Khuynh Thành Phi

Chương 517: Chap-516




Chương 516: Kiềm chế vua để điều khiển chư hầu​

Khanh Nhi và Tống Vân Lễ đối diện với nhau, cuối cùng đều bật cười, như sự trống vắng ở sâu trong đáy mắt vẫn bán đứng bọn họ.

“Dù sao chúng ta cũng là bạn hợp tác, ngươi không cần thiết lấy mạng ta.” Khanh Nhi cười khổ, trong lòng đang tính toán nên tra ra độc trong người mình bằng cách nào, nhưng lúc này, trong lòng nàng ta rất rối loạn, chỉ hy vọng lời nói của Tống Vân Lễ có thể cho mình chút chỉ dẫn.

“Chẳng lẽ ngươi muốn mạng ta sao?” Tống Vân Lễ nhẹ giọng hỏi lại, ánh mắt nhìn về phía Khanh Nhi cũng đầy thù hằn.

Nếu không phải vì bây giờ vẫn chưa xác định Khanh Nhi sử dụng thủ đoạn gì với mình, chắc chắn hắn ta sẽ lập tức lấy mạng Khanh Nhi, nhưng rõ ràng là bây giờ hắn ta không thể làm vậy.

Hai người lại im lặng nhìn nhau, ánh mắt hiểu nhưng không nói.

“Cho ta thuốc giải.” Tống Vân Lễ lên tiếng, giọng điệu ra lệnh, Khanh Nhi ngẩng đầu cười nhìn hắn ta, nhỏ nhẹ hỏi một câu: “Tại sao?”

“Ngươi nghĩ rằng ta không thể lấy mạng ngươi ư?” Tống Vân Lễ nhíu mày, ánh mắt tràn đầy sát khí, tay hắn ta siết chặt, cố gắng khống chế cơn giận sắp bùng lên.

Khanh Nhi cười khổ nhìn Tống Vân Lễ, cuối cùng từ từ nói: “Ngươi cứ yên tâm, ta không dám lấy mạng người, bản lĩnh của ngươi ta hiểu rõ, đương nhiên ta không dám làm bậy.”

“Vậy ta…” Tống Vân Lễ nghĩ lại sự kỳ lạ của mình gần đây, nghi ngờ nhìn Khanh Nhi.

“Điều ta nói là thật.” Khanh Nhi ánh mắt chân thành, vẻ mặt nghiêm túc.

“Ta không tin.” Tống Vân Lễ nhỏ giọng nói, khoé miệng mang nụ cười độc ác, sát khí trên mặt cũng không hề giảm đi.

“Bản thân ngươi hiểu rõ cơ thể của mình nhất, ta chỉ cảm thấy gần đây ngươi hơi thay đổi, có vẻ là đẹp hơn, cho nên mới thử ngươi như vậy, xung quanh ngươi có bao nhiêu người tài giỏi, ta bỏ thuốc ngươi, không đợi trúng độc ta đã mất mạng trước rồi, ta vẫn còn tự mình biết mình.” Khanh Nhi nhỏ giọng bất đắc dĩ nói.

Mặt Tống Vân Lễ không chút thay đổi nhìn Khanh Nhi, giống như đang xem nàng ta nói thật hay giả.

“Lang Phong Đỉnh có thầy thuốc giỏi, ngươi có thể kêu bọn họ bắt mạch cho ngươi, ngươi thật sự không có trúng độc, ta chỉ nói đùa thôi.” Khanh Nhi bị Tống Vân Lễ nhìn đến cả người không thoải mái, nàng ta nhìn Tống Vân Lễ như cầu xin tha thứ, nhỏ giọng nói.

Giọng nói cầu xin, đôi mắt ươn ướt, giống như đang hối hận áy náy vậy.

Lời nói của Khanh Nhi khiến vẻ mặt căng thẳng của Tống Vân Lễ dịu đi không ít, ba ngày trước thầy thuốc còn bắt mạch cho hắn ta, thân thể hắn ta không sao cả.

Khanh Nhi là nói thật.

Nhưng trực giác lại bảo hắn ta đừng tin tưởng Khanh Nhi, nhưng bây giờ ngoài tin tưởng, hắn ta không còn cách nào khác cả.

“Tốt nhất ngươi đừng có xằng bậy, nếu không, chắc chắn ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.” Tống Vân Lễ nhỏ giọng uy hiếp, Khanh Nhi cúi đầu đứng tại chỗ như vừa làm sai chuyện.

“Đùa giỡn với ngươi thật sự khiến ta sợ chết đi được, sao ta dám xằng bậy cơ chứ. Hơn nữa, cho dù ta ở đâu cũng không thoát được tai mắt của ngươi, ta nào dám làm chuyện có hại với ngươi chứ.” Khanh Nhi nhỏ nhẹ nói, Tống Vân Lễ hừ một tiếng, sự lo lắng trong lòng càng nhạt hơn.

Vì sau khi Khanh Nhi sống lại vẫn luôn bị người của hắn ta theo dõi, nàng ta thật sự không có dấu hiệu bỏ độc mình.

Thấy sắc mặt Tống Vân Lễ bình thường trở lại, Khanh Nhi mới thở phào, nàng ta cẩn thận hỏi: “Vậy độc trên người ta mà Vương gia nói có phải cũng là giả không?”

Khanh Nhi thật lòng hy vọng như vậy, nhưng mặt của nàng ta đúng là đang thối rữa, lúc đầu một khuôn mặt có thể sử dụng một năm, bây giờ còn không chịu được tới hai tháng.

Lúc trước nàng ta nghi ngờ là ngẫu nhiên, hôm nay lời Tống Vân Lễ nói mới khiến nàng ta hiểu, đây chắc chắn không phải ngẫu nhiên.

“Đương nhiên không phải giả, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, mặt của ngươi sẽ không sao cả, ngươi vẫn sẽ là Khanh Nhi xinh đẹp nhất. Đương nhiên, nếu ngươi không nghe lời, hợp tác với Tống Vĩnh Kỳ đối phó ta, thì đợi ngươi chính là mỗi một khuôn mặt ngươi làm xong đều sẽ thối rữa sau khi tiếp xúc với da thịt ngươi.”

Tống Vân Lễ chậm rãi nói, lời nói ra khiến Khanh Nhi cực kỳ tuyệt vọng.

Khoảng thời gian trước trên mặt nàng ta xuất hiện gân xanh và vết rách, nàng ta luôn che mặt gặp Tống Vĩnh Kỳ, nàng ta không thể để y nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình được, nhưng nếu thật sự giống lời Tống Vân Lễ nói, vậy mình…

Chẳng phải nàng ta sẽ phải mãi mãi giấu mặt bằng khăn hay sao? Nếu sư huynh nhìn thấy khuôn mặt bị rách và dáng vẻ máu thịt mơ hồ kia của mình, vậy bọn họ làm gì mà còn tương lai chứ.

Tống Vân Lễ, đúng thật là người rất giỏi hãm hại người khác.

Nếu mình kiên quyết muốn đứng bên cạnh sư huynh, hợp tác với huynh ấy đối phó Tống Vân Lễ, vậy đợi mình chính là một khuôn mặt xấu xí, mình xấu xí như vậy, chắc chắn sư huynh sẽ ghét bỏ, đến lúc đó…

“Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, tất cả những gì ngươi lo lắng đều sẽ không xảy ra.” Tống Vân Lễ cười nói với Khanh Nhi, nhưng sự độc ác trong nụ cười khiến đáy lòng nàng ta đầy lạnh lẽo.

“Nếu ta nghe lời, đợi ngươi có được điều mình muốn, có thể đưa thuốc giải cho ta không?” Khanh Nhi nhỏ giọng dè dặt hỏi.

“Cái này phải xem biểu hiện của ngươi, chỉ cần ta vui, ta chắc chắn sẽ khiến ngươi như ý.”

“Ngươi cứ yên tâm, chuyện ngươi muốn làm, ta đều sẽ giúp ngươi, nhưng ta không thể làm hại đến sư huynh, đây là giới hạn của ta.” Khanh Nhi chần chừ một lát rồi nói.

Lúc nói chuyện ánh mắt nàng ta rất cứng rắn, như con dao nhỏ cắt xuống mặt Tống Vân Lễ.

Tống Vân Lễ nhìn Khanh Nhi hung ác, đột nhiên bật cười.

“Hắn ta không hề có chút tình cảm nào với ngươi, ngươi lại yêu hắn sâu đậm như vậy, hai người các ngươi đúng là thú vị.” Tống Vân Lễ không thích tình cảm sâu đậm của Khanh Nhi với Tống Vĩnh Kỳ, cho dù biết Tống Vĩnh Kỳ xem tình cảm của nàng ta như chiếc giày rách. Nhưng trong lòng cánh tay đắc lực khó khăn lắm mới có được cứ luôn nghĩ tới kẻ thù của mình, đây mới là sự châm chọc lớn nhất.

“Đây là chuyện của ta, không có liên quan đến ngươi, ngươi phải nhớ kỹ là không được làm hại đến huynh ấy, nếu không có chết ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

“Ta biết, ta sẽ có chừng mực.” Đối mặt với Khanh Nhi kiên định như thế, cho dù Tống Vân Lễ không muốn cũng chỉ có thể thoả hiệp.

Nhưng chỉ là có chừng mực thôi, đợi mọi chuyện của mình được như ý, đương nhiên hắn ta sẽ không chừa lại cho Tống Vĩnh Kỳ con đường sống.

“Tốt nhất ngươi nên nhớ kỹ lời mình nói, nếu không, ta…” Khanh Nhi không nói hết câu, chỉ nhìn Tống Vân Lễ với ánh mắt sâu xa.

Tống Vân Lễ cũng nhìn chằm chằm Khanh Nhi, chuyện nàng ta nói lúc trước vẫn để lại dấu vết trong lòng hắn ta, giống như Khanh Nhi hoàn toàn không tin mình, mình cũng không tin tưởng Khanh Nhi.

Hắn ta chỉ hy vọng mình thật sự không trúng độc, nếu không, Khanh Nhi sẽ chết không có chỗ chôn.

“Nói đi, ngươi muốn ta làm gì?”

“Quốc thư vua Nam Chiếu đưa cho ngươi vẫn còn hai bức đúng không? Lấy một bức trong đó ra, cầu xin Tống Vĩnh Kỳ lập Trọng Lâu làm Thái tử.” Tống Vân Lễ nhỏ giọng nói.

“Lúc trước ta từng nói, Phụ hoàng muốn để con trai ta trấn giữ vĩnh viễn ở biên ải Tây Nam.” Khanh Nhi nhỏ giọng nói.

“Phụ hoàng của ngươi cũng sẽ thay đổi ý định thôi.” Tống Vân Lễ cười nói, Khanh Nhi thấy dáng vẻ không quan tâm của hắn ta thì cực kỳ căm hận, vua Nam Chiếu thay đổi ý định gì chứ, rõ ràng là hắn ta…

“Cuối cùng ngươi muốn làm gì?” Khanh Nhi không hiểu lắm, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi Tống Vân Lễ đã thay đổi ý định, cuối cùng là vì sao?

“Ngươi cảm thấy chuyện kiềm chế vua để điều khiển chư hầu thế nào? Ta không muốn làm Hoàng đế nữa, muốn làm Nhiếp Chính Vương.” Tống Vân Lễ từ từ lên tiếng, Khanh Nhi vô cùng khiếp sợ nhìn hắn ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.