Chương 322: Quan tâm ắt sẽ loạn
“Ôn Yến, phòng tối kia ở đâu? Ta lập tức phái người đi qua.” Tống Vĩnh Kỳ thấy Ôn Yến không nói lời nào, không nhịn được hơi nôn nóng.
“Ta không biết, ta chỉ biết căn phòng kia rất tối, bên trong có cơ quan, bọn nhỏ ở bên trong rất nguy hiểm.” Ôn Yến nhỏ giọng nói xong, trong giọng nói lộ ra sự hối hận, cô không nên tỉnh lại nhanh như vậy, cô phải nhìn kỹ hoàn cảnh xung quanh mới phải.
Nhưng bây giờ ngoài biết hai đứa nhỏ ở trong phòng tối, cô không còn manh mối có tác dụng gì cho Tống Vĩnh Kỳ nữa.
Xác định bây giờ con bị nhốt trong phòng tối, tất cả chờ mong trong lòng mọi người đều biến mất, bọn họ không có cách nào thuyết phục mình rằng hai đứa nhỏ sẽ tự trở về.
“Nàng yên tâm, chỉ cần con còn ở nước Lương, cho dù liều mạng ta cũng sẽ dẫn con của chúng ta trở về.” Tống Vĩnh Kỳ từ từ đứng dậy.
Chàng phải nhanh chóng đi sắp xếp tìm hài nhi của mình, tuy bây giờ chàng biết Ôn Yến cũng cần mình ở bên.
“Nàng đợi ta ở đây, ta sẽ quay về ngay.” Tống Vĩnh Kỳ lo lắng nhìn Ôn Yến, Ôn Yến gật đầu, trong đôi mắt đã không còn sự bối rối lúc trước.
“Ôn Yến, bây giờ nhất định phải bình tĩnh, chúng ta là phụ mẫu của hai đứa nhỏ.” Tống Vĩnh Kỳ nhỏ giọng dặn dò bên tai nàng, Ôn Yến càng không ngừng gật đầu, cho dù Tống Vĩnh Kỳ không nói với nàng những lời này, nàng vẫn hiểu, nàng chỉ là hơi sốt ruột, quá lo lắng mà thôi.
Sau khi Tống Vĩnh Kỳ rời khỏi, Ôn Yến quay đầu nói với Thiên Sơn: “Đi bảo người của Mật Thám môn điều tra xem mật đạo phòng tối trong cung.”
“Lão Chung, ngươi dẫn Mao chủ nhiệm và Đầu Than tới đây, có lẽ bọn chúng quen thuộc với hơi thở của hai đứa nhỏ, tìm người cũng tiện hơn.”
“Lý Trường An, ngươi dẫn người của chúng ta tìm kiếm một lượt trong các cung, cần phải đảm bảo mỗi miếng đất đều phải gõ, trong phòng có phòng tối hay không, âm thanh của gạch chắc chắn sẽ có điểm khác.”
“Môn chủ, lấy danh nghĩa gì để tìm kiếm đây?” Lý Trường An nghe Ôn Yến dặn dò xong, hơi khó xử hỏi.
Cho dù Ôn Yến là Môn chủ của Phi Long Môn, nhưng chuyện vô duyên vô cớ lục soát cung e rằng sẽ bị các phi tần phàn nàn, dù sao trong thâm cung này ai cũng không muốn bị người khác biết chuyện riêng của mình.
“Cứ nói không thấy hai đứa nhỏ đâu nữa.” Ôn Yến chần chừ một lát, cuối cùng vẫn quyết định.
“Không được, Môn chủ, nếu người trắng trợn như vậy, e rằng sẽ không có lợi với sự an toàn của các tiểu chủ tử.” Thiên Sơn nghe Ôn Yến nói thế thì nôn nóng khuyên ngăn.
“Bây giờ bọn nhỏ đã vào lúc không an toàn nhất rồi, hơn nữa nếu thật sự có hại với bọn nhỏ, cũng phải tìm ra bọn nhỏ mới được.”
Lời nói của Ôn Yến khiến Thiên Sơn không có lý do phản bác, nàng ấy dẫn Chung Phục Viễn và Lý Trường An rời đi sắp xếp công việc tìm kiếm, Ôn Yến thì ngồi trên ghế lúc trước, trong đầu đều là hình ảnh trong mơ, còn có cái mùi hương kia, dường như từng ngửi thấy ở đâu đó.
Vào lúc Ôn Yến cho rằng mọi chuyện đều được tiến hành tìm kiếm theo kế hoạch, Chung Phục Viễn mang vẻ mặt đau khổ đi vào cung của Ôn Yến, phía sau y là Mao chủ nhiệm nghênh ngang đi theo.
“Đầu Than đã đi tìm người giúp rồi, nhưng con hàng này lại lén lười biếng.” Chung Phục Viễn chỉ cái mặt lừa của Mao chủ nhiệm, cực kỳ oán giận nói.
Chung Phục Viễn vẫn luôn thiên vị Đầu Than, rất ghét con lừa là Mao chủ nhiệm không biết đạo lý đối nhân xử thế này, cho nên mấy năm ở Nam Sơn thành, một người một lừa không ngừng mâu thuẫn, mỗi lần đều là Ôn Yến ở giữa hòa giải.
Nhưng hai người đều rất biết điều, sẽ không cố tình gây chuyện, đây là lý do Ôn Yến vẫn luôn mặc bọn họ coi nhau như kẻ thù, lại không ngờ rằng bây giờ trong lúc nguy cấp, bọn họ lại không biết nặng nhẹ mà làm ầm ĩ.
“Hai các ngươi, đi ra bên ngoài đứng úp mặt vô tường một canh giờ trước đi, sau đó lại nói chuyện với ta.” Ôn Yến thấy Chung Phục Viễn uất ức muốn kể nỗi oan ức của mình, nhanh chóng mở miệng.
“Sao ta phải chịu phạt chung chứ, Ôn Yến cô nghe tôi nói xong rồi hẳn phạt chứ, cô…” Chung Phục Viễn còn chưa nói xong, Mao chủ nhiệm đã nâng chân mình lên chuẩn bị đá Chung Phục Viễn.
Chung Phục Viễn biết nếu Mao chủ nhiệm muốn đá mình thật thì chắc y tránh không khỏi, mà Mao chủ nhiệm nâng chân lên không hạ xuống là cho mình cơ hội chấp nhận số phận.
Hắn ta chỉ có thể ngoan ngoãn im miệng, sóng vai đi ra cửa cung với Mao chủ nhiệm, nhưng vào lúc xoay người, hắn ta nhỏ giọng nói với Mao chủ nhiệm một câu: “Chỉ biết bắt nạt ta, mấy người chỉ biết bắt nạt ta.”
Mao chủ nhiệm nghe thấy lời của Chung Phục Viễn xong, đột nhiên đẩy đầu về phía hắn ta, Chung Phục Viễn bỗng cảm thấy có thừ gì đó mềm mại lông xù đến gần mình, theo phản xạ có điều kiện muốn đẩy ra, cũng không ngờ lời nói của Mao chủ nhiệm vẫn rơi vào tai hắn ta: Ngu xuẩn.
“Ngươi nói ai ngu xuẩn hả? Mao chủ nhiệm, ngươi nói rõ ràng cho ta, ngươi…” Chung Phục Viễn không ngờ mình lại sa cơ thất thế như vậy, còn bị một con lừa bắt nạt.
Mao chủ nhiệm không thèm liếc nhìn hắn ta, ra cửa cung lập tức tìm một nơi rộng rãi, bình thản ung dung đứng ở đó, còn nghiêm túc úp mặt vô tường.
Đáy lòng Chung Phục Viễn có muôn vàn không tình nguyện, nhưng không thể không úp mặt vô tường, một là có Mao chủ nhiệm giám sát, hắn ta không thể lười biếng, hai là bây giờ cảm xúc của Ôn Yến không tốt, hắn ta cảm thấy nếu mình ngoan ngoãn nghe lời, Ôn Yến có thể bớt bực bội hơn.
Đương nhiên Chung Phục Viễn không biết lo lắng của mình về Ôn Yến chỉ là hắn ta nghĩ nhiều thôi, hắn ta có đứng úp mặt vô tường không cũng không liên quan gì đến tâm trạng của Ôn Yến, bây giờ chỉ có hai đứa nhỏ có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của cô thôi.
Nhưng hai đứa nhỏ như bốc hơi khỏi nhân gian, bọn họ dùng hết cách cũng không thể tìm thấy bóng dáng của bọn nhỏ.
Mà tài liệu về phòng tối và đường hầm Mật Thám môn đưa tới đều dừng lại ở sáu năm trước, khi đó Hoàng thái hậu đã cho người của Mật Thám môn vào cung điều tra, sau đó Hoàng thái hậu bệnh nặng, tình hình thay đổi, Phi Long lệnh rơi vào tay Ôn Yến, không có lệnh của Ôn Yến bọn họ cũng không được vào hoàng cung, cho nên phòng tối và đường hầm thi công trong năm năm nay đều không ghi chép.
Vì thế mà Ôn Yến lo lắng không thôi, muốn để Mao chủ nhiệm đi điều tra tình huống năm năm gần đây giúp mình, nhưng Mao chủ nhiệm bị phạt đứng lại như không cảm nhận được sự nông nóng của cô, chỉ ung dung ăn cỏ xanh.
“Mao chủ nhiệm, nếu ngươi lười biếng, cẩn thận ta đút thuốc cho ngươi nếm thử hương vị của lừa cái nhé.” Cuối cùng Ôn Yến không nhịn được hung hăng nói với Mao chủ nhiệm.
Ôn Yến rõ ràng là đang uy hiếp Mao chủ nhiệm, vì trong lòng y là một người đàn ông ngay thẳng, chỉ khoác lên lớp da lừa, y vẫn luôn đợi cấm chế trên mình được giải, theo đuổi một cô nương xinh đẹp, cho nên với đề tài tìm một con lừa cái làm bạn của Ôn Yến y vẫn luôn trốn tránh.
“Ngu xuẩn, ngu xuẩn, ngu xuẩn.” Mao chủ nhiệm nghe uy hiếp của Ôn Yến xong, cảm thấy cạn lời. Y cảm thấy mình đã biểu hiện đủ rõ ràng rồi, vì sao cô vẫn kiên trì muốn tìm hai đứa nhỏ chứ?
Mao chủ nhiệm không dám tiết lộ thiên cơ, cho nên điều y có thể làm chính là ám chỉ khắp nơi, nhưng Ôn Yến lại giống như hoàn toàn không hiểu ý mình vậy.
Cho nên y chỉ có thể từ chối đi làm chuyện ngu xuẩn cùng Ôn Yến, sau đó nói với mình, Ôn Yến bây giờ là một đứa ngốc.
Có câu nói thế nào nhỉ, phụ nữ có thai ngốc ba năm, phụ nữ sinh đôi ngốc sáu năm, bây giờ Ôn Yến đã ngốc đến đỉnh cao rồi.
Mao chủ nhiệm trong lòng đầy oán hận quên còn có một thành ngữ miêu tả Ôn Yến lúc này thích hợp hơn: Quan tâm ắt sẽ loạn.
Mao chủ nhiệm càng không ngờ, là sự khác thường của mình, cuối cùng vẫn khiến Ôn Yến bình tĩnh hơn một chút phát hiện ra điều kỳ lạ.