CHƯƠNG 215: LẤY NGƯƠI THỬ NGHIỆM
CHƯƠNG 215: LẤY NGƯƠI THỬ NGHIỆM
Liên tiếp mấy ngày, Ôn Yến đều vội vã vào cũng rồi vội vã xuất cung.
Tình trạng của Hoàng Thái hậu tạm thời còn nằm trong tầm khống chế, nàng mỗi ngày đều châm cứu cho Hoàng Thái hậu để làm chậm sự lây lan của cổ độc, nhưng trị ngọn không trị được gốc, cuối cùng cũng không có cách.
Thiên Sơn mỗi ngày đều nín nhịn cảm giác ghê tởm mang chuột vứt trong cái hũ, liên tiếp mấy ngày, cái hũ được bịp kín cũng tràn ra cái mùi thối.
Đến ngày thứ năm, Ôn Yến đeo khẩu trang và găng tay nói với nàng ta: “Thiên Sơn, mở hũ ra đi.”
Thiên Sơn mở cái hũ ra thì một mùi hôi thối tỏa ra khiến nàng ta phải bụm miệng chạy ra ngoài, rồi tiếng nôn mửa truyền đến, mất một lúc lâu nàng ta mới quay lại, đưa tay lau nước mắt: “Trời ạ, mùi thối này thật quá khủng khiếp.”
Mà Ôn Yến giống như không ngửi thấy mùi thối đó, nàng đổ con chuột trong cái hũ ra một cái chậu, trong tay cầm một con dao găm từ từ rạch cơ thể của con chuột ra.
Thiên Sơn bịp mũi liếc nhìn thì cảm giác buồn nôn lại trỗi dậy, nàng ta chỉ cảm thấy da gà da vịt toàn thân đều nổi hết lên: “Trời đất, những thứ này rốt cuộc là cái gì?”
Con chuột bị Ôn Yên rạch ra máu thịt thì mơ hồ, mùi hôi thối tỏa ra, trên da thịt thối rữa kia còn có những cổ trùng đang nhúc nhích, nếu như không phải bởi vì những cổ trùng này nhúc nhích thì nàng ta căn bản không nhìn thấy.
Quanh thân cổ trùng đều là lông rất ngắn, dài như hạt gạo mà thôi, tốc độ nhúc nhích rất nhanh nhưng cho dù như thế, chúng vẫn chỉ nhúc nhích trong phạm vi thối rữa đó, đi đi lại lại.
“Trời ạ, trời ạ, đây rốt cuộc là cái quỷ gì thế?” Thiên Sơn kinh hãi, cả đời này nàng ta cũng từng nhìn thấy không ít những thứ kinh tởm và khủng bố nhưng vẫn chưa thấy qua cái nào khủng khiếp như này.
Ôn Yến dùng một cái kẹp nhíp gắp cổ trùng bỏ vào trong lọ, nàng cực kỳ cẩn thận, không để con nào rơi ra ngoài.
Nhiều độc trùng như vậy, nàng đã tiêu tốn một canh giờ để gắp chúng.
Nàng đứng lên, vẹo vẹo eo rồi nói với Thiên Sơn: “Lấy dầu hỏa ra đây, đốt đi.”
“Tìm một cái hố chôn xuống là được mà.” Thiên Sơn buồn nôn nói.
Ôn Yến lắc đầu: “Không được, ta sợ có sơ xót, chôn xuống dưới đất, nhất khi đã biến chủng vậy thì phiền phức rồi, vẫn là dùng một mồi lửa đốt đi.”
Thiên Sơn nghe thấy chúng có thể biến chủng thì ngay lập tức đi lấy dầu hỏa, Ôn Yến nhắc nàng ta: “Tuyệt đối đừng đụng vào.”
“Ai dám đụng chứ? Nhìn thôi mà ta đã không nuốt nổi cơm rồi.” Thiên Sơn đỏ dầu hỏa vào trong lọ, đổ cả vào trong cái hũ rồi cùng đốt.
Sau khi đốt xong, Thiên Sơn trôn tro xuống hố, phủi phủi tay, sợ hãi đứng ôm Thán Đầu, cảnh cáo: “Không được đi bới đất biết chưa?”
Thán Đầu như hiểu như không nhìn nàng ta, rồi thè lưỡi liếm tay của nàng ta, sau đó kinh tởm quay đầu sang một bên.
“Còn chê ta thối có phải không? Ta căn bản không có đụng đến mấy cái đó mà.” Thiên Sơn tức giận để nó xuống rồi đi rửa tay.
Sau khi rửa tay xong thì bước vào trong phòng, chỉ thấy Ôn Yến đứng trước ngọn đèn dầu, dùng một cây kim ngọn chọc vào một con cổ trùng để trước ngọn đèn dầu tỉ mỉ quan sát.
Nghe thấy tiếng bước chân, nàng cũng không quay đầu lại: “Thiên Sơn, đi mua một chút thịt nạc về đây.”
“Muốn ăn cơm sao?”
“Không phải, ta cần dùng.” Ôn Yến nói.
“Lại muốn mân mê mấy thứ đó?” Thiên Sơn run rẩy: “Vậy được rồi, ta bây giờ đi.”
“Chuột ngươi bắt có còn không?”
“Còn hai con.” Thiên Sơn nói.
“Lấy một con qua đây, ta còn làm một thí nghiệm nữa.” Ôn Yến nói.
“Ngay và luôn đây.” Thiên Sơn lao như một cơn gió ra ngoài, một lát sau thì xách chuột bước vào, hai con chuột vẫn còn kêu chít chít trong lồng.
“Để đấy, đi mua thịt đi.” Ôn Yến nói.
Thiên Sơn đến chuồng lừa kéo một con: “Đi, dẫn ngươi đi dạo.”
Thiên Sơn mua nửa cân thịt nạc về thì thấy Ôn Yến đang bắt một con chuột, mổ chân nó ra, sau đó đem những con ròi trong suốt vào con chuột, rồi thả nó về chuồng.
Thiên Sơn để thịt ở trên bàn, hỏi: “Chủ nhân, người đây là đang làm gì?”
“Xem thử phương thức nào sẽ khiến chúng sinh sôi nhanh hơn.” Ôn Yến nói.
Nàng đem cổ trùng để vào trong miệng thịt, sau đó để vào một cái bình bịp kín lại.
Thiên Sơn không hiểu nên hỏi: “Làm thế nào người biết phương phức nào khiến chúng phát triển nhanh? Trừ phi người muốn nuôi cấy những con rồi này rồi cầm đi bán sao?”
Ôn Yến bật cười một tiếng: “Đúng thế, lấy đi bán.”
“Ai sẽ cần mấy cổ trùng kinh tởm và còn gây hại đến tính mạng con người chứ?” Thiên Sơn không ngừng kinh ngạc.
“Ngươi biết không có ai còn hỏi?” Ôn Yến liếc mắt nhìn.
Thiên Sơn hiếu kỳ hỏi: “Hoàng Thái hậu chính là bị những cổ trùng cắn sao? Đây là rút trong máu của Hoàng Thái hậu ra sao?”
Ôn Yến nói: “Đúng thế, một giọt máu, thông qua sự sinh sôi và phát triển, sau vài ngày sẽ nhiều như này.”
Thiên Sơn kinh ngạc: “Trời ạ, vậy Hoàng Thái hậu toàn thân đều là máu, không phải cả người đều là cổ trùng sao?”
“Cái gì mà toàn thân đều là máu chứ?” Ôn Yến không biết nên khóc hay nên cười: “Thiên Sơn, ngươi bây giờ tốt xấu gì cũng là thiên kim tiểu thư của Tư Không phủ, phải chú ý đến trình độ văn vẻ của bản thân chút chứ.”
“Ai quản cái đó chứ? Nghe hiểu là được rồi.” Thiên Sơn không để tâm nói. Nàng ta vốn là người học võ, sao phải phiền phức như thế?
Ôn Yến chỉ biết cười, giải thích: “Ta kêu ngươi mua thịt lợn về cùng chuột tiến hành so sánh chính là muốn xem phương thức nào khiến chúng sinh sôi nhanh hơn.”
“Ta biết, người vừa nãy đã nói rồi, nhưng biết phương phức nào mới phát triển nhanh, hơn nữa cái này có tác dụng gì?”
Ôn Yến nói: “Đương nhiên có tác dụng, khi chuột được vứt vào trong hũ là có vết thương bởi vì ngươi dùng cái kẹp đưa nó qua, cho nên dẫn đến có vết thương, cổ trùng trong máu sẽ từ miệng vết thương để tiến vào, bắt đầu sinh sôi, qua 5 ngày thì chuột đã chết, điều này nói rõ, chuột đối với loại cổ độc này dường như không có năng lực đề kháng, cho nên lần này ta cho chuột uống thuốc đông máu trước, còn thử nghiệm cả trên thịt lợn không có máu, thông qua cách so sánh này thì có thể biết cổ độc...”
Thiên Sơn sau khi được Ôn Yến giảng giải thì đã hiểu: “Thì có thể biết cổ độc ở trên người chết lây lan nhanh hay chậm so với lây lan trên người sống, đúng không?”
Ôn Yến mỉm cười, mặc dù nói hơi rối một chút nhưng cũng coi như đúng.
“Còn nữa, chính là loại thuốc đông máu này có tác dụng với cổ độc.” Ôn Yến nói.
“Ồ, nếu như có tác dụng thì người muốn cho Hoàng Thái hậu dùng loại thuốc đông máu này sao?” Thiên Sơn coi như cũng sáng tỏ rồi.
Ôn Yến nói: “Nếu như có tác dụng, ta sẽ tìm người đến thử nghiệm?”
“Ý gì vậy?” Sắc mặt của Thiên Sơn bỗng xanh lè, nếu đưa cổ trùng vào người? Không cần nghĩ cũng muốn nôn rồi.
“Ngươi biết.” Đáy mắt của Ôn Yến lóe lên ý cười.
“Người định tìm ai?” Thiên Sơn bất giác lùi lại vài bước, phòng bị nhìn Ôn Yến.
Ôn Yến giơ một chiếc kim tiêm dài và mảnh lên: “Đương nhiên là ngươi rồi.”
Nàng chích một mũi trên thân con chuột đang ở trong lồng, con chuột đó hình như không có phản ứng gì cả, vẫn như cũ ở trong lồng kêu chít chít.
Thiên Sơn bị dọa sợ mà nhảy cẫng lên, nhìn chằm chằm vào mũi kim tiêm đó, nuốt nước bọt: “Sẽ chết không, ta không muốn.”
Ôn Yến nhún vai: “Ngươi không bằng lòng, vậy chỉ có ta thử thôi.”
Thiên Sơn quấn quýt nhìn nàng, một lúc lâu sau mới nói: “Nếu như người đích thân thử, vậy thì thử trên người ta đi.”
Ôn Yến vứt mũi tiêm dùng để tiêm con chuột đi, mỉm cười cầm hòm thuốc đi ra ngoài.
“Đi đâu thế?” Thiên Sơn ở đằng sau gọi.
“Tìm Gia Cát, nghiên cứu thử!” Ôn Yến vẫy vẫy tay: “Ngươi không cần theo ta, ở đó trông coi con chuột đi.”
Thiên Sơn buồn bực ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào chuột bị nhốt trong lồng đặt trên bàn.