự chỉ thích một mình cô, không có người nào khác.