Chương 634: Cho hắn vào
Lời nói của Kinh Mặc khiến cho Tống Vĩnh Kỳ không dám trốn tránh, y nắm tay Kinh Mặc, chậm rãi đi vào Thải Vi cung, giống như như mỗi ngày trước đây vậy, bước chân của y không khỏi nhẹ nhàng, dường như lo lắng quấy rầy giấc ngủ của Ôn Yến.
Chỉ có điều lúc ý thức đến việc mình sẽ không thể quấy rầy đến người đang yên giấc ngủ say ấy được, y lại chực khóc một nữa.
Chỉ có điều y không thể rơi nước mắt được, không thể nào…
Thái hậu đang ôm đứa bé nhỏ nhắn rồi ở đầu giường Ôn Yến, bà ấy lau nước mắt, thấy Tống Vĩnh Kỳ bước vào trong, vẻ vui mừng thoáng hiện lên trên gương mặt của bà ấy.
Tống Vĩnh Kỳ có thể trở về đây, chắc hẳn chuyện vây thành đã được giải quyết rồi nhỉ?
Chỉ có điều niềm vui vẫn còn chưa lan đến đáy mắt thì những giọt nước mắt đã rơi xuống.
Thái hậu vẫn còn nhớ đến lời Tống Vĩnh Kỳ nói trước lúc đi, có thể bây giờ cảnh còn người mất…
“Kỳ Nhi, ta…”, Thái hậu vội vàng đứng dậy, muốn khiến cho Tống Vĩnh Kỳ không đau lòng, nhưng người mất lại là người mà y yêu thương nhất trên cuộc đời này, an ủi cũng chẳng có tác dụng gì cả.
“Mẫu hậu, để cho con bế con đi”, Tống Vĩnh Kỳ nén đau thương, y vừa hờ hững cất tiếng nói vừa duỗi tay sang, Thái hậu đặt đứa trẻ vào trong lòng y.
Tống Vĩnh Kỳ ráng kiềm chế những giọt nước mắt, y nhìn đứa trẻ mềm mại nằm trong lòng mình, nhăn nhúm, xấu xí, nhìn không giống Ôn Yến hay mình chút nào, nhưng tiếng hít thở nhẹ nhàng và giấc ngủ ngon lành của đứa trẻ lại khiến cho lòng y cảm thấy bình tĩnh.
“Ôn Yến, nàng giỏi thật, con của chúng ta rất khỏe.” Tống Vĩnh Kỳ ôm đứa bé rồi ngồi xuống, thì thầm bên tai Ôn Yến, thật ra điều y muốn nói chính là kêu Ôn Yến mở mắt ra, nhìn con của bọn họ, nhưng lời nói lại nghẹn lại trong cổ họng, dù có thế nào cũng không thể nói nổi thành lời.
Bởi vì y biết, yêu cầu này đã định trước chỉ mang đến thất vọng mà thôi.
Thái hậu thấy Tống Vĩnh Kỳ nhìn Ôn Yến chăm chú với dáng vẻ hèn mọn, bà ấy không khỏi nghẹn ngào, Kinh Mặc nấc nghẹn cầm tay của Thái hậu, nhẹ nhàng lắc đầu.
Bây giờ người đau lòng nhất chính là phụ hoàng của cô bé, y có thể nén nước mắt vào trong lòng, Thái hậu cũng nên kiên cường.
Trọng Lâu nhìn thấy cũng chạy đến bên cạnh Thái hậu, hai đứa trẻ ngoan ngoãn ở bên cạnh bà ấy, an ủi tâm trạng đau đớn của Thái hậu.
“Con ngoan, con yên tâm đi, nhất định mẫu hậu sẽ thay con chăm sóc cho ba đứa trẻ thật tốt, chắc chắn sẽ không ai dám ăn hiếp bọn chúng đâu, con cứ việc yên tâm.” Thái hậu vuốt ve đầu của hai đứa trẻ, nhẹ nhàng nói với di thể của Ôn Yến.
“Mẫu hậu, đợi sau khi tổ chức sau tang lễ, người hãy giải tán Hậu cung đi, trẫm có có hai Hoàng tử, một Công chúa, vậy là đủ rồi.” Tống Vĩnh Kỳ thì thầm, giọng nói của y đượm vẻ đau thương, không cho bất kỳ ai từ chối.
Thái hậu lặng lẽ đồng ý, bà ấy biết rõ, đây là điều mà Tống Vĩnh Kỳ luôn muốn làm cho Ôn Yến, chỉ có điều tất cả đều đã trễ rồi…
Nước mắt, y cầm lòng không đậu mà rơi nước mắt lã chã…
Mất đi hết lần này đến lần khác, Tống Vĩnh Kỳ cứ ngỡ rằng mình đã tê liệt trước cảm giác đau khổ này rồi, thế nhưng lần này, y lại đau như xé lòng.
Y biết rất rõ, lần này không giống với bất kỳ lần nào trước đây.
Y đã triệt để mất đi Ôn Yến rồi.
“Hoàng thượng, Tống Vân Lễ mang theo tấm thân bệnh tật mắc virus ở thành Thành Khắc Châu và Kinh Thành uy hiếp Trần An mở cổng thành, nếu như không mở thì sẽ lây lan virus lên chiến trường, nhưng nếu như để cho hắn vào thành sợ rằng…” Lộc công công nhận được tin tức từ tướng quân canh thành truyền lại bèn vội vàng đến báo cáo.
Sau khi nói dứt lời, hắn mới để ý đến Ôn Yến đã vĩnh viễn khép mắt lại, nữ nhân luôn ôn hòa, sống thanh bạch có thể khiến cho cuộc sống của Hoàng thượng rực rỡ màu sắc ấy đã rời xa nam nhân yêu thương cô tha thiết.
Không đợi Tống Vĩnh Kỳ lên tiếng, Lộc công công đã không ngừng lau nước mắt.
“Để cho hắn vào đi, dỗ dành hắn đừng lây lan bệnh dịch, trên đời này không còn bệnh dịch nữa.” Giọng nói của Tống Vĩnh Kỳ đượm vẻ bất đắc dĩ, sau khi nói dứt lời, y nhìn Ôn Yến rồi nói khe khẽ: “Nàng xem đi, không có nàng thì thật sự không được, lại khiến cho Tống Vân Lễ đắc ý rồi, nhưng lần này có lẽ ta sẽ không để cho hắn toại nguyện đâu, ta cũng sẽ bảo vệ nhân dân trăm họ mà nàng bảo vệ, nàng yên tâm, cùng lắm thì cá chết rách lưới thôi.” Tống Vĩnh Kỳ nói với giọng dịu dàng, cứ như Ôn Yến có thể nghe thấy vậy.
“Hoàng nhi, con không thể làm bậy được, cho dù con không quan tâm đến mẫu thân thì vẫn còn ba đứa trẻ nữa mà, con phải nuôi nấng chúng trưởng thành, thế mới xứng đáng với những gì Ôn Yến đã hy sinh trong mấy năm nay, không phải thế hay sao? Ta đã mất đi một đứa con rồi, không thể mất đi thêm một đứa nữa được, Kỳ Nhi, con có nghe mẫu hậu nói gì hay không?”
Sau khi nghe Tống Vĩnh Kỳ nói thế, trong lòng Thái hậu dậy lên cảm giác bất an, bà ấy cảm thấy Tống Vĩnh Kỳ không còn quan tâm đến sinh mệnh của mình nữa.
“Mẫu hậu yên tâm đi, những chuyện mà Ôn Yến muốn làm vẫn còn chưa làm xong, tất nhiên con sẽ không chết đâu, đăng cơ làm Hoàng thượng là chấp niệm của Tống Vân Lễ, bởi thế con mới cho hắn được toại nguyện, bởi vì hắn sẽ bất cẩn vào giây phút hắn đắc ý nhất, đến khi ấy, chúng ta có thể cướp lại thứ đồ trong tay hắn về.” Sau khi giải thích xong, Tống Vĩnh Kỳ nở nụ cười khổ với Thái hậu.
Nếu như có thể, bản thân mình thật sự muốn buông bỏ trách nhiệm to lớn này để đi cùng với Ôn Yến, nhưng mà y biết, đây là chuyện không thể nào…
Giang sơn Đại Lương ở thời điểm hiện tại do Ôn Yến bảo vệ bằng cả tính mạng của cô, y không có tư cách gì để nó lọt vào tay của Tống Vân Lễ.
Một người dựa vào chơi đòn tâm lý và thuốc độc để đoạt giang sơn, làm sao có thể toàn tâm toàn ý lo cho muôn dân trăm họ, cho dù chỉ vì mỗi một nguyên nhân này thì y cũng sẽ không nhường giang sơn lại cho hắn.
“Nhưng mà…” Thái hậu cũng còn muốn hỏi tiếp, nhưng không đợi bà ấy nói dứt lời, Tống Vĩnh Kỳ đã nói khẽ: “Trọng Lâu, dùng dị năng của con, dẫn Hoàng bá mẫu, Kinh Mặc cùng với tiểu Hoàng đệ của con rời khỏi nơi này, đến nhà ba nuôi của con.”
“Hoàng nhi, con…” Sau khi nghe Tống Vĩnh Kỳ nói thế, Thái hậu hết sức bất ngờ.
“Mẫu hậu, con đã nghĩ đến ngày này từ rất lâu trước đây rồi, người yên tâm đi, chắc chắn con sẽ khiến cho Tống Vân Lễ một đi không về.” Gương mặt Tống Vĩnh Kỳ có vẻ rất kiên định, sự kiên định của y khiến cho Thái hậu cảm thấy yên lòng.
“Phụ hoàng, con dẫn mẹ đi nhé, nếu như có người xấu đột nhập vào, mẹ…” Trọng Lâu nhìn Ôn Yến nằm trên giường với vẻ bất an, cậu bé van nài.
“Mẹ của con đã qua đời rồi, không có bất kỳ uy hiếp nào với hắn, với lại ta vẫn còn ở trong cung, ta sẽ hết lòng bảo vệ mẹ của con.” Tống Vĩnh Kỳ nói khe khẽ, y không khỏi nhìn Ôn Yến với vẻ dịu dàng.
“Nhưng mà…” Trọng Lâu vẫn còn muốn nói tiếp, nhưng Tống Vĩnh cúi đầu, y thì thầm: “Con bảo vệ Hoàng tổ mẫu, tỷ tỷ và đệ đệ cho tốt đã là thành công lắm rồi, chuyện bảo vệ mẹ cứ để cho ta.”
Cho dù Trọng Lâu bất an đến đâu đi chăng nữa nhưng cũng không thể tranh giành bảo vệ cơ hội mẹ với phụ hoàng, bởi vì Trọng Lâu biết nếu như mẹ vẫn còn sống, chắc chắn mẹ cũng muốn ở dưới đôi cánh của phụ hoàng.
“Thế phụ hoàng bảo trọng nhé.” Sau khi nhẹ nhàng nói dứt lời, Trọng Lâu bèn chuẩn bị rời khỏi nơi này, còn Tống Vĩnh Kỳ lại hỏi khe khẽ lúc Trọng Lâu quay lưng bỏ đi: “Trọng Lâu, con có biết chuyện gì sắp xảy ra hay không? Giống như những gì con biết đó, Khanh Nhi…”
Từ lúc trước Trọng Lâu đã nói, phụ hoàng và mẹ có ở sống cùng với nhau, cậu đã dùng dị năng để xem kết quả ấy.
Mặc dù thực tế khác với những gì cậu bé nói, thế nhưng vào thời khắc nguy hiểm, cậu vẫn hơi…
Trọng Lâu nhìn phụ hoàng, cậu bé nói khẽ: “Con chỉ nhìn thấy cảnh tượng mẹ qua đời, còn những thứ trong tương lai con lại không nhìn thấy, bởi thế…”
Trọng Lâu nhìn Tống Vĩnh Kỳ với vẻ áy náy, cậu bé cũng rất tiếc nuối vì sao mình lại không có năng lực tiên tri. Nếu như cậu có, thế thì cậu có thể ngăn chặn rất nhiều bi kịch, không có chúng xảy ra.
Mà điều cậu muốn làm nhất, đó chính là giúp phụ hoàng và mẹ sống hạnh phúc bên nhau cả đời.