Chương 311: Sổ sách có điều dị thường
Khanh Nhi không có ngờ sự uy hiếp của mình lại không có tác dụng với Ôn Yến, thấy sắc mặt của Ôn Yến từ đầu đến cuối vẫn điềm tĩnh, nàng ta cuối cùng chỉ có thể ném lại lời nói ác độc rồi rời đi.
Thậm chí cũng quên mất mục đích ban đầu của bản thân đến đây là kêu Ôn Yến rời đi.
Khanh Nhi vừa rời khỏi không lâu thì Thái hậu cũng xuất hiện trước cửa Thái Vi cung, bà ta cười khẩy nhìn những phi tần đang quỳ trước cửa Thái Vi cung.
“Thái hậu nương nương, người phải làm chủ cho chúng thần thiếp, Hoàng thượng ngay cả tư sắc của Hoàng Quý Thái phi mà cũng có thể nhìn trúng, như thế không phải đánh mắt chúng thần thiếp sao? Thái hậu nương nương, cầu xin người làm chủ cho chúng thần thiếp.” Lan Quý phi dung mạo kiều diễm thấy sắc mặt không vui của Thái hậu đang nhìn mình thì vội càng bước lên hai bước, cầu xin với Thái hậu.
“Thái hậu nương nương, người thật sự để Hoàng Quý Thái phi làm loạn hậu cung sao?” Lương phi cũng lên tiếng cùng với Lan Quý phi.
Bọn họ đều đã từng gặp Hoàng Thái hậu và Ôn Yến, cũng biết Thái hậu rất thích hai đứa con của Ôn Yến, nhưng bọn họ ở trong tối cũng từng thảo luận về thái độ của Hoàng Thái hậu đối với Ôn Yến, bọn họ chắc chắn, nếu như gặp chuyện Hoàng Thái hậu chắc chắn sẽ bảo vệ con của mình.
Cho nên bọn họ mới dám ở đây bôi đen Ôn Yến, các nàng hy vọng Thái hậu có thể ra tay, chỉ có như thế, bọn họ mới không cần kiêng nể môn chủ đang nắm quyền của Phi Long Môn hiện nay.
“Thái hậu nương nương, người nếu vì Hoàng thượng thì không thể để Hoàng Quý Thái phi ở trong cung nữa, dẫu sao miệng lưỡi người đời rất đáng sợ.”
“...”
Có Lan Quý phi và Lương phi dẫn đầu, các phi tần cũng lần lượt lên tiếng thuyết phục Thái hậu, mà nụ cười trên mặt của Thái hậu cũng dần dần nhạt đi, đến cuối cùng thì sắc mặt trở nên tái xanh.
Thái hậu thân thể không tốt, đã rất khi hỏi đến chuyện của hậu cung, Bát Nương thấy những phi tử càng lúc càng quá đáng, mới nói cho bà ta chuyện này, bà ta vội vàng đến chính là sợ đứa trẻ Ôn Yến này chịu sự tủi thâm, thế nhưng chưa đợi bà ta nhìn thấy Ôn Yến thì đám nữ nhân thấy thiên hạ chưa đủ loạn này lại đến tố cáo trước rồi.
Quyến rũ Hoàng thượng, làm loạn hậu cung, tội danh như thế này, thật là...
Ôn Yến thật ra có năng lực này, dù là vài năm trước hay bây giờ, dựa vào sự say mê của Tiên đế đối với cô và tâm tư của Tống Vĩnh Kỳ đối với cô, chỉ cần đứa trẻ này chọn con đường ngược lại, đến bây giờ bà ta nhớ lại cũng thấy đau lòng không thôi.
Nếu như không phải Ôn Yến suy nghĩ cho toàn cầu, không phải Ôn Yến để bản thân chịu thiệt, lấy đâu ra vinh hiểm mà những phi tần này được hưởng dụng, bây giờ vậy mà muốn ép cô rời cung, thật sự là...
Muốn nhịn cũng không nhịn được nữa.
“Là Ôn Yến giúp ai gia giải độc cho nên nàng ta rời cung cũng không phải không được, ai gia cùng nàng ta rời cung.”
Hoàng Thái hậu nói xong thì xoay người bước vào Thái Vi cung, các phi tử trước cửa cung đều ngây người.
Thái hậu bây giờ rất ít quản chuyện của hậu cung, nhưng suy cho cùng là thân mẫu của Hoàng thượng, nếu như Ôn Yến và Hoàng thượng thật sự có gì, không vui chắc chắn là thân mẫu của Hoàng thượng, thế nhưng tại sao Thái hậu lại bảo vệ Ôn Yến như vậy?
Lẽ nào là vì hai đứa bé song sinh đó? Thế nhưng dù Ôn Yến là thân mẫu của hai đứa bé song sinh đó, như thế cũng không thay đổi được sự thật Ôn Yến là Hoàng Quý phi của Tiên đế, để tình địch của mình và con trai của mình ở chung, trong lòng Thái hậu...
Bọn họ vào cung muộn, năm đó chuyện liên quan về Ôn Yến và Tiên đế đã thành điều cấm kỵ trong cung, mà sau khi Ôn Yến vào cung Thái hậu cũng không có biểu hiện quá thân cận, cộng thêm Ôn Yến thay thế Thái hậu chưởng quản phong ấn cho nên bọn họ nhận định là tình cảm của họ không tốt.
Thế nhưng bây giờ, ý tứ của Thái hậu đã rất rõ ràng, bọn họ đang ép Thái hậu rời cung.
Tội danh bất hiếu này, tống bọn họ vào lãnh cung là còn nhẹ.
“Thái hậu tha tội, chúng thần thiếp...” Lương phi phản ứng lại trước, đang muốn giải thích thì thấy Lan Quý phi đã đứng dậy, ngoan ngoãn rời đi, các phi tần khác thấy Lan Quý phi như thế, cũng chỉ có thể lặng lẽ rời đi.
Lương Phi chớp mắt thấy mọi người như chim thú tản ra, cũng mặc kệ lời của bản thân đã nói xong chưa thì cũng mau chóng đứng dậy rời đi, giống như trong Thái Vi cung xuất hiện hung thú, ai đi muộn là sẽ tiêu đời.
“Ôn Yến, ngươi sao lại ngốc như vậy chứ, ngươi tuởng Phi Long Lệnh trong tay là thứ vô dụng sao?” Thái hậu nhìn Ôn Yến mặt mày bình tĩnh nhìn ngược lại mình thì đáy lòng tức giận không thôi, nhưng sự tức giận này càng nhiều là đối với bản thân, bà ta cứ cảm thấy mình khiến Ôn Yến chịu tủi thân.
“Bất cứ cung phi chống lại ngươi, ngươi đều có thể dùng Phi Long Lệnh phế truất họ.” Thái hậu trịnh trọng nói với Ôn Yến, mặc dù bà ta biết rõ, Ôn Yến biết Phi Long Lệnh có tác dụng này.
“Thái hậu, bọn họ mới là cung phi danh chính ngôn thuận của Hoàng thượng.” Ôn Yến biết Thái hậu là đau lòng vì mình, đáy lòng như có làn nước ấm chảy qua, cô nhẹ nhàng giải thích với Thái hậu, trong lời nói mang theo chút khổ sở bất lực.
Dựa vào Phi Long Lệnh, cô có thể làm bất kỳ chuyện gì trong cung nhưng cô là môn chủ của Phi Long Môn, cô không thể bởi vì dục vọng của bản thân mà hủy đi cơ nghiệp trăm năm của Phi Long Môn hay kéo Thái hậu xuống nước đươc.
Phi Long Môn này là nhằm mục đích bảo vệ Hoàng thươngk cũng là muốn bảo vệ con cháu Tống Thị đời đời, cô không thể bởi vì chuyện cá nhân mà hủy hoại Phi Long Môn.
Thái hậu khẽ thở dài, ánh mắt nhìn Ôn Yến mang đã mang theo nước mắt, bà ta sờ mặt của Ôn Yến, nhẹ nhàng nói: “Khổ cho ngươi rồi.”
“Những ngày tháng khổ nhất cũng đã qua rồi, bây giờ ta có sự yêu thương bảo vệ của người và Du Quý Thái phi, có Kỳ bên cạnh, có hai đứa con, còn có những người bạn tốt, như thế đã đủ rồi.
Tận đáy lòng của Ôn Yến đã thỏa mãn rồi, ngày tháng như này so với hồi ở thành Nam Sơn không biết đã tốt hơn bao nhiêu, lại được ở bên người mình yêu thương nhất, người muốn bảo vệ cũng đang bảo vệ cho mình.
Mặc dù về kinh đã lâu, nhưng cô vẫn như cũ hay nhớ đến năm năm ở thành Nam Sơn, trong bóng đêm nỗi nhớ như ùa về, đem cô nuốt chừng trong đó.
Cho nên bây giờ, khi muốn uống rượu có người uống cùng, muốn mềm yếu có bờ vai có thể dựa vào...
Cuộc đời như thế, chắc là đủ rồi.
“Ôn Yến, ngươi làm đại phu, làm nhiều điều tốt như vậy, ông trời đều nhìn thấy, ngươi sẽ được đền đáp.” Thái hậu tin phật, cũng thật sự tin Ôn Yến sẽ nhận lại những thứ tốt đẹp.
“Môn chủ, Mãn thúc bên phía Phi Long Môn kêu người đến đưa tin, nói bên phía Khắc Châu có chút chuyện.” Thái hậu vừa đi thì Thiên Sơn vội vàng đi vào, nàng ta đưa cho Ôn Yến một bức thư.
Hai năm nay lợi nhuận của Khắc Châu bị thiệt hại nghiêm trọng, cẩn thận điều tra thì mới phát hiện sổ sách bên đó có vấn đề, Mãn thúc căn cứ theo số lượng phương tiện mà nhận ra điều khác thường.
“Năm nay mới phát hiện?” Ôn Yến có chút kinh ngạc, cô luôn tưởng tổ chức nội bộ của Phi Long Môn rất cẩn mật, có chuyện gì tổng bộ chắc chắn sẽ nhanh chóng biết được, nhưng không ngờ có người thuộc tổng bộ to gan giấu chuyện này đi.
Mà lương thảo dùng để nuôi binh sĩ cùng vũ khí, hai loại khả năng này bất kỳ chuyện nào cũng là chuyện lớn.
“Nếu như không phải Mãn thúc cảm thấy sổ sách có điều khác thường, sợ là năm nay cũng không phát hiện ra được.” Thiên Sơn tuy nói là thị nữ của môn chủ Phi Long Môn nhưng thân phận giống như các trưởng lão của Phi Long Môn, cho nên tin này nàng ta cũng có quyền được xem.
“Kêu Mãn thúc âm thầm điều tra, tìm ra gian điệp, theo dõi nghiêm ngặt, Thiên Sơn không nên đánh rắn động cỏ.” Ôn Yến nhẹ nhàng căn dạn, cô cứ cảm thấy chuyện này sẽ không đơn giản như vẻ bề ngoài.