CHƯƠNG 122: LONG NHAN GIẬN DỮ
CHƯƠNG 122: LONG NHAN GIẬN DỮ
Mai Hương nói: "Đêm hôm trước, Nghiêm đại nhân đến đoàn kịch chúng ta xem kịch, lúc đó ngài ấy mặc trang phục thường dân, cũng không đặc biệt. Chúng tôi diễn vở tên là , soạn lại theo truyện cũ trong dã sử, trước đây chúng ta cũng đã diễn vở này nhiều lần, cũng không có vấn đề gì, hơn nữa dân chúng cũng vô và thích xem. Nhưng mà đang trong lúc tấm màn kịch hạ xuống thì bỗng nhiên một đám quan binh tới, nói là trong lời kịch có ám chỉ bất mãn với triều đình, nghi ngờ có lòng mưu phản triều đình, bắt hết người của gánh hát vào đại lao, không thẩm vấn đã định cho chúng tôi một tội danh mưu phản. Tội mưu phản là sẽ bị chu di cửu tộc, trưởng gánh hát kêu oan thì bị đánh cho một trận tơi bời khói lửa, bị người ta đánh gãy một chân. Lúc đó Nghiêm đại nhân xuất hiện, ngài ấy bàn với ta một điều kiện, nếu ta đồng ý thì sẽ thả người của gánh hát, đồng thời đồng ý đối xử tốt với người nhà của ta, bồi thường cho người nhà ta một khoản tiền, nếu ta không đồng ý thì mọi người trong gánh hát sẽ phạm vào tội chu di cửu tộc. Ta không còn lựa chọn nào khác chỉ có thể đồng ý, cứ như vậy ta bị đưa vào cung, chuyện về sau nương nương cũng biết rồi."
Ôn Yến nhíu mày: "Thật sự ngông cuồng như vậy?"
Mai Hương quỳ xuống, uyển chuyển cúi đầu, lúc ngẩng lên hai mắt rưng rưng: "Cầu nương nương cứu lấy người trong gánh hát chúng ta, chúng ta tuyệt đối không có lòng mưu phản."
Ôn Yến nhìn gương mặt cầu khẩn trước mặt, trong lòng thầm than thở, chỉ sợ lúc này người trong gánh hát đã bị diệt khẩu hết. Loại chuyện dơ bẩn như vậy sao có thể để lại bất kỳ dấu vết gì để người khác tra được?
Cô để Thiên Sơn ra ngoài điều tra, quả nhiên ngày hôm sau Thiên Sơn hồi cung bẩm báo: "Toàn bộ đã bị lén lút xử tử, thi thể cũng đã bị đưa ra bãi tha ma, bây giờ chỉ sợ ngay cả xương cốt cũng không tìm về được."
Ôn Yến để cho Thiên Sơn tiễn Mai Hương xuất cung, cần phải bảo đảm an toàn của hắn.
Ôn Yến đứng ngồi không yên, hình như hoàng đế đã trở nên điên cuồng, vì ngăn chặn Tống Vĩnh Kỳ ngày càng lớn mạnh, ngay cả thê tử kết tóc của mình ông ấy cũng không ngại hãm hại như vậy, thậm chí là dùng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy.
Cô tự mình đi tìm Cửu vương gia một chuyến, Cửu vương gia bất đắc dĩ buông tay: "Kế tiếp, ngươi sẽ thấy càng nhiều chuyện như vậy. "
Ôn Yến biết cũng không phải là ông ấy nói chuyện giật gân, nàng cau mày nói: "Cũng không thể ngồi chờ chết!"
Cửu vương gia có vẻ sâu xa nhìn nàng một cái, nói: "Hiện nay quan trọng nhất, là tam quân hồi triều ngày đó, tin chắc là sẽ có trò hay xem."
"Có ý gì? " Tim Ôn Yến đập thình thịch nhảy một cái: "Ngài biết gì sao?"
Cửu vương gia nói: "Tiêu Tướng phụ trách tiếp đãi tướng sĩ hồi triều, mà hoàng thượng sẽ đích thân thiết yến khen thưởng tướng lĩnh, dạ tiệc ai biết sẽ bị giở trò gì, thật ra ngươi có thể đoán được."
Ôn Yến ngạc nhiên: "Ý ngài là, ông ta sẽ hạ độc trong rượu và thức ăn?"
"Chưa chắc sẽ không! " Cửu vương gia ý vị thâm trường nói.
Ôn Yến lắc đầu: "Không đến mức trắng trợn như vậy chứ!"
"Không đến mức? Chuyện cho tới nước này, ông ta còn có chuyện gì mà không làm được? " Cửu vương gia hừ nói.
"Những chuyện này là quốc sư báo cho ngài biết? Ông ta là muốn giết chết sao? " Chân mày Ôn Yến có vẻ tức giận.
"Ông ta hạ độc bản vương, nhưng không có hại chết bản vương." Cửu vương gia không rõ ràng nói.
Ôn Yến hiểu, ông ta muốn dùng lại mánh cũ, dùng cách đã đối phó Cửu vương gia để đối phó Tống Vĩnh Kỳ và Tống Vĩnh Cung .
"Nếu là như vậy, ông ta có khác gì so với cầm thú? " Ôn Yến cả giận nói.
"Có khác, cầm thú còn sẽ không giết con, nhưng mà ông ta lại có, ngươi đã nghe chuyện về Nhị Hoàng tử chưa? " Cửu vương gia ngồi trên ghế, hai tay đặt trên đầu gối, có thể mơ hồ nhìn thấy gân xanh trên mu bàn tay.
Ôn Yến lắc đầu: "Nhị hoàng tử? Ta chưa thấy người này bao giờ !"
"Tất nhiên là ngươi chưa thấy, bởi vì, đứa trẻ này đã bị phụ hoàng nó hạ độc rồi. Năm đó, chỉ vì vài tin đồn nhỏ, ông ta liền hạ độc thủ với nhi tử của mình. Mà buồn cười nhất chính là, nhị hoàng tử, là một đứa trẻ!" Cửu vương gia lắc đầu thở dài: "Đáng thương đứa trẻ kia, vẫn còn thiên chân vô tà như vậy, đến lúc chết cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra!"
Ôn Yến hoảng sợ, hành thích hoàng đế giết phụ thân đoạt vị, lại vì rồi bảo tồn ngôi vị hoàng đế mà giết chết con cái, đây thật là hoàng đế mà cô biết sao? Cô đã từng nghĩ ông ta là minh quân là từ phụ, thế nhưng tất cả những điều này chỉ là giả vờ mà thôi.
Ôn Yến biết Cửu vương gia nói ra những lời này, thì tuyệt đối không phải bắn tên không đích, nhất định là tin tức mà quốc sư truyền tới. Hiện giờ quốc sư là người mà hoàng đế tin tưởng nhất, có thể nói là không có chuyện lớn nhỏ gì mà hoàng đế không bàn bạc với ông ta.
Chuyện hoàng hậu đã đi qua hai ngày, hoàng đế vẫn chưa tới Thải Vi Cung. Mãi đến khi truyền đến tin tức nói bảy ngày sau, đại quân sẽ vào thành.
Tin tức truyền đến không bao lâu thì hoàng đế tới. Mấy ngày không gặp, Ôn Yến cảm thấy cả người ông ấy đều gầy đi, hốc mắt hãm sâu, vành mắt biến thành màu đen, da hiện lên vàng như nến sắc, môi còn lại là xanh tím, Ôn Yến tiến lên hành lễ:"Tham kiến hoàng thượng!"
Hoàng đế ngồi ở trên giường, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Ôn Yến, một lúc lâu mới nói: "Có phải là thấy trẫm già rồi không? "
Ôn Yến nói: "Ai cũng sẽ già!"
Hoàng đế cười lạnh một tiếng: "Thật không? Người chắc chắn sẽ già sao !? Nàng tinh thông y thuật, chẳng lẽ chưa thấy một ai trường sanh bất lão sao?"
Ôn Yến lắc đầu, nhẹ giọng nói:"Chúng sinh bình đẳng, nếu nói bình đẳng thì chỉ cần phàm là người, đều phải trải qua sinh lão bệnh tử, không ai có thể ngoại lệ."
"Nàng không tin có người ngoại lệ sao? Kiến thức của nàng cũng không khỏi nông cạn! " Ánh mắt hoàng đế uể oải, liếc mắt thật sâu nhìn Ôn Yến, nói: "Qua đây, xoa bóp đầu cho trẫm!”
Ôn Yến đi tới phía sau ông ấy, đưa ngón tay ra, bấm lên huyệt Thái Dương, nhẹ nhàng xoa bóp, nói: “Hoàng thượng có hứng thú nghe ta kể một cái chuyện cũ không? "
Hoàng đế nhắm mắt lại, thoải mái nói: "Nàng kể đi!"
Ôn Yến nói: "Trước kia có một vị hoàng đế, Ông ta nhất thống bảy quốc gia, thành lập hoàng triều chuyên chính. Ông cũng và hoàng thượng giống nhau, tin tưởng người khác có thể thay đổi số mệnh, có thể trường sinh bất lão. Vì vậy, ông ta để đạo sĩ luyện trường sinh bất lão tiên đan cho ông ta. Sau đó ông ta lại gặp được tề nhân Từ Phúc, Từ Phúc nói với ông ta ở Bồng Lai tiên đảo có trường sinh bất lão tiên đan, ông ta bèn lệnh cho năm nghìn đồng nam đồng nữ vượt biển đi lấy tiên đan. Kết quả là, năm nghìn đồng nam đồng nữ này vẫn chưa lấy được tiên đan cho ông ta, Ông ta cuối cùng vẫn chết nơi đất khách quê người..."
"Ông ta là ông ta, trẫm là trẫm, nàng cảm thấy có thể so sánh sao? " Hoàng đế cười nhạt, hiểu được dụng ý của Ôn Yến, ông ta nóng nảy:"Trẫm tới chỗ này của nàng, không phải là để nghe nàng dạy dỗ trẫm, tốt nhất là nàng nên câm miệng của nàng lại!"
Ôn Yến nhẹ nhàng thở dài: "Thiên hạ này đã là của hoàng thượng rồi, hoàng thượng còn gì mà không thỏa mãn? "
Hoàng đế kéo tay nàng lại, túm nàng ở trước người, hung tợn nhìn chằm chằm nàng nói: “Không có sai, thiên hạ này đều là trẫm rồi, nhưng mà còn có có bao nhiêu người mơ ước thiên hạ này? Trẫm muốn thiên hạ này vĩnh viễn thuộc về trẫm, cho dù bất kỳ ai có ai lòng mưu phản, trẫm đều phải giết chết hết, mặc dù, là trẫm thân tử, trẫm cũng tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình!"
Ôn Yến cảm thụ được từ trên người ông ấy tỏa ra khí tức lạnh lùng mỗi một tế bào lỗ chân lông gần như cũng mang theo sát khí, độc ác như vậy, tàn nhẫn như vậy.
Ôn Yến nhẹ nhàng tránh ra khỏi tay ông ấy, nhàn nhạt nói: "Lòng nghi ngờ sinh ám quỷ, cũng không phải tất cả mọi người muốn leo lên đế vị, làm hoàng đế có cái gì tốt? Ngồi cao thì trách nhiệm sâu, ngay cả người thân nhất của mình cũng không thể tin, vợphu thê cũng nghi kỵ hãm hại, cuộc sống như thế, ta thấy không hề có ý nghĩa!”
Hoàng đế cắn răng nghiến lợi nói:"Quả nhiên là nàng biết."
Ôn Yến hiểu ông ấy ám chỉ điều gì, cô nói thẳng: “Nếu muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm."
Hoàng đế bỗng nhiên đứng lên, ngập tràn lửa giận:"Như vậy, cũng là nàng phá hư kế hoạch của trẫm? Xem ra trẫm để cho nàng vào cung là sai rồi, nàng đúng là cố ý muốn đối đầu với trẫm! Nàng còn dám nói ngươi đối với nó không có chút tình ý nào? Nàng dám nói nàng đã cạn tình? Nàng không được quên thân phận của mình, lòng của nàng, người của nàng, đều là của trẫm, nếu hành vi của nàng có nửa điểm không hợp, trẫm sẽ giết nàng, giết luôn nó!"
Ôn Yến nghe ông ta chất vấn, bản thân cũng cảm giác mình thật đáng nực cười. Vì sao cô không thể thừa nhận mình yêu Tống Vĩnh Kỳ? Chẳng lẽ không phải là bởi vì ông ta? Ông ta ở vị trí tối cao, tay cầm đại quyền sanh sát, vì bảo vệ người trong đáy lòng kia của mình, mặc dù cô thích, mặc dù yêu, cũng không dám nói một tiếng, chính là sợ ông ta nghi kỵ hại Tống Vĩnh Kỳ.
Nàng lạnh lùng xoay người, nói: “Hoàng thượng, mời đừng có khinh người quá đáng, ép cùng thì cẩu cũng sẽ nhảy tường. Lại nói, có vài người, chưa chắc thật sự có lòng mưu phản, giống như là ta đã nói, không phải là tất cả mọi người đều cảm thấy hứng thú ngôi vị hoàng đế."
Giọng nói âm độc của hoàng đế truyền đến, có vẻ lạnh lẽo như quỷ sai địa ngục: "Nàng nói, chỉ là nàng cảm thấy, nàng có thể hiểu lòng người khác được bao nhiêu? Trẫm không ngại nói cho nàng biết, cho dù là Tống Vĩnh Kỳ hay là Tống Vĩnh Cung , trẫm đều không có ý định lập thành thái tử, trẫm còn có nghìn thu năm tháng, không cần thái tử mơ ước ngôi vị hoàng đế của trẫm, tốt nhất là nàng nên an phận thủ thường, bằng không, đừng trách trẫm trở mặt vô tình!"
Ôn Yến không nói chuyện, lúc này, cho dù là nói gì cũng đều không thể khiến ông động lòng, chi bằng tiết kiệm một chút nước bọt.
Hoàng đế tiếp tục lạnh nhạt nói:"Gần đây nàng quá mức táo bạo rồi, mấy tháng sắp tới tốt nhất là nàng ở Thải Vi cung nhìn lại mình đi, không cho phép bước ra khỏi Thải Vi Cung một bước." Nói cách khác, là muốn cấm chân nàng.
Ôn Yến đã sớm dự liệu được, trong khoảng thời gian này phải ẩn nhẫn không được chính diện xung đột với ông ta, chính là sợ bị tước đoạt tự do. Lúc này buổi lễ tiếp đón tướng sĩ long trọng được cử hành mà nàng lại bị cấm túc, lúc lễ mừng, chắc chắn là nàng khẳng định không thể tham gia rồi.
Hoàng đế giận đùng đùng rời đi, Ôn Yến ngồi xuống ghế, trong lòng không ngừng lo lắng, nếu như giống như Cửu vương gia nói, ông ta thật cố ý muốn ở lễ mừng xuống tay đối phó với Tống Vĩnh Kỳ huynh đệ, huynh đệ bọn họ lại cũng không đề phòng, chỉ sợ thực sự sẽ.
Chỉ là, tránh được lúc này, có thể tránh được lần tiếp theo không? Cuộc cứ nằm trong kế hoạch của người khác như vậy thật sự không có ý nghĩa gì.
Du phi nhận lời nhờ vả của Ôn Yến , ngày hôm đó cố ý cùng Cần Phi đến tẩm cung Lăng quý phi thỉnh an.
Mấy ngày gần đây nhất, hoàng đế đều ngủ lại tẩm cung Lăng quý phi, cho nên đã nhiều ngày những cung tần tới cung của Lăng quý thỉnh an gần như muốn đạp phá cánh cửa Hải Đường cung.
Nếu như vị phân thấp hèn, Lăng quý phi còn khinh thường để ý tới, chỉ là Du phi và Cần Phi rốt cuộc là tần phi có địa vị vững chắc trong cung, nàng mặc dù không thèm để mắt, lại cũng không tiện chậm trễ, sai người pha ấm trà Vũ Tiền Long Tỉnh, ngồi ở thiền điện nói chuyện.
Du phi sai thấy thời cơ chín muồi, nhân tiện nói: “Các ngươi có nghe nói hay không, vị kia Hoàng quý phi ở Thải Vi Cung bị cấm túc, vừa vào Cung liền được phong làm Hoàng quý phi, danh tiếng quá lớn, còn tưởng rằng biết làm cho hoàng thượng có nhiều niềm vui, hóa ra cũng chỉ có thế."
Cần Phi thấy Du phi vẫn luôn luôn không lắm để ý tới những chuyện trong hậu cung này bỗng chua xót nổi máu ghen tỵ, hôm nay bỗng nhiên rảnh rỗi nhắc đến Hoàng quý phi? Nàng cau mày nói:"Nàng là người như thế nào? Nói thật bản cung vẫn không thường qua lại, không rõ lắm, chỉ là người đáng thương trong cung này nhiều lắm, từ khi vào cung, hình như vẫn chưa được sủng hạnh qua, chỉ là không biết bởi vì chuyện gì mà làm hoàng thượng tức giận, lại rơi vào hoàn cảnh bị hoàng thượng cấm túc. "
Du phi lại cười nói: “Cần Phi rốt cuộc là tâm địa lương thiện, lại đồng tình với hồ ly mị tử như thế. Ngươi không biết sao? Trước khi nàng vào cung đã cùng với con trai của Chung lão tướng quân Chung Phục Viễn lôi kéo không rõ, sau khi vào cung vẫn không biết an phận, ai biết làm ra cái gì, lại làm cho hoàng long nhan tức giận."
Lăng quý phi vốn cũng không thích Ôn Yến, ở trong cung này, ngoại trừ hoàng hậu, hiển hách nhất là địa vị quý phi này của nàng rồi, nhưng không ngờ bỗng có một nữ tử dân gian từ đâu đến, vừa vào cung đã là Hoàng quý phi, ngự trị ở bên trên nàng, sao nàng có thể phục? Bây giờ nghe Du phi nói như vậy, nhất thời liền hứng thú, hỏi: “Du phi tỷ tỷ, ngươi nói nàng và nghĩa tử của Chu lão tướng quân của dây dưa không rõ, chuyện này là nghe nói từ đâu? " Du phi và Cần Phi vào cung sớm hơn so với Lăng Quý Phi, cho nên mặc dù vị phân Lăng quý phi so với các nàng cao, nhưng vẫn là gọi hai người là tỷ tỷ.