CHƯƠNG 219: CÓ CHUYỆN VUI
CHƯƠNG 219: CÓ CHUYỆN VUI
Lãnh Ninh tức đến nổ phổi, nhưng trước mắt còn có chuyện quan trọng phải thông báo cho Hoàng Thượng, nên, hắn chỉ xông lên giữ chặt cánh tay của Thiên Sơn, nói: “Mặc kệ như thế nào ta sẽ không nhượng bộ.”
“Có lẽ trì hoãn một năm mà thôi, cũng không trì hoãn quá lâu.” Thiên Sơn nói.
“Một ngày cũng không được.” Lãnh Ninh cảnh cáo nói: “Tốt nhất là chúng ta không nên cãi nhau vào lúc này, ta còn phải đi tìm Hoàng Thượng nữa.”
Thiên Sơn đành phải nhịn xuống, nói: “Vậy chàng đi tìm Hoàng Thượng trước đi, chuyện của chúng ta khi nào có thời gian lại nói.”
“Buổi tối ta đến nhà nàng ăn cơm.” Lãnh Ninh nói nốt rồi rời đi.
Thiên Sơn nhìn bóng lưng của hắn, nhíu mày.
Tống Vĩnh Kỳ bận rộn cả ngày, đến tận chạng vạng, mới có thời gian ra ngoài đi dạo.
Chỉ là mỗi lần chàng ra ngoài đi dạo, nhất định phải đến cung Hoàng Thái Hậu, chàng rất muốn nhanh chóng được nhìn thấy bọn trẻ.
Lãnh Ninh đi theo, đột nhiên dường như hắn nhớ ra cái gì đó rồi nói với Lộ tổng quản: “Đúng rồi, lúc trước Ôn đại phu nói với ta, nói tiểu chủ tử rất thích ăn kẹo hồ lô, Hoàng Thượng không phải cũng đã đáp ứng mua cho các ngài ấy sao? Không bằng phái người ra cung mua cho các ngài ấy mấy xiên về, dỗ các ngài ấy vui vẻ?”
Tống Vĩnh Kỳ nhớ tới, lúc Trọng Lâu và Kinh Mặc đến ngự thư phòng tìm chàng, đã nói muốn tìm phụ thân mua kẹo hồ lô.
Chàng nở nụ cười: “Khó trách mấy ngày nay, hai tiểu quỷ thấy trẫm đến tay không, luôn một bộ không hài lòng.”
Chàng nói với Lộ tổng quản: “Ngươi đi phân phó một chút, cho người ra cung mua một trăm xiên kẹo hồ lô về.”
Lộ tổng quản cười nói: “Hoàng Thượng, ăn xong một trăm xiên kẹo hồ lô thì răng nanh cũng mất hết.”
“Trẫm đã hứa với bọn nó, mua đi, cùng lắm mua về rồi không để cho bọn trẻ ăn nhiều.” Vẻ mặt Tống Vĩnh Kỳ tràn đầy tình yêu thương.
“Dạ, nô tài đi phân phó thái giám ra cung mua.” Lộ tổng quản nói xong liền lui xuống.
Sau khi Lộ tổng quản rời đi, Lãnh Ninh đi theo sau Tống Vĩnh Kỳ: “Hoàng Thượng, tối nay cùng dùng bữa với Hoàng Thái Hậu sao?”
“Ừm, mấy ngày nay đều như vậy.” Tống Vĩnh Kỳ nói, bọn nhỏ ở Từ An cung, chàng cũng không muốn để bọn trẻ đi ra ngoài bị những cung tần khác nhìn thấy, chàng hy vọng có thể yên lặng hưởng thụ vài ngày gia đình vui vẻ.
Thật ra bây giờ có vài đại thần trong triều đã thu được tin tức, chuyện bọn trẻ xuất hiện ở ngự thư phòng hôm ấy, nhất định sẽ truyền ra ngoài.
Mấy ngày nay chàng đã ra nghiêm lệnh, không cho bất cứ kẻ nào đến quấy rầy Hoàng Thái Hậu, nhưng vẫn có vài tần phi trăm phương nghìn kế muốn đến nhìn, thử xem những lời đồn đại bên ngoài có phải là thật hay không.
Lãnh Ninh nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng, Ôn đại phu để Thiên Sơn vào cung truyền lời, bảo Hoàng Thượng ngày mai tìm cái cớ đến Vương phủ, ngài ấy có chuyện quan trọng muốn nói với Hoàng Thượng, hơn nữa, Ôn đại phu dặn dò nhất định không thể để bất cứ ai biết được, ngay cả người thân cận nhất bên cạnh cũng không thể nói.”
“Lúc nãy ngươi cố ý khiến cho Tiểu Lộ Tử rời đi?” Tống Vĩnh Kỳ cũng không ngốc.
“Đúng vậy, Thiên Sơn nói sự việc trọng đại, bớt một người biết thì bớt đi nguy hiểm.” Lãnh Ninh nói.
Tống Vĩnh Kỳ hạ mắt xuống: “Ừm, ngày mai ngươi cùng trẫm ra cung một chuyến, trẫm lấy cớ nói đi thăm tiểu quận chúa.”
“Vâng!” Lãnh Ninh lên tiếng trả lời.
Tống Vĩnh Kỳ cũng đã không còn sợ hãi, mấy năm nay, chàng coi như đã trải qua biết bao mưa gió bão bùng, bao nhiêu âm mưu tính kế?
Chàng có thể chắc chắn chuyện Ôn Yến muốn nói với chàng rất nghiêm trọng, nếu không cô sẽ không cẩn thận như vậy, mỗi ngày cô đều vào cung, nhưng không nói gì với chàng, chứng minh cô không muốn nói chuyện này cho nhiều người biết.
Có thể khiến Ôn Yến coi trọng lại cẩn thận như vậy, chắc chắn rất nghiêm trọng.
Lộ tổng quản cho người mua kẹo hồ lô đã trở lại, Kinh Mặc và Trọng Lâu rất vui vẻ, ôm lấy Tống Vĩnh Kỳ hôn hôn.
Hoàng Thái Hậu thấy bọn trẻ vui vẻ, bà cũng vui vẻ cười, thở dài một tiếng nói với Bát Nương: “Nếu bọn trẻ mà lớn lên bên cạnh ai gia, bọn nó sẽ không phải chịu nửa điểm ủy khuất, hai bảo bối của ai gia, đi theo mẫu thân của chúng lưu lạc bên ngoài, không biết phải chịu bao nhiêu khổ.”
Bát Nương cười an ủi: “Thái hậu đừng đau lòng, đứa trẻ ở bên cạnh mẹ ruột, cho dù chịu khổ cũng rất hạn chế, Ôn đại phu cũng không phải là người mẹ không đau, không yêu con mình.”
“Ai gia không phải trách nàng, nhưng ngươi không nghe bọn trẻ nói sao? Ôn Yến luôn mang theo bọn nó đến chỗ khám chữa bệnh, có đôi khi muốn chăm sóc tốt bọn trẻ cũng không có thời gian.”
Bát Nương gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn Hoàng Thượng đang chơi đùa cùng với bọn trẻ, Bát Nương đỏ mắt: “Nô tỳ đã lâu chưa thấy Hoàng Thượng cười như vậy, cười rất vui vẻ.”
Sau đó, nàng ta nhìn Hoàng Thái Hậu: “Thái hậu, cũng rất lâu rồi chưa thấy người cười như vậy.”
Hoàng Thái Hậu thở phào nhẹ nhõm: “Ai gia rất lâu không được vui vẻ như vậy, trước kia không ít lão thần ở trước mặt ai gia khóc lóc, nói Hoàng Thượng không sinh con, không có người nối nghiệp giang sơn, ai gia sao lại không muốn ôm cháu chứ? Nhưng cái tính của Hoàng Đế chính là bướng bỉnh như vậy, ngươi nói có thể làm gì bây giờ? Mỗi ngày mấy tần phi đến cung của ai gia thỉnh an, đều là một vẻ mặt như ăn phải mướp đắng, ai gia nhìn mà cũng phiền lòng, như vây giờ rất tốt, không còn ai nói không có người nối nghiệp giang sơn nữa, ai gia cũng được yên tĩnh.”
Bát Nương cười nói: “Còn không phải sao? Lần này rắc rối nào cũng được giải quyết.”
Dung Quý Thái Phi cười đi vào: “Nha, trước giường bệnh sao lại náo nhiệt như vậy, ai gia tới đây dính chút không khí vui vẻ.”
Hoàng Thái Hậu thấy bà đến, vừa đi vào đã trêu ghẹo, không khỏi cười mắng: “Dính không khí vui vẻ cái gì chứ? Đây là bệnh khí, muốn không khí vui vẻ thì nhanh chóng tránh xa một chút.”
Dung Quý Thái Phi đặt mông ngồi trước giường: “Đi đâu được? Không khí trong cung này trầm lặng, chỉ có Từ An cung này mới có chút nhân khí.”
“Nhìn ngươi vui vẻ như vậy, có chuyện vui gì sao?” Hoàng Thái Hậu hỏi.
Dung Quý Thái Phi đặt một chiếc gối mềm bên eo của bà: “Đương nhiên là có chuyện vui, Hoàng Thái Hậu của ta có tinh thần, chính là chuyện vui.”
“Một bó tuổi rồi, thật lắm lời mà.” Hoàng Thái Hậu xì một tiếng khinh miệt.
“Ai gia còn trẻ,“ Dung Quý Thái Phi kéo tay bà, nhẹ thở ra một hơi, nhìn thấy Tống Vĩnh Kỳ đang cầm kẹo hồ lô trêu đùa Trọng Lâu, không khỏi cười nói: “Có một việc, trước đây không nói với người, sợ người lo lắng đến phát hoả.”
Hoàng Thái Hậu thần sắc khẽ đổi: “Chuyện gì? Dám gạt ai gia, ngươi ngứa da đúng không?”
“Nhìn người xem, còn chưa nói gì đã thay đổi sắc mặt, là như vậy, là về tiểu nha đầu của Vĩnh Cung, mấy ngày trước ngự y nói đứa trẻ bị dị tật ngay từ trong bụng mẹ, mắt không nhìn thấy, là một người mù...”
Dung Quý Thái Phi còn chưa nói xong, Hoàng Thái Hậu liền kinh ngạc: “Trời ạ, tại sao có thể như vậy? Ngự y đã khám kỹ chưa? Đừng bịa chuyện, An Dật mới đầy tháng không bao lâu.”
Dung Quý Thái Phi vỗ tay bà trấn an: “Đừng có gấp, chính vì sợ người lo lắng nên mới không nói với người, An Dật không sao, Ôn Yến đã xem qua, tuy rằng sinh ra có chút yếu ớt, nhưng đó là do chưa phát triển đầy đủ gây ra, bây giờ đã tốt hơn rất nhiều, nhãn cầu biết chuyển động theo ánh sáng, không phải người mù.”
Hoàng Thái Hậu vỗ ngực, trắng mắt liếc bà một cái: “Nói cũng không nói hết, khiến ai gia sợ chết khiếp.”
Dung Quý Thái Phi nở nụ cười: “Rõ ràng là do chính mình lo lắng nên không để cho người ta nói cho xong.”
Hoàng Thái Hậu cũng cười, vỗ lại tay bà: “Nếu nói như vậy, Ôn Yến đúng là phúc tinh của hai đứa trẻ mà.”
Dung Quý Thái Phi nói: “Còn không phải sao? Cho nên, hôm nay Vĩnh Cung sai người vào cung nói, muốn để An Dật nhận Ôn Yến làm nghĩa mẫu, đây chính là chuyện vui, lúc trước An Nhiên nhận Ôn Yến làm nghĩa mẫu, việc này vẫn chưa công bố khắp nơi, chỉ là Tiên Đế nói miệng đồng ý mà thôi, lần này...”
Hoàng Thái Hậu nói tiếp: “Lần này thì sao, công bố khắp nơi phải không? Cũng tốt, mấy lão già Tống gia chúng ta cũng lâu rồi chưa có chuyện vui.”
Dung Quý Thái Phi che miệng cười trộm: “Sao lại lâu rồi chưa có chuyện vui? Hàng năm trong cung đều có tần phi vào cung, không tính là chuyện vui sao?”
Hoàng Thái Hậu dài mặt: “Đó cũng không phải là Hoàng Đế muốn, đều do mấy thần tử cố ý nhét vào.”