Chương 459: Phi châm
An Nhiên đương nhiên cũng biết đây là cơ hội học tập hiếm có, cậu bé yên lặng ngồi bên cạnh Ôn Yến, nghe Ôn Yến và Gia Cát Minh nói về mấy loại độc khó giải này, theo những lời bàn luận của bọn họ mà có khi khẽ mỉm cười, có khi cau mày.
“Sư phụ, độc của Lãnh Ninh thúc thúc, con ngược lại cảm thấy có thể để Thiên Sơn cô cô thử.” Khi đến cuối cuộc thảo luận của bọn họ, An Nhiên khẽ nói.
Ôn Yến nhìn An Nhiên, cô hiểu rõ An Nhiên không phải người tàn ác, đối với Thiên Sơn cũng rất có cảm tình, cho nên thử trong lời của cậu bé không phải là muốn mạng của Thiên Sơn.
“Nếu chúng ta đều đoán được độc trên người của Lãnh Ninh thúc thúc chỉ có Thiên Sơn cô cô có thể giải, chúng ta có thể thử dùng máu tim của Thiên Sơn cô cô, hoặc máu ở đầu, mấy chỗ quan trọng hơn cơ thể, không đúng...” An Nhiên nói ra suy đoán của mình, cậu bé cũng rất rõ ràng, bây giờ sư phụ và Cát Minh thúc thúc không dám ra tay là vì kiêng kỵ tính mạng của Thiên Sơn.
“An Nhiên, trước đó ta và sư phụ của con đã từng nói rồi, nếu như lấy tính mạng của Thiên Sơn ra cược, chúng ta không làm được.” Gia Cát Minh rất thẳng thắn nói với An Nhiên, mặc dù là đại phu hắn rất kỳ vọng có thể giải được độc trên người Lãnh Ninh, nhưng nếu như giải độc phải mất đi tính mạng của Thiên Sơn, hắn thà để độc này không giải.
“Sư phụ, con và Cát Minh thúc thúc đều không làm được, nhưng người có thể làm được.” An Nhiên mặt mày nghi hoặc nhìn Ôn Yến, không nhịn được mà nhắc nhở.
Ôn Yến nhìn An Nhiên, đột nhiên trong lóe lên một tia vui mừng.
Khoảng thời gian này cô đều nghiên cứu độc thuật, luôn muốn tìm kiếm loại cực độc trong những cuốn sách cổ, mà lại quên mất mình có thuật châm cứu.
Chỉ cần cô thi triển thuật châm cứu, phi châm lên các huyệt đạo thì có thể lấy được máu tim của Thiên Sơn mà không làm tổn thương đến tính mạng, mà máu lên não chỉ cần kim cứu qua huyệt thì có thể dễ dàng lấy được.
Thì ra cánh cửa giải quyết được đã mở ra từ sớm, chỉ là bọn họ kiêng kỵ quá nhiều, truy cầu cũng quá nhiều.
Bọn họ vậy mà quên mất thuật châm cứu, có thuật châm cứu, lấy máu ở bất kỳ bộ phận nào trên người Thiên Sơn đều là chuyện đơn giản.
Ôn Yến và Gia Cát Minh nhìn nhau, nghi vấn trong lòng bọn họ rõ ràng đã tan biến.
“Chuyện này chúng ta sẽ mau chóng tiến hành, nếu như có gì thay đổi chúng ta cũng kịp thời ứng đối, Vạn Thuần, người đến Lãnh phủ một chuyến, sau đó dẫn Thiên Sơn và Lãnh Ninh mau chóng đến đây.” Ôn Yến một phút cũng không muốn đợi, cô vội vàng phân phó xong thì bắt đầu kêu ngươi thu dọn phòng.
Mặc dù điều kiện vệ sinh không thể đạt tới mức vô trùng, nhưng sạch sẽ một chút tóm lại cũng tốt.
“Ôn Yến, không cần thử sao? Châm cứu qua huyệt, mấy cái châm cứu lấy máu này nàng không cần thử nữa sao?” Luôn mong có thể giải được độc trên người Lãnh Ninh, nhưng bây giờ thật sự có cách, Gia Cát Minh lại có chút không dám tin.
“Không cần, khoảng thời gian này ta không có lơ là thuật châm cứu, hơn nữa khoảng thời gian ở Khắc Châu, ta còn phát minh thuật phi châm.” Ôn Yến mỉm cười nói với Gia Cát Minh, Gia Cát Minh nhìn Ôn Yến, Ôn Yến khẽ giải thích: “Chính là dùng tốc độ cực nhanh châm vào nhiều huyệt vị, như thế này có thể kích thích nhiều vào các dây thần kinh, khiến cho thuốc phát huy tác dụng nhanh hơn, cũng có thể nhanh hơn mục tiêu của chúng ta, một lát nữa ta làm cho các ngươi xem.”
Trong lúc nói chuyện thì Ôn Yến đã lấy kim châm ra, ở trên chân của mình thị phạm cho Gia Cát Minh và An Nhiên thấy, quả thật, chẳng mấy chốc thì có thể thấy rõ phản ứng từ các dây thần kinh trên chân của cô, điều này đối với người đang hôn mê, đối với người tạm thời không có thuốc giải mà nói, quả thật là gặp may.
Khi Thiên Sơn dẫn Lãnh Ninh bước vào Thải Vi Cung nhìn thấy chính là nụ cười trên mặt của Ôn Yên, Gia Cát Minh và An Nhiên, nàng ta nóng lòng nhìn Ôn Yến, đợi Ôn Yến mở miệng.
Thiên Sơn luôn tin tưởng môn chủ có thể giải được độc của Lãnh Ninh, nàng ta luôn đợi, chỉ là khi ngày này đến, nàng ta lại có chút không dám chắc chắn.
“Thiên Sơn, ta không thể bảo đảm 100% thành công giải độc cho Lãnh Ninh, nhưng...” Ôn Yên nhìn vẻ mặt chờ đợi của Thiên Sơn, cô thành thật trả lời.
“Môn chủ có manh mối là tốt rồi, cần chúng ta làm gì, môn chủ người cứ mở miệng.” Thiên Sơn mỉm cười nói với Ôn Yến, thần sắc vẫn có vài phần mất mát, vừa rồi sự vui mừng trong đáy lòng của nàng đến quá sớm rồi, nàng ta tưởng rằng Lãnh Ninh có thể thoát khỏi sự dày vò này, nhưng lại không ngờ...
Có điều cũng tốt, có manh mối, tóm lại còn tốt hơn lần mò trong vô vọng.
“Thiên Sơn, lần này ta cần lấy máu tim của muội, còn máu ở đỉnh đầu, có thể ta sẽ lấy cả máu ở vài bộ phận mẫn cảm nữa, xem thử máu ở đâu có tác dụng với Lãnh Ninh, ta và Gia Cát Minh cảm thấy, độc trên người của Lãnh Ninh, có vài điểm tương đồng với Thích Tâm đan của năm đó.” Ôn Yên khẽ giải thích, Thiên Sơn gật đầu, mà Lãnh Ninh bị người khác đưa vào sau khi nghe thấy lời nói của Ôn yến thì sắc mặt lại thay đổi.
“Ôn Yến môn chủ, ta có lời muốn nói riêng với người.” Đợi Ôn Yến và Thiên Sơn nói chuyện xong thì Ôn Yến phân phó Thiên Sơn đi làm chuẩn bị, Lãnh Ninh đã bị sắp xếp ở trên giường kéo lê cơ thể suy nhược của mình, gian lan ngồi dậy, khẽ nói.
Ôn Yến nhìn Lãnh Ning đã suy nhược đến mức không còn gì, nghiêm túc gật đầu, Gia Cát Minh, An Nhiên còn cả người hầu trong cung đều lặng lẽ rời khỏi.
“Lần này giải độc, có phải sẽ nguy hiểm đến tính mạng của Thiên Sơn không?” Lời nói của Lãnh Ninh trực tiếp mà đơn giản, khi nói chuyện hắn ta chỉ nhìn chằm chằm vào Ôn Yến.
“Sẽ không.” Ôn Yến thành thật đáp, Thiên Sơn là thị nữ của cô, cô giống như Lãnh Ninh, không hy vọng Thiên Sơn xảy ra bất kỳ sự ngoài ý muốn nào cả.
“Nhưng lấy máu tim, lấy máu trên đầu, những chỗ đó chỉ một chút bất cẩn sẽ mất mạng, ta không thể để Thiên Sơn mạo hiểm vì ta được, Ôn Yến môn chủ, cầu xin người đừng để nàng ấy mạo hiểm.”
“Ta có thể bảo đảm sẽ không nguy hiểm đến tính mạng của Thiên Sơn, ngươi cứ yên tâm.” Ôn Yến trịnh trọng nói một lần nữa, cô biết Lãnh Ninh lo lắng cho Thiên Sơn, bị độc tố trong cơ thể dày vò thành bộ dạng như hiện nay rồi, muốn giải độc nhưng vẫn lo lắng nhất cho Thiên Sơn, điều này khiến Ôn Yến không thể không cảm động, Thiên Sơn thật sự tìm đúng người rồi.
“Nếu như ngộ ngỡ, có bất kỳ ảnh hưởng không tốt gì với Thiên Sơn, xin môn chủ từ bỏ tính mạng của ta cũng phải bảo vệ nàng ấy chu toàn, nàng ấy là thị nữ của người, điểm này người chắc chắn có thể làm được có đúng không?” Mặc dù lời nói của Ôn Yến khiến người khác yên tâm, nhưng chỉ cần chuyện có liên quan đến Thiên Sơn, Lãnh Ninh không thể yên tâm được, nhất là độc trên người hắn ta, hắn ta ẩn ẩn cảm thấy, loại độc này cực kỳ bá đạo, sẽ không để mình và Thiên Sơn ở bên nhau.
“Lãnh Ninh, cược một lần đi, ta sẽ cố gắng bảo vệ tính mạng của ngươi, cũng sẽ bảo vệ tốt Thiên Sơn, ngươi hãy tin ta.” Ngoại trừ bảo đảm ra, ngoại trừ khiến Lãnh Ninh yên tâm, Ôn Yến phát hiện bản thân cái gì cũng không làm được.
Thấy sự chân thành trong mắt Ôn Yến, Lãnh Ninh cuối cùng cũng yên tâm, để mặc Ôn Yên thi châm cho hắn ta, không lâu sau hắn ta rơi vào trạng thái hôn mê.
Khi Thiên Sơn đi vào, Lãnh Ninh đã rời vào hôn mê, Thiên Sơn đi đến trước mặt Ôn Yến, quỳ xuống trước mặt Ôn Yến, khẽ nói: “Môn chủ, lần này cầu xin người nhất định phải cứu được Lãnh Ninh, dù muốn lấy mạng của ta cũng không sao cả.”
Ôn Yến nhìn bọn họ, trong lòng cực kỳ cảm động, hai người bọn họ bên nhau nhiều năm, kết hôn không lâu, nhưng sớm đã đặt nhẹ sự sống chết của mình, mà chỉ muốn đối phương được sống.
Phần tâm tư này của bọn họ, xứng đáng để Ôn Yến làm hết mình, để bọn họ đều sống, để bọn họ giống như người bình thường được hưởng thụ tình yêu, hưởng thụ cuộc sống bình yên an nhàn.