Chương 600: Tranh luận
"Ta không trách ngươi." Sau khi im lặng một hồi thì Kinh Mặc nghe được lời nói nhẹ nhàng của Châu Nhu Giai, chỉ là lời của Châu Nhu Giai lại khiến cô bé rơi nước mắt.
Bởi vì đáy lòng áy náy, bởi vì ba chữ “không trách ngươi” bị phóng to vô hạn.
"Nhu Giai, nếu sau này có cơ hội ta sẽ cố gắng đền bù cho ngươi..." Kinh Mặc khóc lóc xoay người về phía bọn thị vệ sau lưng dặn dò nói: "Trói tiểu thư Nhu Giai lại, dẫn lên đài cao nhất."
Từ đầu đến cuối, Kinh Mặc đều không nhìn Châu Nhu Giai một lần nào nữa. Cô bé sợ sẽ mềm lòng, sợ mình chịu không nổi sự hổ thẹn trong lòng.
Chỉ là khi Châu Nhu Giai bị dẫn đi, Kinh Mặc mới nhẹ giọng nói: "Đừng lo lắng, binh lính của Đại Lương chúng ta sẽ không làm tổn thương tới tính mạng của ngươi, nhưng nếu phụ thân ngươi lựa chọn..."
"Ta biết, cảm tạ." Tai họa khiến con người ta trưởng thành. Cô bé mới vừa rồi còn tưởng khóc đến mềm nhũn chân lúc này lại có vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Sau khi nghe được lời của Kinh Mặc, cô bé còn không quên nói cảm ơn.
Có được sự đảm bảo của Kinh Mặc, ít nhất tính mạng của cô bé đã được an toàn một nửa.
Châu Nhu Giai nhận mệnh bị người khác mang đi. Trên đài cao, thân thể gầy gò của cô bé bị trói lại. Cô bé bình tĩnh cảm nhận gió lạnh thổi tới, không sợ hãi, không khóc lóc, bình tĩnh giống như một lão nhân đã trải qua quá nhiều sóng gió cuộc đời.
Sau khi Châu Nhu Giai được đưa lên đài cao, trận chiến khốc liệt giữa hai bên trong nháy mắt liền lắng xuống.
"Bảo thành chủ của các ngươi nói chuyện với ta. Nếu không ta sẽ giết con gái của ông ta." Lúc này Kinh Mặc được Lý Trường An ôm trong lòng lần nữa, giọng nói của của cô bé không lớn, vừa nói xong, binh sĩ của Đại Lương cầm kèn đồng truyền lại lời của cô bé cho binh sĩ canh giữ trong thành.
"Bảo phụ thân không cần để ý đến sự sống chết của ta. Là do ta ngu xuẩn nên mới bị người khác bắt được. Các ngươi đừng để ý đến ta." Châu Nhu Giai đương nhiên cũng nghe được lời Kinh Mặc bảo người truyền đi, vẻ mặt cô bé lạnh lẽo nhưng lại khàn cả giọng hét lên với binh sĩ trên tường thành.
Chỉ là Châu Nhu Giai dù sao cũng là một đứa trẻ. Không ai truyền lại lời của cô bé, lời nói kiên cường kia bị gió cuốn trôi chỉ còn sót lại một chút hơi tàn tan theo cơn gió.
Châu Nhu Giai không ngờ, đến lúc này cô bé cũng không có cách nào truyền được lời của mình cho phụ thân biết.
Nghĩ tới phụ thân, người vẫn luôn cưng chiều cô bé, người vì cô mà thỏa hiệp sau đó sẽ bị bắt, nước mắt của Châu Nhu Giai không ngừng rơi xuống.
Cô bé hy vọng phụ thân sẽ không nhượng bộ, nhưng cô bé cũng rất sợ, sợ rằng mình sẽ chết, sợ rằng phụ thân sẽ bỏ rơi mình.
Mà Kinh Mặc chỉ mỉm cười nhìn tường thành. Người đứng đầu một thành đương nhiên có quyền quyết định đóng hay mở cửa thành. Chỉ là cô bé không biết Châu Nhu Giai có thể khiến thành chủ thỏa hiệp hay không? Mà cho dù thành chủ không thỏa hiệp nhưng có thể khiến Tử Húc quốc kinh sợ cũng tốt.
"Yên tâm, cho dù không có Châu Nhu Giai, thì hôm nay chúng vẫn lấy được thành Thượng Lật." Lý Trường An dường như nhìn ra được sự lo lắng của Kinh Mặc, nhỏ giọng nói.
Kinh Mặc nhìn nam nhân đang cưng chiều nhìn mình, mỉm cười gật đầu, sau đó nói: "Ta biết."
Thành chủ thành Thượng Lật đến nhanh hơn tưởng tượng của Kinh Mặc. Ông ta vừa lên tường thành liền nhìn thấy Châu Nhu Giai bị cột trên đài cao, vẻ mặt thay đổi, ông ta hét lên với Lý Trường An dưới lầu: "Lý Trường An, tốt xấu gì ngươi cũng là một danh tướng, thế mà lại lợi dụng một đứa bé để đạt được mục đích của mình. Ngươi đúng là không để ý đến danh tiếng của mình nữa sao?"
"Chu thành chủ, phiền ông lúc nói chuyện phải làm rõ tình hình trước. Hôm nay người đàm phán với ông không phải là Lý tướng quân mà là ta." Kinh Mặc nghe xong lời thành chủ đột nhiên bật cười.
Chu thành chủ nghe Kinh Mặc nói xong, đột nhiên cúi người nhìn về phía đứa bé trong lòng Lý Trường An, đáy mắt chỉ còn lại sự tức giận.
Sau khi Kinh Mặc và Châu Nhu Giai rời đi, ông ta liền triệu tập người chữa lửa, sau khi xác định không cách nào khống chế được thế lửa thì bắt đầu điều tra nguyên nhân vụ cháy. Ông ta chỉ biết chuyện này có liên quan đến con gái của mình, bây giờ nhìn thấy Kinh Mặc và Châu Nhu Giai ở cùng nhau, ông ta còn gì mà không hiểu chứ?
Chắc chắn là Kinh Mặc đã lừa con gái của ông ta, không chỉ lừa con bé đốt kho lương, còn dẫn con bé ra khỏi thành.
Nghĩ tới tâm huyết bao năm của mình lại bị cô bé trước mắt này phá hủy, sao ông ta không hận cho được…
Nhưng ngoài oán hận ra, sau khi nghĩ tới con gái mình vẫn luôn cưng chiều lại bị Kinh Mặc lừa dối, ông ta lại không thể không oán giận ông trời quá bất công. Rõ ràng đều là những đứa bé chạc tuổi nhau nhưng Kinh Mặc lại có thể đùa giỡn người khác trong lòng bàn tay…
"Cha, nàng ta đã hứa sẽ không làm gì con. Nàng ta đường đường là công chúa của một nước, chắc chắn nói sẽ giữ lời. Cha, cha đừng để ý đến con, đừng..." Lúc này, Châu Nhu Giai đang cố gắng hết sức để nói chuyện với phụ thân mình. Cô bé có thể nhìn thấy ánh mắt lo lắng khi phụ thân nhìn mình. Lúc này cô bé chỉ hy vọng phụ thân sẽ không bị ảnh hưởng bởi lời nói của Kinh Mặc.
Tuy cô bé còn nhỏ tuổi nhưng cô bé cũng hiểu rõ, nếu thành Thượng Lật bị thua bởi cô bé thì cơ nghiệp bao năm của cha mình sẽ bị phá hủy trong một ngày.
Nhưng cho dù có cố gắng hết sức, giọng nói của cô bé cũng không thể truyền tới tai của phụ thân mình. Nhưng hình ảnh cô bé rơi nước mắt lại lọt vào mắt của Chu thành chủ. Đó là đứa con duy nhất được nữ tử mà ông ta yêu nhất sinh ra. Lúc này, dáng vẻ đầy nước mắt của cô bé khiến ông ta đau lòng không ngớt.
"Kho lương của thành Thượng Lật đã bị đốt, hơn nữa trong thành còn có người của chúng ta. Nếu Chu thành chủ thức thời thì tốt nhất là ngoan ngoãn mở cửa thành. Chúng ta bảo đảm sẽ không làm gì dân chúng trong thành, cũng sẽ không làm tổn thương con gái của ông. Đương nhiên nếu Chu thành chủ không biết điều, thì đừng trách Kinh Mặc ta lòng dạ độc ác."
Giọng điệu của Kinh Mặc rất nhẹ nhàng và điềm tĩnh, lúc nói chuyện cũng rất thảnh thơi nhưng lúc lời của cô bé được truyền đi lại nhiều hôn vài phần sát ý khát máu.
"Kinh Mặc công chúa, chẳng qua chỉ là một đứa bé, ngươi..." Chu thành chủ còn muốn nói tiếp nhưng giữa chừng lại không nói được.
Châu Nhu Giai của ông ta cũng là một đứa bé, chẳng lẽ Kinh Mặc không phải là một đứa bé sao? Mà lúc này bản thân ông lại bị một đứa bé đe dọa, đúng là…
"Hóa ra thành chủ cũng biết nàng ta là một đứa bé? Vậy còn ta thì sao? Ta chạc tuổi với nàng ấy, nhưng ta lại bị đưa vào phủ thành chủ. Mà thành chủ lại đối xử với ta như thế nào?" Đáy mắt Kinh Mặc lóe sáng, bây giờ cô bé không hề muốn nhớ lại những ngày tháng bị dây thừng trói chặt đến nỗi không thể trở mình được nữa.
Sau khi Kinh Mặc vừa nói xong, Chu Thành chủ có thể cảm nhận được ánh mắt của những người lính xung quanh đang nhìn mình, ông ta muốn giải thích, nhưng lại không biết giải thích thế nào...
Ông ta chỉ sợ Kinh Mặc bỏ chạy nên sai người dùng dây thừng trói cô bé lại, chứ không hề đối xử hà khắc với cô bé. Nhưng hôm nay cô bé đầy oán hận nói ra, như thể ông đã làm chuyện gì đó khiến người ta hận thấu xương.
"Ta chỉ là trói ngươi lại…" Chu thành chủ lo lắng giải thích, nhưng vừa nói ra một nửa bỗng im bặt, bởi vì lúc này Kinh Mặc cũng không làm gì Nhu Giai, cô bé chỉ trói con gái ông lên đài cao.
Ông ta có thể làm những chuyện như vậy đối với Kinh Mặc nhưng lại không cho phép Kinh Mặc làm như vậy với con gái của mình?
Đối với những gì mình đã làm, ông ta thật sự không có tư cách để chỉ trích Kinh Mặc.
Lời nói mắc kẹt ở cổ họng, trong lòng chỉ còn lại sự phẫn uất.
Kinh Mặc cầm kính viễn vọng của Lý Trường An trong tay, đương nhiên nhìn thấy được vẻ phẫn uất và bất đắc dĩ trên gương mặt của Chu thành chủ.
"Nếu không phải ta chạy nhanh, sợ rằng hôm nay người bị trói lên đầu tường thành hẳn sẽ là ta phải không? Chỉ là không biết thật sự ta bị trói trên ấy thì thành chủ có thể nể mặt ta là một đứa bé mà tha mạng cho ta không?"
Kinh Mặc vẫn từ tốn nói chuyện, chỉ là giọng điệu của cô bé dường như trở nên kiên quyết hơn. Nếu cô bé đúng là bị trói lên đầu tường thành của thành Thượng Lật vậy thì đám người Lý Trường An chỉ có thể rút lui, nếu không chờ đợi cô bé chắc chắc chính là họa sát thân.
Chu thành chủ muốn nói rằng ông ta sẽ không làm thế nhưng lời nói không thật lòng như vậy ông ta không nói ra được một chữ nào. Bởi vì lúc này đôi mắt sâu thẳm như bóng đêm của Kinh Mặc đã nhìn thẳng vào lòng ông ta.