Khuynh Thành Phi

Chương 217: Chap-217




CHƯƠNG 217: BÁN NỒI NIÊU XOONG CHẢO

CHƯƠNG 217: BÁN NỒI NIÊU XOONG CHẢO

Chu Phục Viễn căng thẳng nhìn nàng, bắt đầu cảm thấy sự việc không có đơn giản như vậy.

Ôn Yến đưa ra vào nghi vấn: “Đầu tiên, chúng ta giả sử người mà ngươi gặp không phải sư phụ ta, thế thì người này tại sao lại mao danh sư phụ ta? Hắn muốn ta về kinh là nhằm mục đích gì? Hắn sao lại biết ngươi là xuyên không đến? Hắn rốt cuộc muốn làm gì?”

Chung Phục Viễn đầu óc rối bời: “Cái này ta thật sự không biết, ta tưởng rằng đó là sư phụ ngươi.”

“Không cần nói tưởng với không tưởng, ngươi phân tích một chút câu hỏi của ta.”

Chung Phục Viễn bình tĩnh lại, nghĩ ngợi một lát: “Nếu như nói người ta gặp không phải sư phụ của ngươi, mà là một người khác, người này bảo ta khuyên ngươi trở về, vậy thì ngươi hồi kinh nhất định phải có âm mưu gì đó đang chờ ngươi, hoặc là chờ Tống Vĩnh Kỳ.”

“Đúng thế, cứ giả sử như vậy, người này chắc là người hạ độc Hoàng Thái hậu, sau đó triều đình sẽ dán hoàng bảng mời thần y, nhưng ta không có nhìn thấy hoàng bảng, lại chậm chạp không có hành động hồi kinh, do đó hắn bèn tìm ngươi làm thuyết khách.

“Có khả năng này.” Chung Phục Viễn nói.

“Người này sau khi hạ độc, tưởng rằng ta sẽ rất nhanh hồi kinh nhưng ta lại không có, vì thế có thể giải thích bệnh tình của Hoàng Thái hậu tại sao có nhiều lúc bất thường, có khi rất nghiêm trọng, rồi đột nhiên lại tốt lên một chút, có lúc đang tốt lên một chút thì qua vài ngày lại thành nghiêm trọng, là có người đang khống chế bệnh tình của bà ấy.”

Chung Phục Viễn nghe nàng nói như vậy, não bộ cũng sáng tỏ hơn nhiều, tiếp tục phân tích: “Ngươi sau khi hồi kinh sẽ phát hiện bệnh tình của Hoàng Thái hậu giống như với Trần Vũ Trúc, bởi vì ngươi trước đây không có cách chữa trị cho Trần Vũ Trúc cho nên ngươi nhất định sẽ ở lại nghiên cứu loại bệnh này, nghĩ cách chữa trị cho Hoàng Thái hậu, bọn họ sẽ không để Hoàng Thái hậu nhanh chóng chết đi, bọn họ muốn dựa vào Hoàng Thái hậu giữ người ở trong kinh, bắt đầu kế hoạch của bọn họ.”

“Bọn họ là ai? Kế hoạch của bọn họ là gì? Còn nữa, bọn họ sao lại biết sư phụ của ta sẽ không xuất hiện phá vỡ kế hoạch của bọn họ...”

Ôn Yến nhìn Chung Phục Viễn, thần sắc của cả hai người đều có chút hoảng hốt.

“Trừ phi, bọn họ chắc chắn sư phụ của ngươi không thể đến thông báo cho ngươi, ngươi hồi kinh là có âm mưu.” Chung Phục Viễn nói thay nàng.

Trong lòng Ôn Yến rất loạn: “Sư phụ của ta đã xảy ra chuyện rồi, nhất định là xảy ra chuyện rồi.”

Chung Phục Viễn nắm lấy cánh tay của nàng: “Ngươi trước đừng nóng lòng, bây giờ không thể tự loạn thế trận được, chúng ta từ từ nghĩ cách.”

Ôn Yến hít thở sâu một vài hơi rồi mới bình tĩng lại được, xem ra, việc quan trọng nhất trước mắt chính là bắt được người hạ độc Hoàng Thái hậu, chỉ cần bắt được người này thì có thể tìm hiểu nguồn gốc, tìm ra được người đứng sau.”

Ôn Yến nói: “Loại cổ độc này tiến vào cơ thể người thông qua vết thương hở, nói cách khác, chỉ có người tiếp xúc với vết thương của Hoàng Thái hậu mới có thể hạ độc.”

“Vậy ngươi điều tra một chút, trước khi Hoàng Thái hậu bị bệnh có từng bị từng không?”

Ôn Yến gật đầu: “Có, nhưng Lam Ngự y nói trừ hắn ra thì không có ai tiếp xúc với vết thương của Hoàng Thái hậu cả.”

“Hắn không có nhìn chằm chằm 24/24 vào vết thương của Hoàng Thái hậu thì sao biết không có ai đụng vào?”

“Bản thân là người xử lý vết thương, hơn nữa mỗi ngày đều đến, trong lòng chắc chắn biết rõ.”

Chung Phục Viễn ngây ngươi: “Sẽ không phải là Lam Ngự y đấy chứ?”

Ôn Yến lắc đầu: “Không thể, con người của Lam Ngự y ta tin tưởng.”

Chung Phục Viễn lại không cho rằng như vậy: “Đó là 5 năm trước, bây giờ ngươi sao biết hắn biến thành người như thế nào chứ? Ngươi thấy hắn ở thái y viện nhiều năm như vậy, vẫn chỉ là chức vị Chính Viện Phán, lúc này đột nhiên có người đến nói với hắn, ngươi giúo ta chút chuyện, ta tiến cử ngươi đi lên, điều này không phải có khả năng rất lớn sao?”

Ôn Yến nghĩ đến cách làm người của Lam Ngự y vẫn là lắc đầu: “Không, ta vẫn không tin hắn sẽ làm như vậy, nhưng ta sẽ nói chuyện này cho Tống... Hoàng thượng biết để người điều tra.”

“Cũng được.” Chung Phục Viễn hiện giờ đã triệt để tin đạo trưởng mà hắn gặp mà giả, nhìn một phòng đồ đạc, tâm trạng vẫn rất lạc lõng, vốn tưởng có thể về nhà, ai biết lại một trò tiếp một trò chứ.

Không trông chờ vẫn tốt hơn, một khi đi mong chờ lại bị đánh vỡ, cảm giác đó thật sự khó chịu.

Biết rõ hắn luôn muốn về nhà, hiện nay hy vọng bị dập tắt, cũng không biết an ủi hắn thế nào, chỉ có thể nói: “Chuyện về nhà sau này rồi nói đi, có lẽ sau này sẽ tìm được cách về nhà.”

Chung Phục Viễn cười khổ: “Đâu có dễ như vậy? Đã nhiều năm như vậy rồi, thật ra ta cũng không nên si tâm vọng tưởng nữa, ài, thật ra nghĩ về rồi thì sẽ thế nào? Tên đạo trưởng giả đó cũng nói chỉ có ba canh giờ, nỗi nhớ quê hương sao có thể dùng ba canh giờ để đền bù chứ? Với cả, bây giờ cũng đã quen cuộc sống ở nơi này, không nghĩ nữa, không nghĩ nữa.”

“Trong miệng mặc dù nói không nghĩ nữa, nhưng trong lòng ngươi vẫn rất muốn trở về, đúng không?” Ôn Yến cũng có chút buồn, nàng vốn tưởng rằng Chung Phục Viễn có thể trở về, sau đó báo cho gia đình nàng, nói với mọi người là nàng đang có một cuộc sống rất tốt ở nơi khác, khuyên phụ mẫu nàng không cần thương tâm.

Hai người nhìn nhau những không nói gì, ôm nhau một lát coi như lời an ủi.

“Đúng rồi, ngươi đến tìm ta chính là hỏi mấy chuyện này sao?” Đau buồn qua đi, Chung Phục Viễn hỏi.

Ôn Yến nhớ đến ý định ban đầu, bất giác chìa tay ra, bất lực nói: “Thật ra, ta hy vọng ngươi có thể giúp ta mang chút thuốc đặc trị.”

“Thuốc đặc trị không có, nồi niêu đĩa chảo thì nhiều, ngươi cần không? Cầm một ít về.”

“Trong nhà không thiếu, ngươi tự giữ mà dùng đi.” Ôn Yến nhìn một đống đồ đạc của hắn, nào là bình hoa, nồi niêu bát đĩa, ngân khí, sách, ngay cả ống nhổ cũng có mấy cái, trong đó nhiều nhất là bát đĩa.

Chung Phục Viễn vội vàng chào hàng: “Không phải, ngươi xem, ly trà làm bằng sứ thanh hóa, bát lọ hoa mạ vàng, còn cái đĩa này, nhìn đi, tay nghề rất tinh tế, năm văn tiền một cái, hai cái năm văn tiền...”

“Ta còn có việc, đi trước đây.” Ôn Yến xách hòm thuốc rồi mau chóng chuồn.

“Đừng mà, nồi niêu bát đĩa không thích cũng không sao, ta còn có tranh chữ, bút tích thật của Lưu Hoa Tử...”

Chung Phục Viễn ôm theo bức tranh chữ đuổi theo.

Ra đến cửa thì không nhìn thấy Ôn Yến thì có chút tức giận nói: “Trốn nhanh như thế để làm gì chứ? Không cần tiền ta cho không cũng không được sao?”

Ôn Yến từ sau con sư tử đá đi ra: “Thật sự cho không?”

Chung Phục Viễn hậm hực nói: “Cho không, ống nhổ tùy tiện lấy.”

“Ngươi vẫn là giữ cho mình dùng đi, có thể dùng đến năm 90 tuổi.” Ôn Yến phất tay: “Ta còn phải đến Vương phủ một chuyến, đi trước đây.”

“Ngươi muốn đến Vương phủ?” Chung Phục Viễn vội vàng kéo nàng lại: “Đợi ta một chút, ta cũng đi, đợi ta nha, ta dùng xe ngựa đưa ngươi đến đó.”

“Ngươi đến Vương phủ làm gì?” Ôn Yến hỏi.

Chung Phục Viễn cấp tốc chạy vào: “Buôn bán.”

“...”

Xe ngựa “cẩn thận” đi trên con đường đầy đá cuội, cẩn thận như vậy là bởi vì bị chiếc xe đang bị được khống chế tốc độ, còn tại sao phải không chế tốc độ thì là vì trong xe ngựa trừ hai người họ còn có một đống vật phẩm dễ vỡ khác.

“Ngươi thật sự đủ rồi đấy.” Ôn Yến đen mặt: “Ngươi còn biết ngại mà cầm đi bán?”

“Tại sao phải ngại chứ? Vương phủ nhiều người nồi niêu bát đĩa dùng rất nhanh hỏng, ta lại giảm giá 90%.” Chung Phục Viễn mỉm cười: “Thuận mua thuận bán.”

“Nồi niêu bát đĩa cầm đi thì thôi đi, ngươi cầm ống nhổ đi là sao?”

“Ống nhổ không phải là đồ hay tốn sao? Ta đến cổ đại mới bao lâu? Thì đã đổi ba cái ống nhổ rồi.”

“Ngươi đến đây sắp được 10 năm rồi.”

“Dù sao ta mặc kệ, ta đang thiếu bạc, bán bớt đi là được.”

“Ngươi nha, dù sao trở về kinh thành rồi, không bằng tìm việc làm đi.” Ôn Yến biết ngân lượng và đất cát phần lớn đều cho người thân của Chung gia.

“Cũng không biết tìm việc gì, bỏ đi, xem tình hình đã.” Chung Phục Viễn hiển nhiên là lười.

“Nhà của ngươi nhiều đất như vậy, không bằng mở nông trường đi?” Ôn Yến đưa ra đề nghị.

“Im miệng, ta bây giờ còn chưa thoát ra từ sự thất vọng đâu.” Chung Phục Viễn thở dài, hiển nhiên cực kỳ lạc lõng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.