CHƯƠNG 158: SỰ MÊ MUỘI CỦA TRẦN NGUYÊN KHÁNH
CHƯƠNG 158: SỰ MÊ MUỘI CỦA TRẦN NGUYÊN KHÁNH
Ánh mắt Ôn Yến nhất thời chợt lóe, nói với Lãnh Ninh: “Lãnh đại nhân, lại phải để ngươi ủy thêm thêm một thời gian!”
Lãnh Ninh thấy sắc mặt ngưng trọng của Ôn Yến, cũng nghiêm mặt, nói: “Ôn đại phu đừng nói như vậy, nếu có thể tra ra nguyên nhân cái chết của Ninh An Vương Phi, rửa sạch hiềm nghi cho Ôn đại phu và Gia Cát huynh, tại hạ chết vạn lần không chối từ!”
Khuôn mặt Ôn Yến đột nhiên trầm xuống, cả giận nói: “Lãnh Ninh, ngươi ba lần bốn lượt chống đối ta, đúng là bất kính, nếu không để cho ngươi thấy chút giáo huấn, chỉ sợ ngươi càng không coi ai ra gì!” Dứt lời, lớn tiếng hô một câu: “Người đâu!”
Uyển Nương mở cửa lớn, có hai gã thị vệ từ bên ngoài tiến vào, chắp tay nói: “Có ty chức!”
Ôn Yến nói: “Đem Lãnh đại nhân kéo xuống, đánh hai mươi trượng!”
Thiên Sơn sửng sốt một chút, đang muốn ngăn cản, Uyển Nương lấy tay kéo nàng một chút, ngăn nàng nói. Thiên Sơn mới ý thức được dụng ý của Ôn Yến và Lãnh Ninh, cước bộ bị kiềm hãm, có chút đau lòng nhìn Lãnh Ninh.
Khuôn mặt Lãnh Ninh kiệt ngạo bất tuân, lạnh lùng thốt: “Vi thần cũng không phải cố ý bất kính, chỉ là việc mà Ôn đại phu phân phó, thứ cho Lãnh Ninh không thể tuân theo, Ôn đại phu muốn đánh muốn phạt, đều tùy theo ý người, Lãnh Ninh nếu cau mày một chút, thì không phải hảo hán!”
Thị vệ Thái Vi cung đều là người của Lãnh Ninh, thấy tình huống như vậy, tiến lên giúp Lãnh Ninh cầu tình, nói: “Ôn đại phu xin bớt giận, Lãnh đại nhân cũng là nhất thời hồ đồ, xin Ôn đại phu khoan hồng độ lượng!”
Ôn Yến lạnh lùng nói: “Sao vậy? Các ngươi cũng muốn làm trái ý của ta sao? Hay ta thân là chủ nhân của Thái Vi cung, ngay cả quyền trừng phạt một tên thị vệ cũng không có? Nếu là như thế, mời lập tức đi thỉnh tấu Hoàng Thượng, để hoàng thượng hạ chỉ tước đoạt quyền của ta!”
Thị vệ thần sắc sợ hãi, vội vàng khom người nói: “Ty chức không dám!”
Uyển Nương trầm ngâm một chút, nói: “Chủ tử, Lãnh đại nhân tuy nói năng lỗ mãng, chỉ là niệm tình Lãnh gia trung thành qua nhiều thế hệ, xin chủ tử xử phạt nhẹ nhàng!”
Ôn Yến lạnh lùng nói: “Tổ tiên Lãnh gia quả thật nhiều thế hệ trung lương, chính vì nguyên nhân này, hai mươi trượng đã coi là xử phạt nhẹ nhàng rồi!” Dứt lời, cô tức giận nói với hai gã thị vệ: “Các ngươi còn thất thần làm gì? Kéo xuống!”
Lãnh Ninh khuôn mặt đông lạnh, tức giận nói: “Không cần kéo, ta tự mình đi!” Dứt lời, liền xoay người đi ra ngoài.
Hai gã thị vệ chỉ đành phải chắp tay rồi đi theo ra ngoài.
Thanh âm đánh trượng từ ngoài cửa sổ truyền vào, hai gã thị vệ xuống tay đã nhẹ hết sức có thể, bởi Lãnh Ninh rốt cuộc vẫn là thủ lĩnh của bọn hắn, ngày trước cảm tình rất tốt, cho nên hai mươi trượng này đánh tiếp, tuy rằng chưa nhẹ đến mức không thấm vào đâu, nhưng cũng không khiến người ta bị thương nặng.
Thiên Sơn rất đau lòng, có chút áy náy nói: “Ngày trước ta đã trách lầm chàng, chủ nhân, chàng nói đúng, ta thực sự chưa đủ hiểu chàng, ngay cả Uyển Nương cô cô cũng biết chàng ở bên cạnh nữ nhân kia là vì có dụng ý khác.”
Ôn Yến lại cười nói: “Ngươi tính tình lỗ mãng, ngươi không biết cũng tốt, miễn cho lộ ra dấu vết, người kia cũng không phải kẻ khôn khéo bình thường. Ngươi nhớ kỹ, về sau gặp Lãnh Ninh, cũng phải nhìn hắn với ánh mắt thù hận, thời điểm tất yếu thì đáp trả một hai câu.”
Thiên Sơn nói: “Nô tì đã biết, nô tì sẽ không lỗ mãng như vậy, không thể để cho hai mươi trượng hôm nay mà chàng phải chịu thành công cốc!”
Ôn Yến vẫn có chút lo lắng, Thiên Sơn thẳng tính, không biết cách ngụy trang, Khanh Nhi lại thông minh như vậy, một ánh mắt của Thiên Sơn, nàng ta có thể nhìn ra sơ hở, trầm ngâm một chút, nói: “Không được, trong khoảng thời gian này, ngươi vẫn nên ra cung trước, về nhà ở mấy ngày bồi mẫu thân ngươi đi!”
Thiên Sơn lắc đầu: “Không, cùng lắm nô tì không đi ra ngoài là được mà!”
Ôn Yến nói: “Mẫu thân ngươi gần đây thân thể không tốt, ngươi vẫn nên xuất cung bồi bên cạnh bà ấy nhiều hơn, bà ấy cũng rất nhớ ngươi.”
Thiên Sơn có chút dao động, mọi người ở Tư Không Phủ đối xử với nàng rất tốt, tình cảm thân thiết sâu sắc, còn có cháu trai nhỏ chơi đùa cùng nàng, nàng rất thích bầu không khí đó, hơn nữa, mẫu thân còn luôn dùng ánh mắt yêu thương như vậy nhìn nàng, giống y như giấc mộng của nàng từ nhỏ đến lớn vậy.
Rốt cuộc, Thiên Sơn nghe lời Ôn Yến xuất cung, trước khi đi, Ôn Yến bảo Thiên Sơn cho tất cả người của Phi Long Môn trong cung rút đi. Thiên Sơn không rõ dụng ý của Ôn Yến, nhưng thấy Ôn Yến có vẻ định liệu trước, liền biết cô có sắp xếp khác, cho nên cho tất cả người của Phi Long Môn trong cung rút đi.
Cùng ngày, Khanh Nhi rời cung điện đến Vĩnh Minh cung, cách Vân Điện của Tống Vĩnh Kỳ rất gần.
Vĩnh Minh cung tương đối gần tiền điện, cách Thái Vi cung của Ôn Yến có một khoảng, nàng ta cố ý giữ một khoảng cách với Ôn Yến.
Lãnh Ninh ngày thứ hai đi vào Vĩnh Minh cung, liền gửi quà đến Thiên cung, Khanh Nhi quan tâm hỏi han: “Nghe nói ở bên kia huynh chịu ủy khuất, có chuyện gì vậy?”
Lãnh Ninh khuôn mặt có chút tối tăm, nói: “Những chuyện tồi tệ đó không nói cũng được!”
Khanh Nhi cũng không hỏi tiếp, chỉ an ủi vài câu nói: “Trong cung này, cho dù người có quen biết cỡ nào đi chăng nữa cũng sẽ trở nên xa lạ, ngày trước ta và tỷ tỷ rất tốt, nhưng hiện tại nàng nghi kỵ ta quá nhiều, luôn cảm thấy ta thích sư huynh, mơ ước ngôi vị hoàng hậu, còn có thể đối xử như vậy với ta, huống chi là huynh? Không cần giữ trong lòng, sau này cẩn thận hơn là được.”
Lãnh Ninh ừ một tiếng, có chút chán ghét nói: “Ngày trước ta còn thấy nàng không tồi, không ngờ cũng là nữ nhân nông cạn lòng dạ hẹp hòi như vậy, thật sự là biết mặt không biết lòng!”
Khanh Nhi ngập ngừng hỏi: “Nàng ta có nói bậy gì về ta hay không?”
Lãnh Ninh cau mày, nói: “Những lời của nàng ta, ngươi vẫn là không nên nghe, không phải những đánh giá khách quan, mà là những lời vu khống ác độc!”
Khanh Nhi mỉm cười: “Không sao, huynh nói đi, dù sao trong lòng nàng ta nghi kỵ ta cũng không phải ngày một ngày hai, ta còn rất hứng thú muốn nghe xem nàng ta nói cái gì.”
Lãnh Ninh sắc mặt tức giận nói: “Còn nói cái gì hay nữa? Còn không phải như ngươi vừa nói, nói ngươi thích Hoàng Thượng, nói tâm địa ngươi ác độc, ài, thôi đi, những lời nói vô nghĩa này nghe qua là được, ngươi đừng để ở trong lòng, miễn làm cho chính mình không thoải mái!”
Khanh Nhi ý tứ hàm xúc thản nhiên nói: “Đương nhiên, nàng ta muốn nói cái gì là chuyện của nàng ta, ta sẽ không để trong lòng.” Nàng ngẩng đầu nhìn Lãnh Ninh, hỏi: “Vậy huynh thấy thế nào?”
Lãnh Ninh nhìn nàng ta, do dự một chút, ánh mắt tràn đầy nhu tình, nói: “Ở trong lòng Lãnh mỗ, ngươi giống như tiên nữ vậy, có tâm địa của tiên nữ, ngươi tự nhiên sẽ không làm ra những chuyện như vậy. Hơn nữa, ta cũng cảm thấy ngươi đối với Hoàng Thượng ngay thẳng, ngươi đừng hiểu lầm, ta nói như vậy không phải cho rằng ngươi có ý đồ gì với Hoàng Thượng, chỉ đơn thuần cảm thấy như vậy, Hoàng Thượng là vị minh quân, hoàng hậu của ngài ấy, nữ nhân bên cạnh ngài ấy, phải có khí chất lại rộng lượng giống như ngươi, mà không phải lòng dạ hẹp hòi giống như nàng ta vậy, nghi kỵ phòng người khắp nơi. Thật không hiểu Hoàng Thượng rốt cuộc thích nàng ta ở điểm nào!”
Khanh Nhi cười vô cùng sáng lạn: “Huynh thật sự nghĩ như vậy?”
Lãnh Ninh cau mày nói: “Từng câu đều là từ đáy lòng, ai, nếu nàng ta có thể rời khỏi Hoàng Thượng, không làm hại đến hậu cung nữa, hậu cung mới có một ngày an bình.”
Khanh Nhi khẽ cười một chút, không nói tiếp.
Lãnh Ninh biết nàng ta còn chưa hoàn toàn tin tưởng mình, ngay cả hắn đã phơi ra những con bài chưa lật, nhưng nàng ta là người thận trọng cẩn thận như thế, để hoàn toàn có được sự tín nhiệm của nàng ta, chỉ sợ cần thêm một đoạn thời gian nữa. Chỉ là càng ở lâu với nàng ta, hắn lại càng không có đủ kiên nhẫn nhìn nàng ta sở tác sở vi, một bộ dáng nữ tử được giáo dưỡng tốt như thế, nhưng cất giấu tâm tư ác độc như vậy. Loại nữ tử như vậy, để ở bên cạnh một người nam nhân có trách nhiệm, nhất định là một cái tai họa.
Ngày hôm đó Trần Nguyên Khánh lại tới, hắn lấy cớ đến điều động thị vệ Vĩnh Minh tiến vào nội điện, thấy Lãnh Ninh ở đây, sắc mặt hắn tựa hồ có chút khó chịu, những vẫn giữ lễ nghi với đồng sự, chắp tay nói: “Lãnh đại nhân cũng ở đây sao!”
Lãnh Ninh đứng dậy hành lễ: “Trần tướng quân cũng đến đây? Có việc gì sao?” Một bộ nghiễm nhiên thân phận chủ nhân của Vĩnh Minh cung.
Trần Nguyên Khánh có chút khinh miệt liếc hắn một cái, chỉ coi hắn như thuộc hạ dưới váy của Khanh Nhi, trong thần sắc liền lộ vẻ đạm mạc, giọng điệu cũng có chút bất kính, nói: “Đúng vậy, tìm Khanh Nhi tiểu thư vì chuyện điều động vài thị vệ trong cung.”
Lãnh Ninh có chút kinh ngạc hỏi: “Chuyện điều động thị vệ này tại sao làm phiền đến cả Trần tướng quân? Việc này không phải việc của Chu đại nhân sao?”
Trần Nguyên Khánh nói: “Hoàng thượng hạ chỉ để cho bản tướng quân tới dạy kỹ thuật chiến đấu, thị vệ trong cung đều phải tiếp nhận loại huấn luyện này, có rất nhiều thị vệ đã đi tập huấn, hiện giờ đến phiên thị vệ của Vĩnh Minh cung, cho nên trước tiên điều một bộ phận thị vệ đã trải qua huấn luyện qua đây, sau đó đem thị vệ ban đầu của Vĩnh Minh cung điều đi ra ngoài tập huấn.”
“Thì ra là thế, hạ quan có cơ hội cũng muốn tới kiến thức kỹ năng chiến đấu do Trần tướng quân dạy, không biết Trần tướng quân có nguyện ý chỉ giáo hay không?” Lãnh Ninh nói, cũng không hề bất kính.
“Có thể đến chỉ giáo bất cứ lúc nào,” Trần Nguyên Khánh liếc Khanh Nhi một cái, lại nói với Lãnh Ninh: “Lãnh đại nhân còn có chuyện gì muốn nói với Khanh Nhi tiểu thư không? Nếu không có việc gì, có thể để bản tướng cùng Khanh Nhi tiểu thư nói vài câu?”
Lãnh Ninh chậm rãi liếc Trần Nguyên Khánh một cái, sau đó cúi xuống sát vào Khanh Nhi hạ giọng nói: “Nếu người nọ là Hoàng Thượng, ta tâm phục khẩu phục, nhưng nếu là hắn, ta chỉ đành đấu tranh đến cùng!” Thanh âm của hắn rất nhẹ, nhưng cũng đủ để Trần Nguyên Khánh nghe thấy, Trần Nguyên Khánh lập tức liền dùng ánh mắt khinh miệt nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.
Khanh Nhi giật mình, lập tức lộ ra nụ cười ngọt ngào, nói: “Nói bậy bạ gì đó? Trần tướng quân người ta là tới bàn chính sự!”
Lãnh Ninh lúc này mới lộ ra tươi cười, nói khẽ: “Vậy được, ta chờ ngươi ở ngoài điện!”
“Không cần đâu, ta còn có vài việc muốn thỉnh giáo Trần tướng quân, chỉ sợ phải nói chuyện một lúc lâu, huynh về Thái Vi cung trước đi, miễn lại bị người ta nói huynh nhàn thoại!” Khanh Nhi ôn nhu nhưng kiên định nói.
Lãnh Ninh đành phải đáp: “Vậy được rồi, ta về trước!” Dứt lời, lưu luyến không rời liếc nhìn Khanh Nhi một cái, mới chắp tay nói lời tạm biệt với Trần Nguyên Khánh.
Trần Nguyên Khánh cũng chỉ có lệ chắp tay một cái, liền xem như ứng phó qua đi.
Sau khi Lãnh Ninh rời đi, Trần Nguyên Khánh nhíu mày nói: “Đã nói ngươi đừng qua lại với hắn, sao ngươi không nghe?”
Khanh Nhi nhún nhún vai: “Hắn ta chỉ là một tên ngốc, cũng có vấn đề gì đâu? Hơn nữa, còn có thể để hắn dò hỏi tin tức từ phía Thái Vi cung, tên ngốc này vô cùng nghe lời!”
Trần Nguyên Khánh lạnh lùng nói: “Ngươi đừng quên, mục đích của ngươi là đối phó nữ nhân Ôn Yến kia, hy vọng ngươi đừng khiến những người khác liên lụy.”
“Ngươi yên tâm, tên tiểu tử này ta còn không phí tâm tư đối phó, chỉ lợi dụng thêm mà thôi!” Nàng ta để Trần Nguyên Khánh ngồi xuống, hỏi: “Bên kia sư huynh có hành động gì không? Huynh ấy có đi tìm Gia Cát Minh hay không?”
“Không có, hắn ta gần như hoàn toàn không đề cập tới việc này, nhưng, buổi tiệc tối hôm đó, hắn từng sai người kiểm tra thức ăn đêm, nhưng cuối cùng không tra được dấu vết chất độc gì, cho nên việc đó ngươi có thể yên tâm!” Trần Nguyên Khánh nói.
Khanh Nhi cười lạnh: “Huynh ấy rốt cuộc vẫn điều tra qua, huynh ấy thủy chung vẫn tin tưởng nữ nhân kia!”
Trần Nguyên Khánh trầm mặc một chút, ngẩng đầu nhìn Khanh Nhi, có chút nghiêm khắc: “Chuyện mà ngươi nói nàng ta cố ý không chữa trị cho muội muội của ta, có phải giả hay không?”
Khanh Nhi thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Ngươi cũng không tin ta sao? Bệnh tình của muội muội ngươi nặng bao nhiêu? Nặng bằng phu nhân Tư Không phủ sao? Nặng bằng tiểu công tử Tư Không phủ sao? Tiểu công tử kia cơ hồ đã không còn hô hấp, nàng ta chỉ dùng không tới một canh giờ đã làm cho hắn sống lại. Mà muội muội ngươi rõ ràng một người sống sờ sờ đưa vào trong cung, chữa trị mất mấy ngày đã hấp hối quy thiên, chính ngươi ngẫm lại nguyên do trong đó đi, ban đầu lúc nàng ta còn ở trong phủ, đã có ý đồ câu dẫn sư huynh của ta, sư huynh có ấn tượng rất tốt với nàng ta, nếu không sau khi sư huynh đăng cơ đã không cố ý muốn phong nàng ta làm hoàng hậu bất chấp sự phản đối của các quan lại, bọn họ có phải có tư tình từ trước hay không, chính ngươi ngẫm lại liền biết!”
Trần Nguyên Khánh thần sắc dần dần trở nên lạnh lẽo, nghĩ trước nghĩ sau, hắn không thể tìm cớ gì khác cho Ôn Yến. Hắn cũng hy vọng Ôn Yến đã dốc hết sức cứu muội muội, đáng tiếc, sự thật chứng minh, nàng ta có tư tâm, thấy chết mà không cứu, mục đích chính là muốn đi lên ngôi vị hoàng hậu!