CHƯƠNG 116 NGUY HIỂM TRONG CUNG
CHƯƠNG 116 NGUY HIỂM TRONG CUNG
Vào lúc chạng vạng, Tống Vĩnh Kỳ mang theo Trần Vũ Trúc vào cung tạ ơn.
Hoàng đế đang tổ chức yến tiệc ở điện Chính Dương, Trí Viễn Vương gia Tống Vân Cương cũng mang theo gia quyến cùng nhau vào cung.
Người tham dự còn có hoàng hậu, Lăng quý phi, Dung phi cùng với Cần phi, đương nhiên, còn có Cửu vương và Quốc sư. Bản thân Ôn Yến dự định không tham gia, tuy nói rằng lần này Tống Vĩnh Kỳ vào cung tạ ơn, nhưng trên thực tế Hoàng đế muốn làm gì, trong lòng tất cả mọi người đều rõ ràng. Đêm nay, chỉ cần cô hoặc Tống Vĩnh Kỳ để lộ ra một chút thái độ khác thường, Hoàng đế sẽ xoi mói rồi giáng tội.
Mà đã hơn ba tháng xa cách, cô tự nhủ mình tuyệt đối không thể làm ra vẻ mặt như bình thường được. Hơn nữa, chàng còn mang theo Trần Vũ Trúc bên người, cô ta còn rất giống với Dương Bạch Lan.
Còn cô, tin tưởng chàng cũng không thể coi như không có chuyện gì, bởi vì, hiện tại cô đang sống dưới danh hiệu Hoàng quý phi, tuy rằng còn chưa tổ chức lễ sắc phong chính thức, nhưng hạ nhân đều đã xưng hô như vậy.
Nhưng mà, Hoàng đế cũng không cho phép cô không xuất hiện, từ sớm đã sai người thông báo cho cô, hơn nữa còn đưa tới một bộ cung trang mỏng như cánh ve, một bộ trang sức trâm phượng, vương miện tám món theo đúng tiêu chuẩn của Hoàng quý phi, ngụ ý, muốn cô biết cách ăn mặc.
Cô ở điện Tạ Lam nhìn một đống quần áo trang sức hoa lệ kia, trong lòng tự dưng sinh ra phiền chán, bên ngoài trời đầu hạ ngày trôi qua rất dài, hàng ngày trong cung điện, từ sáng đến đêm, cũng không có chút tiến triển nào cả, chỉ sống như cái xác không hồn thôi. Mà y thuật mà cô vất vả học tập, không có chỗ dùng,cô hiện giờ chỉ như một phế nhân.
Muốn chạy trốn xa khỏi hoàng cung này, đối với cô hiện tại mà nói, là chuyện dễ như trở bản tay. Nhưng mà cô không chọn cách trốn tránh, là bởi vì trong lòng vẫn còn vướng bận. Cô bắt buộc phải nhìn như không thấy Tống Vĩnh Kỳ, làm cho Hoàng đế tin tưởng bọn họ đã không còn vương chút tơ tình nào nữa, đến lúc đó mặc dù cô có rời đi, Hoàng đế cũng sẽ không lại đổ tội cho Tống Vĩnh Kỳ.
Tình cảm giữa cô và Tống Vĩnh Kỳ, ở trong mắt Hoàng đế, là tai họa. Mà ông cố ý muốn cô vào cung, chỉ sợ, là muốn dùng cô để kìm hãm Tống Vĩnh Kỳ. Ít nhất, cô còn ở trong cung một ngày, Tống Vĩnh Kỳ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Người thật nhiều mâu thuẫn! Ông ấy vừa không hy vọng cô cùng Tống Vĩnh Kỳ dẫu lìa ngó ý vẫn vương tơ lòng, lại vừa muốn để hai người kiềm chế lẫn nhau. Tận đáy lòng Ôn Yến khẽ thở dài, bỏ trang phục sang một bên, rồi nói với cung nữ Thanh Lam: "Thay bộ khác đi, ta không muốn mặc bộ này."
Thanh lam lo lắng nói: "Nhưng mà, những thứ này là Hoàng Thượng sai người đưa tới, nếu như Hoàng quý phi không mặc, chỉ sợ Hoàng Thượng trách tội!"
Ôn Yến thản nhiên nói: "Nếu ở trong hoàng cung này, ngay cả quyền tự chọn quần áo để mặc của mình ta đều không có, vậy ta sống còn ý nghĩa gì nữa? Làm theo lời ta, có chuyện gì ta chịu trách nhiệm!"
Thanh Lam đành phải làm theo, từ trong tủ quần áo tìm một bô sa tanh màu xanh mà ngày xưa cô mặc, Ôn Yến tự mình cầm lấy quần áo đi vào sau tấm bình phong thay, sau đó cầm lấy một cây trâm ngọc bích cài lên búi tóc. cây trâm ngày trước đã bị mất, còn chiếc này, là chiếc do chính cô mua ở trong chợ, chỉ ba mươi văn tiễn.
Thanh lam nhìn cô, nói: "Hoàng quý phi như vậy có thể quá mức đơn giản hay không?"
Hậu cung này, vị phi tần nào không phải ăn mặc cao quý xa hoa? Dù sao cơ hội để hoàng hậu và phi tần xuất hiện trước mặt vua không phải lúc nào cũng có, có thể dùng cơm cùng với Hoàng Thượng, nhất đều đem tất cả vốn liếng ra, trang điểm ăn mặc giống như thiên tiên. Vị chủ tử này của nàng, thật đúng là ngoại tộc. Chỉ là như vậy cũng tốt, dù sao thời gian hậu cung tranh thủ tình cảm dài vô tận, có thể tranh tới khi nào? Thủ đoạn tranh thủ tình cảm nếu có dùng, thường thường phải hy sinh những người hầu hạ bên cạnh như các nàng, không tranh quyền đoạt thế, thật ra cũng có sống yên ổn qua ngày.
Hoàng hậu mặc phượng bào chế tạo riêng cho hoàng hậu, cao quý hào phóng thanh lịch phi phàm. Ôn Yến từ xa nhìn lại, bà tự mình ngồi ở bên người hoàng đế, vẻ mặt nhìn không thấy được chút khác thường nào cả, hai tay giao nhau đặt trên đầu gối, khóe miệng ẩn chứa nụ cười dịu dàng.
Đây cũng là lần đầu tiên Ôn Yến gặp Hoàng hậu sau khi vào cung. Cô không còn mặt mũi nào để đi gặp hoàng hậu, bởi vì cô hiểu rõ lúc trước hoàng hậu bị giam lỏng thậm chí thiếu chút nữa đã bị phế, đều bởi vì cô. Mà hoàng hậu, là người mà cô kính trọng nhất, ngay cả hiện tại hoàng hậu vẫn là hoàng hậu như trước kia, có thể tưởng tượng được trong lòng bà hiện giờ, đang là một đống lộn xộn. Người phụ nữ từng phải chịu đựng khuất nhục như vậy, hiện giờ còn phải ngồi ở bên cạnh người đàn ông bạc tình bạc nghĩa, nhưng không toát ra một chút oán hận nào, vẫn đoan trang hào phóng như vậy, đổi lại nếu là bản thân, cô tuyệt đối không làm được.
Bên cạnh Hoàng hậu, theo thứ tự là Lăng quý phi Dung phi cùng Cần phi, Cửu vương ngồi ở bên cạnh Cần phi, sau đó chính là quốc sư.
Hai vợ chồng Tống Vĩnh Kỳ vẫn chưa tới, vợ chồng Trí Viễn Vương gia cùng với An Nhiên thì ngồi xuống đối diện với Cửu vương, bên cạnh hắn để trống ra hai vị trí, có lẽ, là để cho vợ chồng Tống Vĩnh Kỳ.
Hoàng đế ngẩng đầu nhìn Ôn Yến, mày nhăn lại, giống như rất không hài lòng đối với cách ăn mặc của cô, có điều cũng chưa nói điều gì, chỉ thản nhiên tiếp đón: "Đến đây? Lại đây ngồi bên cạnh trẫm!"
Ôn Yến tiến lên, hành lễ: "Tham kiến Hoàng Thượng, tham kiến Hoàng hậu nương nương, tham kiến Dung phi nương. . . . . ."
"Được, ngồi xuống!" Hoàng đế thấy cô hành lễ từng cái, có chút tức giận: "Hiện giờ nàng là Hoàng quý phi, nên để các nàng ấy hành lễ với nàng mới đúng!"
Lăng quý phi, Dung phi cùng Cần phi nghe vậy, nhìn nhau, vội vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi: "Thiếp thân tham kiến Hoàng quý phi!"
Ôn Yến lúng túng đứng đó, thật không biết phải làm gì nữa.
Hoàng hậu thấy thế, lại cười nói: "Được rồi, đều là tỷ muội trong nhà, không cần hành lễ, đều ngồi xuống cả đi!"
Lúc này ba người mới ngồi xuống, Ôn Yến cũng đành ngồi xuống vị trí của mình. Cô đối diện chống lại ánh mắt của Cửu vương, Cửu vương lo lắng nhìn cô, cô thì vẫn thản nhiên như thường, cho hắn một ánh mắt an tâm.
Đến lúc này chứng minh Hoàng đế rất tin tưởng quốc sư, tiệc trong nhà hoàng gia, cũng muốn hắn ở bên cạnh tham gia, có thể thấy hiện giờ quốc sư nói cái gì, ông đều coi như là chân lý.
Ôn Yến mới vừa ngồi xuống, vợ chồng Tống Vĩnh Kỳ liền đến nơi.
Tuy rằng các vị phi tần không phải lần đầu tiên gặp Trần Vũ Trúc, nhưng hôm nay Trần Vũ Trúc mặc quần áo màu trắng ngọc trên váy dài thêu hoa lan, búi tóc kiểu đọa mã kế, trâm bách bảo phượng vĩ cài nghiêng nghiêng, như vậy từ xa xa nhìn lại, có tám chin phàn tương tự Dương Bạch Lan, ngay cả cách ăn mặc đều không khác biệt gì với nàng.
Hiện giờ chỉ còn lại hai vị trí, là phía dưới Ôn Yến cùng bên cạnh Trí Viễn Vương gia.
Sau khi Tống Vĩnh Kỳ dẫn Trần Vũ Trúc hành lễ, để Trần Vũ Trúc ngồi xuống cạnh Ôn Yến, còn chàng ngồi ở bên cạnh, phía dưới Trí Viễn Vương gia.
Khuân mặt Hoàng đế lạnh lùng, ông thản nhiên liếc nhìn Tống Vĩnh Kỳ một cái, rồi nói: "Tối nay có chút lạnh, vũ trúc lại đang có bầu, làm, tại sao lại chỉ mặc quần áo mỏng manh như thế? Con thân làm phu quân, có thể thấy vẫn còn nhiều chỗ làm chưa được tốt."
rần Vũ Trúc bất an nói: "Tạ ơn phụ hoàng quan tâm, Vũ Trúc không thấy lạnh !"
Tống Vĩnh Kỳ kính cẩn thưa: "Tối nay tuy có chút lành lạnh, chỉ là một đường đi tới đây, thật ra thân thể cũng trở nên ấm áp, phụ hoàng đừng lo, hiện giờ sức khỏe của Vũ Trúc đã tốt hơn rất nhiều."
Tầm mắt của chàng không nhìn thẳng vào Ôn Yến, mà Ôn Yến cũng cúi đầu không dám nhìn chàng, giọng nói cùng hơi thở của chàng đều đủ để có thể đủ lướt qua Trần Vũ Trúc bay tới bên cạnh nàng, chàng vẫn Ninh An Vương gia mà cô quen thuộc, nhưng mà, hai người đã không còn khả năng nào xuất hiện bên nhau nữa.
Cô cố gắng bình tĩnh, nghe hoàng đế nói chuyện.
"Kỳ nhi, chuyện thông đồng với địch, trẫm đã điều tra rõ ràng, con quả thật bị người khác hãm hại, con sẽ không trách phụ hoàng đối xử với con như vậy chứ?" Hoàng đế hỏi.
Tống Vĩnh Kỳ nghiêm nghị đáp lời: "Nhi thần làm sao dám trách phụ hoàng? Ngược lại, nhi thần còn muốn cảm tạ phụ hoàng đã tin tưởng nhi thần, hạ lệnh tra rõ việc này, nhi thần mới có thể rửa sạch tội danh."
Hoàng đế vừa lòng gật đầu: "Con hiểu được là tốt rồi, bởi vì con là con của trẫm, trẫm càng không thể làm việc thiên tư được. Nếu không, thanh danh của nước Đại Lương ở đâu? Truyền ra ngoài chỉ làm cho bọn man di ở bốn phương cười nhạo trẫm bao che khuyết điểm làm việc thiên tư, rối loạn pháp luật và kỷ cương trong triều!"
Tống Vĩnh Kỳ thần sắc vẫn kính cẩn như trước: "Vâng, nhi thần hiểu!"
Hoàng hậu lại cười nói: "Hiện giờ sự tình được điều tra rõ ràng thì tốt rồi, kỳ thật làm sao phụ hoàng con nỡ để con chịu uất ức, con ở thiên lao người ngày đêm lo lắng, ra vài điều thánh chỉ sai người tra rõ việc này, nếu không phải phụ hoàng con giám sát chặt chẽ, chỉ sợ sự tình hiện giờ còn chưa rpx ràng chân tướng đâu."
Tống Vĩnh Kỳ đón nhận ánh nhìn cuả hoàng đế, cảm kích nói: "Nhi thần đã làm cho phụ hoàng lo lắng rồi!"
Giữa hai hang lông mày Hoàng đế hiện lên một tia từ ái, nhìn chàng thật lâu sau, mới chậm rãi nói: "Trẫm chỉ có hai người con là con cùng Cung nhi, tự nhiên phải coi trọng. Chỉ là có đôi khi các con cũng nên hiểu cho lập trường của phụ hoàng, tất cả của phụ hoàng, tương lai đều là của các con, không cần thiết chỉ bởi vì một chút việc nhỏ, mà thương tổn tình cảm của phụ tử chúng ta."
Những lời này Hoàng đế, nói rất mơ hồ, lại không có lô gic, nhưng không ai có thể bắt bẻ được, nghĩ vậy, chính chàng đều cảm thấy buồn cười, cho nên sau khi nói xong, sắc mặt đột nhiên trở nên nặng nề hơn.
Cửu vương thấy thế, giơ lên chén rượu, mang theo nụ cười có chút lười biếng: "Ôi chao hoàng huynh, hai người nói xong chưa? Rượu này đều sắp lạnh cả rồi, thần đệ này còn chờ kính hoàng huynh một ly đấy!"
Hoàng đế mỉm cười nhìn Cửu vương, "Này lão Cửu, sao mà gấp gáp như vậy? Rượu này đệ có thể mời, chỉ là phải có lý do chứ?"
Cửu vương đứng lên, vò đầu suy nghĩ một chút: "Chuyện này cần gì lý do nữa? Huynh xem hoàng gia chúng ta cả nhà hòa thuận vui vẻ, An Nhiên ngoan ngoãn, Vũ Trúc lại mang thai, Kỳ nhi lại rửa sạch nghi ngờ thông đồng với địch, từng chuyện từng chuyện một, đều là chuyện vui lớn, cũng đủ để chúng ta uống một bình!"
Hoàng đế ra vẻ hơi tức giận nói: "Ừ, quả thật là đủ uống một bình, có điều, trẫm càng muốn uống rượu khi đệ mang theo của cô dâu của đệ đến kính trẫm một ly này, đệ cũng trưởng thành rồi, cũng nên định ra thôi!"
Cửu vương phóng khoáng nói: "Hoàng huynh, điểm này thần đệ không giống với ngài, thần đệ thích tự do tự tại, không thích bị nữ nhân quản thúc."
Hoàng đế bật cười: "Người ngoài, đúng là người ngoài! Chỉ là hương hỏa truyền thừa, không thể không có người nối dõi, cho đệ thời gian ba tháng, nếu trong ba tháng đệ còn không tìm được vợ, trẫm liền nên tứ hôn cho đệ!"
Hoàng hậu cũng cười nói: "Đúng vậy, Cửu đệ, đệ cũng trưởng thành, nên tìm vợ sinh con rồi."
Ôn Yến vẫn luôn tập trung tinh thần nghe bọn họ nói đùa, bỗng nhiên cô cảm thấy thân mình Trần Vũ Trúc đột nhiên run lên, cô nghiêng đầu nhìn qua, thấy sắc mặt nàng ta có chút tái nhợt, tay đặt ở trên tay vịn hơi hơi run rẩy, hình như cả người thực sợ hãi.
Ôn Yến nghĩ nàng không được khỏe, vừa định quay sang hỏi thăm một chút, lại phát hiện hai chân dưới làn váy màu trắng ngọc của nàng kẹp chặt, cô bỗng nhiên hiểu được là có chuyên gì.
Kinh nguyệt của Trần Vũ Trúc đến!
Ôn Yến hoảng sợ không thôi, trường hợp này, vào lúc này, nếu bị vạch trần nàng ta mang thai giả, chỉ sợ liên lụy đến nhiều người, ít nhất hai người ngự y Thượng Quan cùng với Long Phi tất nhiên đầu rơi xuống đất.
Trần Vũ Trúc nhìn về phía Tống Vĩnh Kỳ, Tống Vĩnh Kỳ ánh mắt vẫn dừng trên mặt hoàng đế, nên chưa phát hiện sự khác thường của Trần Vũ Trúc. Trần Vũ Trúc đành lo lắng thu hồi ánh mắt, hốt hoảng đứng ngồi không iên.
Ôn Yến thấy nàng ta kích động như thế, người ngoài nhất định có thể nhìn ra được manh mối, đến lúc đó truy vấn, chỉ sợ không che dấu được. Cô đưa tay ra cầm lấy tay Trần Vũ Trúc, khẽ than một tiếng: "Tay của Vương phi sao lại lạnh như băng vậy, mùa này mặt trời vừa khuất bóng liền có chút lạnh, hiện giờ thân mình ngươi không thể so với ngày xưa, phải chú ý giữ ấm chứ!"
Trần Vũ Trúc kinh hoàng lo lắng nhìn cô, nhớ tới lần trước cũng nhờ có cô giúp đỡ mới lừa gạt được Hoàng Thượng, nàng mặc dù không hiểu rõ, nhưng mà sau đó cũng điều tra ra được cô ấy chính là Ôn Yến, thầy thuốc Ôn từng ở trong phủ một khoảng thời gian. Hiện giờ thấy cô nói như vậy, không biết cô có dụng ý gì, sợ Ôn Yến kêu nàng đứng dậy thay quần áo, nên vội vàng nói: "Không lạnh, không lạnh, tạ ơn Hoàng quý phi quan tâm."
Hoàng đế nhìn nàng, nhíu mi nói: " Sắc mặt con tái nhợt như vậy, có phải thân mình không khoẻ hay không? Hiện giờ con đang có thai, cũng không thể tùy tiện như thế, người đâu, đưa vương phi đến Thải Vi các nghỉ ngơi!"
Trần Vũ Trúc hoảng sợ, hôm nay nàng mặc một thân quần áo màu trắng ngọc, chỉ cần vừa đứng lên, cái gì nên giấu đều bại lộ. Nàng vội vàng nói: "Phụ hoàng, con dâu không sao cả, chỉ là giống như lời Hoàng quý phi nói, có chút lạnh mà thôi!"
Hoàng đế không vui nói: "Lúc thì nói không lạnh, lúc thì nói lạnh, con đều đã lớn như vậy, cũng không biết yêu quý bản thân? Kỳ nhi, đưa vợ con đi đến Thải Vi các nghỉ ngơi trước, sai người nấu chút cháo gạo kê cho nàng, hiện giờ nàng nàng đang mang con cháu của hoàng gia chúng ta, không thể qua loa được."
Tống Vĩnh Kỳ thấy sắc mặt Trần Vũ Trúc quả thật có chút tái nhợt, liền đáp: "Vâng, nhi thần tuân chỉ!" Dứt lời, liền đến giúp đỡ Trần Vũ Trúc đứng dậy.
Trần Vũ Trúc sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, bối rối xua tay: "Không, ta không đi!"