CHƯƠNG 157: NGUYÊN NHÂN CÁI CHẾT CỦA THANH NHI
CHƯƠNG 157: NGUYÊN NHÂN CÁI CHẾT CỦA THANH NHI
Vẻ mặt của Khanh Nhi rất nhanh liền khôi phục bình thường, lại cười nói: “Uyển Nương cô cô đúng là từng từ từng chữ đều có đạo lý, chỉ là, không phải hiểu sai về ta rồi đi? Ta đối với sư huynh, cho tới bây giờ cũng chỉ có tình cảm huynh muội, Uyển Nương cô cô nói ta mơ ước vị trí hoàng hậu, thật sự là không có đạo lý a!”
Uyển Nương cũng nhẹ nhàng cười: “Nô tỳ nói chuyện luôn luôn như thế, cũng không có ý đắc tội Khanh Nhi tiểu thư, mong Khanh Nhi tiểu thư thứ lỗi!” Lời giải thích nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, thậm chí còn ẩn chứa một tia khinh miệt, sao có nửa phần bộ dáng muốn giải thích? Chẳng qua nói vậy coi như cho xong!
Chỉ là bà ấy đột nhiên quay sang nói với Lãnh Ninh: “Lãnh đại nhân, nghe nói ngài hiện giờ vẫn là thủ lĩnh thị vệ của Thái Vi cung, đã nhiều ngày cũng không thấy đại nhân tới báo danh, không biết có phải ghét bỏ cửa cung Thái Vi của chúng ta quá thấp, nên khinh thường đến đây?”
Lãnh Ninh sửng sốt một chút, lập tức nói: “Cô cô nói oan cho tại hạ rồi, chỉ là ban đầu Thiên Sơn làm Khanh Nhi tiểu thư bị thương, ta chẳng qua tới bồi tội và chăm sóc tiểu thư thôi. Lại nói, hiện giờ Thái Vi cung gió êm sóng lặng, hậu cung cũng bình yên vô sự, cũng có thể giảm bớt thị vệ ở bộ phận tương ứng.”
Uyển Nương lạnh lùng nghiêm mặt nói: “Muốn giảm bớt thị vệ hay không thì phải xin chỉ thị của Hoàng Thượng, cho dù Hoàng Thượng có ý muốn giảm bớt, nhưng hôm nay thánh chỉ chưa hạ, Lãnh đại nhân cũng nên thực hiện chức trách của mình, bảo vệ an toàn của Thái Vi cung mới đúng.”
Lãnh Ninh sắc mặt có chút không tốt, trên vẻ mắt có thể thấy được tia tức giận, nhưng hắn cũng cực lực kìm nén, cúi đầu nói: “Lời nói của cô cô rất đúng, quả thật là do tại hạ lơ là nhiệm vụ, hôm nay tại hạ sẽ lại bắt đầu đóng quân ở Thái Vi cung lần nữa. Chỉ là trong khoảng thời gian này vẫn bình yên vô sự, cho nên tại hạ cũng sẽ thỉnh tấu Hoàng Thượng, giảm bớt số lượng thị vệ ở Thái Vi cung!”
Uyển Nương thản nhiên nói: “Ý chỉ của Hoàng Thượng, ta chờ để vâng theo, vậy cũng phải đợi Lãnh đại nhân bẩm tấu Hoàng Thượng, chỉ là hiện giờ, còn mong Lãnh đại nhân thực hiện chức trách của mình!” Uyển Nương vẫn là câu nói kia, có ý làm khó dễ. Ôn Yến lúc bắt đầu cũng không hiểu được dụng ý của Uyển Nương, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của Lãnh Ninh và Uyển Nương, nàng liền biết hai người này đang diễn trò.
Ôn Yến liền liền lạnh lùng nói: “Lãnh đại nhân nếu còn biết mình là thủ lĩnh thị vệ của Thái Vi cung, như vậy, ta lệnh cho ngươi lập tức dẫn người đi tuần tra.”
Lãnh Ninh có chút khuất nhục liếc nhìn Ôn Yến một cái, lại quay đầu lại nhìn Khanh Nhi, Khanh Nhi ôn nhu nói: “Một khi đã như vậy, vậy trước tiên huynh ở lại đây đi, chỉ là nếu huynh không muốn ở lại Thái Vi cung nữa, vậy đi tấu xin sư huynh ân chuẩn cho huynh rời khỏi Thái Vi cung!”
Lãnh Ninh nghe Khanh Nhi lên tiếng, nhân tiện nói: “Được, ta nghe lời ngươi!” Nói xong, hắn lại nhìn Ôn Yến, âm thanh lạnh lùng nói: “Nếu Ôn đại phu ra lệnh, hạ quan tự nhiên vâng theo!” Dứt lời, miễn cưỡng chắp tay hành cái lễ, rồi quay người đi ra ngoài.
Khanh Nhi nhìn Ôn Yến, thản nhiên nói: “Tỷ tỷ hiện giờ uy phong thật lớn, một chút cũng không giống người mà Khanh Nhi biết trước kia.”
Ôn Yến cười cười, cặp mắt lợi hại nhìn Khanh Nhi: “Tâm người cách cái bụng, ai có thể nói chân chính hiểu biết ai đây? Ta và muội muội quen biết lâu như vậy, hiện tại mới phát hiện thì ra ta cũng giống như chưa từng hiểu biết muội muội!”
Khanh Nhi thản nhiên nói: “Xem ra tâm trạng của tỷ tỷ không tồi, không cần muội muội an ủi, vậy muội muội trước hết xin cáo từ!” Dứt lời, không đợi Ôn Yến nói chuyện, liền xoay người đi ra ngoài, khóe miệng hàm chứa một mạt lạnh lẽo, thái độ thập phần ngạo mạn.
Ôn Yến biết nàng ta đã dần dần không tự kiềm chế được, vở kịch này nàng ta diễn thật lâu, đã là diễn viên tốt nhất. Nhưng hiện giờ, nàng ta đang từng bước, gần như giành được chiến thắng áp đảo, cho nên nàng ta không cần diễn trò nữa, nàng đã có thể nắm chắc được toàn cục.
Khoảng nửa giờ sau khi Khanh Nhi rời đi, Lãnh Ninh mới bước vào bên trong điện.
Ôn Yến đã đoán được hắn sẽ đến, cho nên, hắn vừa muốn hành lễ, Ôn Yến tiện nói: “Lãnh đại nhân không cần đa lễ, mau ngồi!”
Uyển Nương lập tức đi ra ngoài đóng cửa, ở cạnh cửa lớn tiếng cả giận nói: “Nha, uy phong của Lãnh đại nhân thật lớn a, ngài muốn xin từ chức, phiền nói với Hoàng Thượng, cùng chủ tử chúng ta ầm ĩ cái gì a? Như này không phải rõ ràng khi dễ chủ tử của chúng ta sao?”
Lãnh Ninh cũng cao giọng nói: “Uyển Nương cô cô chớ khinh người quá đáng, tại hạ chỉ là tôn trọng Ôn đại phu, cho nên mới tới nói trước một tiếng với Ôn đại phu, cũng không có ý khi dễ người!”
Hai người vốn là diễn trò, Uyển Nương và Lãnh Ninh đều biết Thái Vi cung đã bị người giám thị, vô luận nói cái gì hay làm cái gì, đều nhất định sẽ rơi vào trong tai của Khanh Nhi.
Hai người cao giọng tranh luận vài câu, đại môn liền thùng thùng rung động, là Thiên Sơn say rượu vừa tỉnh, nàng mới tỉnh lại, đi ra chính điện, đã nghe được đối thoại giữa Uyển Nương cùng Lãnh Ninh, nhất thời tức giận đến mức nổi trận lôi đình, Uyển Nương mới vừa mở cửa ra, nàng liền vội xông vào, nhìn thấy Lãnh Ninh, hai mắt phun hỏa, cả giận nói: “Ngươi còn tới làm cái gì? Nơi này không chào đón ngươi, cút!”
Lãnh Ninh nhìn thấy Thiên Sơn, trên khuôn mặt hiền lành nho nhã bỗng trở nên ôn nhu, hắn thấy khuôn mặt Thiên Sơn tiều tụy, cả người đều gầy, không khỏi đau lòng nhẹ giọng nói: “Ăn không ngon sao? Nàng gầy đi rất nhiều!”
“Liên quan ngươi cái rắm, đi mà tìm tuyệt thế giai nhân của ngươi!” Thiên Sơn nổi giận đùng đùng nói.
Uyển Nương tiến lên kéo Thiên Sơn, nói: “Được rồi, trước tiên đừng nói nữa!”
Lãnh Ninh chỉnh lại vẻ mặt, nhẹ giọng nói với Ôn Yến: “Ôn đại phu, nàng ta có qua lại thân thiết với Trần Nguyên Khánh, hai người thường xuyên nói chuyện ở thiên điện, có đôi khi nói tới tận một canh giờ, cẩn thận người này!”
Trần Nguyên Khánh? Ôn Yến ngây ngẩn cả người, lại là hắn sao? Hắn vẫn không quên được nguyên nhân cái chết của Trần Vũ Trúc, cho nên, hắn liên thủ với Khanh Nhi đối phó với mình?
“Trần Nguyên Khánh vẫn cho rằng ta không dùng hết sức cứu chữa cho Trần Vũ Trúc, cho nên trong lòng còn tồn oán hận với ta, hắn liên thủ với Khanh Nhi, cũng không kỳ lạ!” Tuy là nói như vậy, nhưng Ôn Yến vẫn rất thất vọng, Trần Nguyên Khánh là một người đàn ông nhạy bén, văn võ song toàn, hẳn có đủ khả năng để phán đoán, không ngờ rằng sự việc cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa nhìn rõ chân tướng.
“Còn có: “ Lãnh Ninh thấp giọng nói: “Ta từng nghe thấy trong lúc ngủ trưa nàng ta gặp ác mộng, trong mộng nàng ta nói xin lỗi cha của nàng ta, xin lỗi sư tỷ của nàng ta!”
“Xin lỗi cha của nàng ta? Xin lỗi sư tỷ của nàng ta?” Ôn Yến trầm ngâm một hồi, nói: “Ta từng nghe Tống Vĩnh Kỳ nói, nàng quả thật có một vị sư tỷ, nhưng vị sư tỷ kia đã bỏ trốn cùng người khác.”
Thiên Sơn lẳng lăng nhìn hai người nhẹ giọng nói chuyện, có chút không hiểu, đang muốn hỏi rõ, Uyển Nương mỉm cười kéo nàng, nhẹ giọng nói: “Đứa ngốc, ngươi còn không nhìn ra sao? Lãnh đại nhân là nội ứng bên kia!”
Thiên Sơn trừng mắt nhìn Lãnh Ninh, khuôn mặt tuy bạnh ra, khóe miệng lại nhếch lên: “Thật sao? Ngươi thực sự không bị người ta mê hoặc tới mức không phân nổi đông tây sao? Ta cũng không quá tin tưởng!”
Lãnh Ninh vốn dĩ còn chưa muốn cho Thiên Sơn biết, dù sao Thiên Sơn là người khó giấu được tâm sự, nhưng hiện tại Uyển Nương nói thẳng, hắn cũng chỉ đành nói: “Ngày đó ta quả thật nghĩ rằng nàng oan uổng Khanh Nhi, nhưng khi ta đi theo nàng đến cung của nàng ta, phát hiện nàng ta mặc dù một mặt giả vờ đáng thương vô tội, nhưng ánh mắt lại chứa sự oán độc cùng tâm cơ cũng không thể gạt được ta, ta hỗn ở quan trường nhiều năm như vậy, một chút điểm quan sát đó cũng phải có. Lúc ấy trong lòng ta vẫn còn nghi vấn, nên muốn tiếp cận nàng ta điều tra xem. Chỉ là nàng ta là người vô cùng cẩn thận, trước đó cũng không hoàn toàn tin tưởng ta, vẫn luôn diễn trò với ta, nhưng, một người diễn trò lâu như vậy cũng sẽ lộ ra manh mối. Nàng ta và Trần Nguyên Khánh thần thần bí bí qua lại, hơn nữa cũng có qua lại với Lăng Quý Thái Phi, nhưng Lăng Quý Thái Phi là người tâm cao khí ngạo, có lần cãi nhau với nàng ta, về phần nói cái gì, ta vẫn chưa nghe rõ, lần đó, Lăng Quý Thái Phi nổi giận đùng đùng rời đi.”
Thiên Sơn lúc này mới lộ ra khuôn mặt tươi cười, nói: “Nếu quả thực như thế, ngươi còn không tính là người quá tệ.”
“Ta sao lại tệ được? Nàng không hiểu ta, ngay cả Ôn đại phu cũng không hoài nghi ta, ngược lại là nàng, thế nhưng ngay cả một chút tín nhiệm với ta cũng không có, nói ra thì, nàng đúng là không tim không phổi, ở bên ta lâu như vậy rồi, còn không hiểu ta!” Lãnh Ninh có chút oán giận nhìn cô ấy nói.
Ôn Yến đánh gãy hai người, nói: “Được rồi, trước tiên đừng có liếc mắt đưa tình!” Cô nhìn Lãnh Ninh: “Vừa rồi ngươi nói trong giấc ngủ trưa nàng ta nói xin lỗi cha, xin lỗi sư tỷ của nàng ta, những lời này khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa, theo ta được biết, ngày đó lúc Tống Vĩnh Kỳ phải xuống núi, cha của nàng ta đã ngoài ý muốn mà chết, còn việc đó do ngoài ý muốn hay trúng độc thì chúng ta phải hỏi lại cho rõ ràng. Còn về sư tỷ của nàng ta, nghe nói là bỏ trốn cùng một người gọi là A Ngưu ca, nàng ta xin lỗi cha có thể nghĩ theo hướng là bởi vì hôn sự của nàng ta chậm trễ chưa có quyết định, cho nên cảm thấy có lỗi với cha, nhưng chuyện đó có quan hệ gì với sư tỷ của nàng ta?”
Lãnh Ninh sửng sốt một chút, lắc đầu nói: “Không đúng, sư tỷ của nàng ta đã chết!”
Ôn Yến giật mình: “Điều này sao có thể? Ta nhớ rõ hôm đó Khanh Nhi cùng Vĩnh Kỳ nói sư tỷ của nàng ta là Thanh Nhi, sư tỷ của nàng ta bỏ trốn cùng một người tên là A Ngưu, cũng chưa chết.”
Lãnh Ninh khuôn mặt có chút ngưng trọng, nói: “Nhưng ta thấy trong cung của nàng ta thờ phụng hai cái bài vị, một cái là cha của nàng ta, một cái là sư tỷ của nàng ta, nàng ta có mấy người sư tỷ chứ?”
“Lại có chuyện như vậy? Ta có tới cung nàng ta mấy lần, cũng không phát hiện trong cung nàng ta có bài vị.” Ôn Yến có chút nghi hoặc nói.
“Ta cũng vậy, trong lúc vô tình phát hiện ra, nàng ta giấu rất kỹ, bài vị của sư tỷ nàng ta ngay đằng sau bài vị của cha nàng ta, che giấu rất cẩn thận, hơn nữa bài vị rất nhỏ, ta vẫn chưa nhìn rõ thì nàng ta đã vào, ta chỉ nhìn liếc qua một cái thấy phía trên có hai chữ sư tỷ, có lẽ là sư tỷ của nàng ta!” Lãnh Ninh nói.
Thiên Sơn cũng cảm thấy kỳ quái: “Sư tỷ của nàng ta, vậy Hoàng Thượng cũng nhất định có quen biết đi? Hỏi Hoàng Thượng thử xem chẳng phải sẽ biết sao?”
Ôn Yến nói: “Vĩnh Kỳ đã từng nói với ta, Thanh Nhi đã bỏ trốn, nói không chừng có thể nàng ta có mấy người sư tỷ. Nhưng mặc kệ nàng ta có mấy người sư tỷ, nàng ta lại nói xin lỗi với sư tỷ, vậy nàng ta đã làm gì khiến cho nàng ta trong lúc mộng cũng cảm thấy vô cùng áy náy?”
Thiên Sơn hừ một tiếng, có chút tựa tiếu phi tiếu nói: “Nàng ta sẽ không hại chết của sư tỷ của nàng ta đi? Trong chốn giang hồ vì võ lâm bí tịch sẽ luôn xảy ra những chuyện thảm kịch đồng môn tàn sát, nàng ta là người ác độc như vậy, ai biết nàng ta vì cái gì mà giết sư tỷ?”
Ôn Yến trầm ngâm một chút, nói: “Nhưng theo ta được biết, Khanh Nhi không tập võ, nàng ta ở trong núi cũng chỉ cùng cha học hạ độc giải độc, lại nói, đó là cha của nàng ta, sẽ không đến mức có võ công hoặc độc kinh cao thâm lại không truyền cho con gái của mình mà phải truyền cho đệ tử khác chứ? Giả thiết này không thể thành lập.”
“Vậy chắc là sư tỷ của nàng ta cũng thích Hoàng Thượng!” Thiên Sơn đoán lung tung nói.
Chỉ là phỏng đoán lung tung này của nàng, lại làm cho ba người ở đây đều ngẩn người.
Sắc mặt ba người đều dần dần ngưng trọng, Uyển Nương kinh hồn táng đảm nói: “Điều này rất có thể nha!”
Ôn Yến nghĩ lại cuộc trò chuyện hôm đó của sư huynh muội bọn họ, Khanh Nhi nói Tống Vĩnh Kỳ từng định tình với Thanh Nhi, nhưng bởi vì Thanh Nhi thích A Ngưu, cho nên hai người sợ Tống Vĩnh Kỳ tức giận, lại sợ sư phụ phản đối, cho nên mới lựa chọn bỏ trốn.
Vậy, nếu Thanh Nhi không bỏ trốn thì sao? Hiện tại nàng ấy đang ở đâu? Trong lòng Ôn Yến nảy sinh nghi ngờ, hay là đúng như lời Thiên Sơn nói, Thanh Nhi bị hại chết rồi? Chuyện này cũng không phải không có khả năng, Tống Vĩnh Kỳ vẫn tôn trọng sư phụ của chàng như vậy, lúc lâm châm sư phụ của chàng phó thác Khanh Nhi cho chàng, hắn vẫn luôn tuân thủ lời hứa hẹn, coi Khanh Nhi như muội muội ruột mà yêu thương, có thể thấy được đều không phải là có lệ.