CHƯƠNG 43: CUỐI CÙNG CŨNG TÌM THẤY TỐNG VĨNH KỲ
Vừa đi được vài bước, Hoàng hậu bỗng nhiên xoay người nhìn Cúc Hương hỏi: "Bạch Lan học y thuật từ bao giờ vậy? Hình như trước kia bản cung chưa từng nghe nói."
Cúc Hương cũng cảm thấy nghi ngờ: "Điều này nô tỳ cũng cực kỳ khó hiểu, nghe nói lúc trước Trí Viễn Vương phi khó sinh, trong người còn bị trúng độc lạ, ngự y đều nói khó giữ được hai mẹ con, kết quả là do Vương phi cứu bọn họ!"
Hoàng hậu im lặng suy nghĩ một lát, nói: "Việc này chờ sau khi Kỳ Nhi bình yên vô sự trở về lại hỏi kỹ Bạch Lan đi, chắc hẳn nàng đã trải qua chuyện gì đó, nói không chừng còn có kỳ ngộ."
Sau khi Hoàng đế rời khỏi, Dương Bạch Phi đi tới trước mặt Ôn Yến, nàng ta yên lặng nhìn Ôn Yến, sau đó bất thình lình vung tay tát Ôn Yến một bạt tai, trong đôi mắt nàng ta bắn ra tia sáng độc ác lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chàng vì cứu ngươi cho nên mới mất hết nội lực, nếu như chàng xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ khiến ngươi phải chôn cùng!"
Nàng ta đã đứng bên ngoài nghe hết cuộc trò chuyện của Ôn Yến và Hoàng đế, trong nháy mắt khi nghe thấy những lời kia, nàng ta giống như bị : năm tia sét cùng đánh vào đầu, hồn phách tách rời, rất lâu rất lâu vẫn không thể hoàn hồn, ngay cả khi Hoàng đế rời đi cũng không cúi người hành lễ đưa tiễn.
Ôn Yến không đánh trả, lúc trước đã giao chiến với Dương Bạch Phi mấy lần, Dương Bạch Phi đều bị thua, nhưng mà lúc này Ôn Yến lại không nói được một lời, chỉ im lặng chịu đựng cái tát này.
Dương Bạch Phi thấy nàng không nói chuyện, trong lòng càng tức giận hơn, lớn tiếng hỏi: "Cuối cùng tình huống lúc đó có giống lời ngươi nói hay không? Biết đâu chàng vẫn chưa mất hết nội lực thì sao? Chàng luôn luôn linh hoạt, luôn luôn cẩn thận, sao có thể vì cứu ngươi mà trả giá lớn bằng cả sống chết mà vẫn không để ý được chứ? Lúc trước khi chàng lên núi cũng biết sẽ có nguy hiểm, chàng cũng biết trong núi Thiên Lang có sơn tặc, sao chàng có thể vì ngươi mà không lấy đại cục làm trọng được? Có phải ngươi vẫn che giấu gì đó hay không?"
Những câu ép hỏi của nàng ta thật ra cũng chỉ là vì không tin Tống Vĩnh Kỳ sẽ cứu Ôn Yến, hơn nữa còn không để ý an nguy của bản thân mà đi cứu nàng, chàng vẫn luôn hận nàng, hận không thể khiến nàng chết đi, bây giờ sao có thể vì cứu nàng mà làm mất đi toàn bộ nội lực chứ?
Nàng ta không tin!
Cho dù đây có là sự thật, nàng ta cũng sẽ hết lòng tin rằng Tống Vĩnh Kỳ lúc ấy chỉ là bị ép không còn cách nào khác mà thôi, chắc chắn là có nội tình khác. Nhưng nàng ta nghĩ không ra là nội tình gì có thể khiến Tống Vĩnh Kỳ cứu một người mà mình cực kỳ căm thù và chán ghét đây, nhưng mà, nếu không có nguyên nhân, chàng lúc nào cũng hận không thể tự mình giết chết Dương Bạch Lan, để cho nàng chết ở trên núi Thiên Lang. Ít ra, ở trong lòng Dương Bạch Phi, nàng ta tin chắc Tống Vĩnh Kỳ vẫn luôn ghét cái người gọi là Vương phi này như trước.
Trong lòng Ôn Yến cũng rất lo lắng, nàng rất muốn quay lại tìm Tống Vĩnh Kỳ, nhưng mà nàng biết mình không hiểu võ công, cũng không có bản lĩnh gì hơn người, lại còn người mang thương tích, chắc chắn Hoàng thượng và Thái hậu sẽ không cho nàng xuất cung.
Nàng không có đáp lại Dương Bạch Phi, khiến cho Dương Bạch Phi càng tức giận hơn. Dương Bạch Phi biết tìm nàng trút giận cũng không có tác dụng gì, nhưng nàng ta không biết nên làm gì cả, mỗi một khắc nàng ta đều như đứng đống lửa, như ngồi đống than, trái tim vẫn luôn treo ở giữa không trung, tiền điện có chút tin tức gì truyền tới, nàng ta cũng có thể hết hồn. Cho nên, nàng ta tìm Ôn Yến trút giận cũng chỉ để mình yên lòng hơn một chút mà thôi.
Bởi vì lúc trước chân của Ôn Yến từng bị trật khớp, tuy rằng không đau nhưng vẫn bị sưng lên, cho nên ngự y đến đây châm cứu cho nàng.