CHƯƠNG 130: ÂM MƯU
CHƯƠNG 130: ÂM MƯU
Tuần thất đầu tiên của Trần Vũ Trúc vừa qua, Hoàng đế liền bổ nhiệm Tống Vĩnh Kỳ thành khâm sai đại thần, xuống Giang Nam điều tra án tham ô của Tổng đốc Lưỡng Quảng.
Tống Vĩnh Kỳ thậm chí còn không kịp nói lời tạm biệt với Ôn Yến, vào cung chào tạm biệt Hoàng hậu, nhờ Hoàng hậu nói lại với Ôn Yến chàng phải vội vàng rời Kinh rồi.
Khanh Nhi xin đi theo, Tống Vĩnh Kỳ vốn không muốn dẫn nàng ta đi, nhưng thấy vẻ mặt cô đơn không vui sau khi bị từ chối của nàng ta, chàng vẫn luôn yêu thương vị sư muội này, không chịu nổi nàng ta năm lần bảy lượt làm nũng, đành phải dẫn nàng ta đi cùng.
Xe ngựa rời khỏi Kinh thành, tiếng vào ranh giới Thường Châu.
Tống Vĩnh Kỳ ở lại trạm dịch, tùy tiện ăn chút cơm chiều, sau đó mang theo một bầu rượu đi vào trong viện của trạm dịch, một mình uống rượu dưới bầu trời đầy mây đen.
Không có ánh sao, ánh trăng cũng trốn vào trong tầng mây, dường như trong không khí cũng thẩm thấu hơi nước, không khí ẩm ướt phả vào mặt.
Khanh Nhi đi đến bên cạnh chàng, nhẹ giọng hỏi: “Sư huynh, vẫn đau lòng vì Trần Vũ Trúc mất sao?”
Khanh Như chưa từng tôn trọng Trần Vũ Trúc, mặc dù Trần Vũ Trúc trở thành Vương phi đã là sự thật, nàng ta cũng chưa từng kính trọng gọi Trần Vũ Trúc một lần.
Cái chết của Trần Vũ Trúc, Tống Vĩnh Kỳ cũng rất khó chịu, nhưng mà bây giờ chàng cũng không phải đau lòng vì cái chết của Trần Vũ Trúc, chỉ lo lắng sau khi chàng rời Kinh, không biết phụ hoàng sẽ làm gì với người chàng quan tâm. Từ sau khi chàng rời Kinh, trong lòng chàng vẫn lo lắng bất an, vẫn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó. Nhưng lệnh vua khó cãi, chàng không thể không tuân chỉ mà đi.
Chàng ngửa đầu uống một ngụm rượu, rượu nóng chảy xuống dạ dày của chàng dọc theo cổ họng, rượu nóng hầm hập khuấy đảo dạ dày của chàng đến vô cùng khó chịu, chàng nhẹ nhàng nói: “Khanh Nhi, còn nhớ cuộc sống trong núi của chúng ta không? Không buồn không lo, không tranh không đấu, vui vẻ biết bao!”
Khanh Nhi cũng có chút xúc động, nàng ta nói: “Cuộc sống ở trong núi, là cuộc sống vui vẻ nhất của muội đời này.”
Tống Vĩnh Kỳ quay đầu lại nhìn nàng ta, có chút áy náy nói: “Sư huynh vẫn luôn không thể chăm sóc muội thật tốt, có lẽ ngày đó sư huynh xuống núi không dẫn theo muội thì tốt hơn, đến giờ muội vẫn sẽ là thiếu nữ không buồn không lo ở trong núi!”
Khanh Nhi thản niên cười: “Muội chưa bao giờ hối hận vì cùng sư huynh xuống núi, ở bên cạnh sư huynh, Khanh Nhi cũng rất vui vẻ.
Tống Vĩnh Kỳ khe khẽ than thở một câu: “Nhưng mà, sư huynh lại không cho muội hạnh phúc, cũng làm trái với sự phó thác của sư phụ, năm nay muội đã hai mươi rồi, lại vẫn chưa có hôn ước, sư huynh thật hổ thẹn!”
Khanh Nhi có chút không vui, đôi mắt tối đen của nàng ta sáng như ánh sao, nói: “Muội cũng không muốn xuất giá. Hơn nữa, dễ có được bảo vật vô giá, chỉ khó tìm được người xứng đôi, Khanh Nhi cũng không có người ngưỡng mộ trong lòng, sao mà gả đi đây?”
Tống Vĩnh Kỳ nhíu mày: “Muội và Lý Tuân, không phải tình đầu ý hợp sao?”
Khanh Nhi nhàn nhạt nở nụ cười, ánh mắt nóng bỏng nhìn Tống Vĩnh Kỳ: “Cuối cùng huynh ấy cũng không phải người muội muốn!”
“Muội nói cho sư huynh nghe yêu cầu của muội với vị hôn phu tương lai đi, chắc chắn sư huynh sẽ tìm cho muội người chồng tốt nhất trong thiên hạ!” Tống Vĩnh Kỳ vờ như không nhìn thấy ánh sáng trong mắt nàng ta, quay mặt đi không nhìn nàng ta.
Khanh Nhi nhìn chằm chằm Tống Vĩnh Kỳ, bên môi nở nụ cười như có như không: “Người chồng tốt nhất trong thiên hạ, không phải ở trước mặt muội sao?”
Tống Vĩnh Kỳ sửng sốt, nghi ngờ nhìn Khanh Nhi.
Khanh Nhi ha ha nở nụ cười: “Đùa huynh thôi, duyên phận chưa tới, không thể gấp được, muội cũng không gấp, huynh lo lắng suông cho muội làm gì chứ? Giữa muội và Lý Tuân thiếu chút gì đó, làm bạn thì được, không thể làm vợ chồng, sư huynh, nếu sau ngày Khanh Nhi có người ngưỡng mộ trong lòng thì sẽ nói với sư huynh, đến lúc đó lại nhờ sư huynh làm chủ cho muội!”
Tống Vĩnh Kỳ nói: “Nhưng mà sang năm muội đã hai mươi mốt rồi, nữ tử mười tám không lấy chồng đã là gái lỡ thì, muội. . . . . .”
Khuôn mặt Khanh Nhi nghiêm túc ngắt lời chàng: “Sư huynh là phiền chán Khanh Nhi sao? Nếu sư huynh không muốn nhìn thấy muội, muội có thể rời khỏi Vương phủ!”
Tống Vĩnh Kỳ vỗ lên má nàng ta, nói: “Sư huynh không có ý này, chỉ là lo lắng cho tương lai của muội thôi, dù sao nữ tử phải gả cho một vị hôn phu tốt mới là kế lâu dài!”
Khanh Nhi không cho là đúng: “Vậy bản thân sư huynh thì sao? Còn đang đợi tỷ tỷ sao? Tỷ tỷ đã vào cung làm phi rồi, e rằng đời này không có duyên. Trần Vũ Trúc đã chết, có lẽ sư huynh sẽ lại tìm một người. Như vậy được không, đợi huynh tìm thấy người mình yêu, Khanh Nhi sẽ xuất giá.”
Sắc mặt của Tống Vĩnh Kỳ trở nên mù mịt, chàng ngạc nhiên nhìn Khanh Nhi, một câu đời này không có duyên của Khanh Nhi khiến trong lòng chàng vô cùng đau đớn, đau đến ngay cả thở cũng gần như không thở được, chàng cắn răng, nói: “Đời này nữ nhân mà sư huynh phụ lòng đã quá nhiều rồi, trong lòng sư huynh đã có nữ tử mình yêu nhất, nếu không có duyên, thì đợi kiếp sau vậy, đời này không cưới!”
Khanh Nhi im lặng, thật lâu sau mới nói: “Sư huynh làm khó mình như vậy, có biết trong lòng Khanh Nhi cũng khó chịu không? Bây giờ sư huynh là người thân duy nhất của Khanh Nhi, cũng là người quan trọng nhất trên đời này. Khanh Nhi hy vọng sư huynh hạnh phúc!”
“Cô nương ngốc, người quan trọng nhất của muội đời này là vị hôn phu tương lai của muội. Hơn nữa, sư huynh cũng không cảm thấy đau khổ, có một người có thể chờ có thể nhớ, cũng là một loại hạnh phúc!” Giọng nói của Tống Vĩnh Kỳ dịu dàng, nhưng giọng điệu cũng cực kỳ kiên quyết.
Khanh Nhi ngạc nhiên nói: “Sư huynh, thiên hạ không chỉ có một nữ tử là tỷ ấy, người còn tốt hơn tỷ ấy có rất nhiều, vì sao phải cố chấp như vậy?”
“Có lẽ tốt hơn nàng ấy có rất nhiều, nhưng mà người ta yêu, chỉ có một mình nàng ấy thôi!”
Trên bầu trời dường như có thứ gì đó nhanh chóng rơi xuống, trong một mảnh tối đen chỉ nghe thấy tiếng phành phạch, vẻ mặt của Tống Vĩnh Kỳ đột nhiên cứng lại, bay người về phía trước, lúc rơi xuống đất, trong tay đã bắt được một con bồ câu trắng.
Chân của bồ câu có một tờ giấy được cột bằng dây thừng màu đen, Tống Vĩnh Kỳ tháo tờ giấy xuống, vừa mở ra xem, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, Khanh Nhi đi đến gần xem thử, chỉ thấy trên tờ giấy viết một câu: Hoàng thượng bí mật xử tử Ôn đại phu!
Khanh Nhi thấy Tống Vĩnh Kỳ xông đến chuồng ngựa, vội vàng kéo chàng: “Sư huynh, đừng đi, có thể là bẫy đấy!”
Tống Vĩnh Kỳ gạt nàng ta ra, xoay người lên ngựa, giọng điệu vô cùng lo lắng: “Đây là chữ viết của Tiểu Đức Tử, Tiểu Đức Tử sẽ không lừa gạt bản vương!”
Khanh Nhi kéo chàng, vội la lên: “Cho dù là sự thật, huynh chạy về cũng không có tác dụng, là Hoàng thượng hạ chỉ ban chết cho tỷ tỷ, bây giờ tỷ ấy là Hoàng quý phi, huynh lấy thân phận gì quay lại cứu tỷ ấy? Đến lúc đó không cứu được tỷ ấy, huynh cũng không có cách thoát thân!”
Ánh mắt Tống Vĩnh Kỳ lạnh lùng, cắn răng nói: “Như vậy, ta sẽ chết cùng với nàng!” Dứt lời, chàng giơ roi thúc ngựa, chạy ra khỏi cửa lớn của trạm dịch.
Khanh Nhi giậm chân, vội vàng cưỡi ngựa đuổi theo, chỉ là Tống Vĩnh Kỳ cưỡi bảo mã ra trận, sao nàng ta có thể theo kịp chứ? Đuổi theo ra ngoài chỉ nhìn thấy trên đường lớn bụi bặm mịt mù, đã sớm không thấy bóng dáng của Tống Vĩnh Kỳ rồi.
Hoàng đế hủy bỏ lệnh cấm túc, đồng thời chuyển đi một phần lớn thị vệ theo dõi ngoài cung của cô, bây giờ Ôn Yến đã tự do ra vào cung Thải Vy, nơi cô đi mỗi ngày chỉ có một, chính là Thái y viện, từ sau khi Trần Vũ Trúc chết, gần như mỗi ngày cô đều đã xem hết tất cả sách y học trong Thái y viện một lần, bản lĩnh xem qua là nhớ giúp cô hiểu rõ rất nhiều kiến thức trung y, nhưng mà, cô vẫn không thể tra ra nguyên nhân bệnh của Trần Vũ Trúc.
Đêm nay, cô vẫn ở trong cung đọc sách như trước, Thiên Sơn và cung nữ đã ngủ từ lâu, cô cũng không cần bất kỳ ai gác đêm, cho nên trong tẩm điện to như vậy chỉ có một mình cô thắp đèn đọc đêm.
Cửa cung đột nhiên bị đẩy ra, trong ánh đèn thấp thoáng lúc sáng lúc mờ, chỉ nhìn thấy một bóng dáng lao nhanh vào, cô đứng lên, ngạc nhiên nhìn Tống Vĩnh Kỳ.
Khoảnh khắc khi Tống Vĩnh Kỳ nhìn thấy cô bình yên vô sự đứng trong tẩm điện, đột nhiên hiểu ra, tất cả chuyện này, đều là âm mưu!
Ngoài cung vang lên tiếng bước chân lộn xộn, Ôn Yến vội vàng kéo cửa, xoay người kéo chàng đi ra sau điện.
“Sao lại thế này, không phải chàng rời Kinh xuống phía nam sao?” Ốn Yến vừa đi vừa hỏi.
Tống Vĩnh Kỳ đưa tờ giấy cho cô, Ôn Yến chỉ liếc mắt một cái đã hiểu ra, cuối cùng Hoàng đế cũng không tin bọn họ, cho nên sau khi chàng phụng chỉ rời Kinh, sử dụng tin tức giả như vậy để lừa chàng, nếu chàng liều lĩnh trở về, vậy đã chứng minh giữa bọn họ có tư tình.
Còn chàng, bị lừa rồi.
Có lẽ những thị vệ này đã mai phục ở ngoài cung từ lâu, chỉ đợi chàng đến đây thôi. Mà một người vẫn luôn thông minh cơ trí như chàng, không có lý nào không nhìn ra đây là cái bẫy, nếu không phải trong lòng như có lửa đốt, chàng sẽ không đến mức đánh mất khả năng phán đoán. Cuối cùng chàng là quá để ý đến cô, cho dù trong lòng biết rõ là kế, vẫn bất chấp tất cả quay trở lại.
Ngự lâm quân ngoài cửa đã bao vây cung Thải Vy, cửa cung Thải Vy khóa chặt, bọn họ cũng không xông vào, giống như đang đợi người ra lệnh một tiếng.
Thiên Sơn xông vào trong, lúc nhìn thấy Tống Vĩnh Kỳ, có lẽ đã hiểu ra một chút, nàng ta biết, lúc giằng co đối mặt đã đến rồi.
Tống Vĩnh Kỳ lấy ra một thổi sáo nhỏ từ trong lòng, thổi lên, dùng nội công đưa ra xa mười dặm.
Ôn Yến biết mưu tính của chàng, nói với Thiên Sơn: “Bắn pháo khói!”
Thiên Sơn vâng một tiếng, xoay người đi ra đứng trong hành lang, lấy một thứ dáng vẻ như cây trúc ngắn từ trong lòng ra, nàng ta dùng tay vặn mở, chỉ nghe ầm ầm một tiếng, một con rồng bay xông lên bầu trời, chiếu sáng một nửa bầu trời.
Đây là lệnh triệu tập khẩn cấp của Phi Long Môn, phàm là người của Phi Long Môn, nhìn thấy lệnh này sẽ biết chủ nhân của Phi Long Môn gặp nguy hiểm, cần phải đến đây cứu viện.
Cho dù là triệu tập người, nhưng Ôn Yến và Tống Vĩnh Kỳ đều biết, giờ phút này cứu binh chưa tới, quân địch lại ở ngay ngoài cửa.
Tống Vĩnh Kỳ ôm lấy Ôn Yến, dịu dàng nói: “Nếu không qua được, bản vương đi cùng nàng, cùng nhau xông tới hoàng tuyền, kiếp này không chia lìa nữa!”
Trên mặt Ôn Yến mang theo nụ cười dịu dàng, nói: “Được!” Hai người nhìn nhau chăm chú, hoàn toàn không quan tâm âm thanh rung trời, ngọn đuốc sáng rực ở bên ngoài.
Thiên Sơn không thể không cắt ngang ánh nhìn nhu tình của hai người, nàng ta nói: “Ngự lâm quân là Chung Phục Viễn chỉ huy, Chung Phục Viễn không đến đây báo tin, có phải y xảy ra chuyện gì hay không?”
Trái tim của Ôn Yến thình thịch nhảy lên một cái, đúng, Chung Phục Viễn. Hoàng đế có sắp xếp này, phải điều động một lượng lớn Ngự lâm quân. Chung Phục Viễn không có lý do gì không biết. Nhưng chàng ta không đến đây báo tin, có phải có nghĩa là Chung Phục Viễn đã xảy ra chuyện rồi không?
Cô gấp gấp kêu lên: “Mao chủ nhiệm!”
Chuồng lừa của cung Thải Vy đột nhiên xuất hiện một trận khói đen, Mao chủ nhiệm nhanh chóng biến hình thành một người đàn ông mặt đen, y rảo bước vào điện, nói với Ôn Yến: “Yên tâm, ta đi tìm Chung Phục Viễn!” Dứt lời, thân hình của y lại biến thành một luồng khói đen, biến mất không thấy đâu.
Tống Vĩnh Kỳ và Thiên Sơn hoảng sợ không thôi, nâng mắt nhìn Ôn Yến.
Ôn Yến nói: “Lúc này không có thời gian giải thích thân phận của Mao chủ nhiệm với mọi người, chúng ta phải lập tức rời khỏi Hoàng cung, Kỳ, chúng ta dẫn Hoàng hậu và Du phi đi luôn!”
Nếu không dẫn Hoàng hậu và Du phi theo, ở lại trong cung chỉ sẽ trở thành con tin bị Hoàng đế khống chế, cho nên muốn trốn, nhất định phải dẫn theo hai người bọn họ.
Thiên Sơn nói: “Ta đi ngay, hai người nghĩ cách thoát khỏi vòng vây, nếu không thể thoát khỏi vòng vây, vậy đừng chống lại, trì hoãn đợi cứu binh!” Dứt lời, nàng ta xoay người đi ra ngoài, trèo lên ngói, nhanh chóng rời đi.
Ngoài cửa cung vang lên tiếng thị vệ khom lưng hành lễ: “Tham kiến Hoàng thượng!”
Giọng nói uy nghiêm mà nặng nề của Hoàng đế truyền đến: “Người đâu?”
Một gã thị vệ trả lời: “Bẩm Hoàng thượng, vi thần tận mắt thấy Trữ An Vương gia vào cung Thải Vy, người vẫn chưa đi ra, bây giờ còn ở bên trong!”
Hoàng đế trầm giọng nói: “Sai người mở cửa cung ra!”
Tống Vĩnh Kỳ biết không thể tránh khỏi, chàng ôm lấy Ôn Yến, hôn mạnh một cái lên trán cô, dứt khoát nói: “Nàng đi theo ts, chúng ta giết ra ngoài!”
Ôn Yến vâng một tiếng, vươn tay ôm lấy chàng, nhẹ giọng nói: “Kỳ, ta yêu chàng!”
Tống Vĩnh Kỳ đang muốn nói chuyện, đột nhiên cảm thấy sau gáy đau đớn một trận, trước mắt tối sầm, lập tức té xỉu trên mặt đất.
Ốn Yến dìu chàng, nước mắt tràn mi, nhẹ nhàng nói: “Nếu chàng rơi vào tay ông ta, sẽ không còn cơ hội sống, ta đã thề trước mặt hoàng tổ mẫu phải bảo vệ chàng chu đáo, cho dù dùng hết sức lực, ta cũng muốn đưa chàng rời khỏi Hoàng cung!”
Cô ngồi xếp bằng dưới đất, mi tâm phát ra một luồng ánh sát vàng nhạt, ánh sáng màu vàng từ từ tăng mạnh, cô vươn tay, điều khiển phương hướng của ánh sáng, ánh sáng kia vây quanh lấy Tống Vĩnh Kỳ.
Cửa cung vang lên tiếng nặng nề, thị vệ bảo vệ Đương kim Hoàng đế xông vào trong.
Khoảnh khắc khi thị vệ xuất hiện ở cửa lớn của tẩm điện, ánh sáng vàng biến mất, dẫn theo Tống Vĩnh Kỳ cũng biết mất không thấy đâu.