Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 98: Xấu hổ và giận dữ muốn chết




“Mang... Mang thai...”

Thần sắc phẫn nộ của Vân Khuynh cứng lại, trong con ngươi chậm rãi tản ra một trận kinh hỉ.

Hài tử, dĩ nhiên có hài tử, hài tử của y và Vô Song...

Như vậy, mặc kệ tâm tình của y đối với nam nhân trước mắt này thế nào, y và hài tử đều thuộc về Vô Song.

Y đè nén thần sắc mừng như điên, thanh âm run run nói:

“Ngươi, ngươi mau giải huyệt đạo cho ta.”

Ngụy Quang Hàn vạn phần nghi hoặc nhìn y:

“Ngươi là một người nam nhân, ngươi mang thai... Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao???”

Khuôn mặt tuyệt mỹ của Vân Khuynh đỏ hồng, y không thể nói cho Ngụy Quang Hàn y là một người song tính, có thể mang thai!!!

“Ngươi... Ngươi không cần xen vào, mau thả ta...”

Ngụy Quang Hàn đứng không chuyển động, con ngươi đỏ như máu nhìn y từ trên xuống dưới:

“Lẽ nào ngươi kỳ thực là một nữ nhân???”

Vân Khuynh vừa nghe thấy lời này thiếu chút nữa tức đến hôn mê bất tỉnh:

“Ngươi mới là nữ nhân.”

Sắc mặt Ngụy Quang Hàn trầm lạnh, có chút suy nghĩ:

“Thế nhưng biểu hiện mạch đập của ngươi cũng là một người nam nhân... Chẳng lẽ... Ngươi dùng thủ pháp nào đó che giấu mạch đập của mình...”

Vân Khuynh thẹn quá thành giận:

“Ngươi không cần biết ta làm sao có thể có hài tử, mau giải huyệt đạo cho ta.”

Con ngươi đỏ như máu của Ngụy Quang Hàn vẫn chặt chẽ theo dõi y, lóe ra một tia không chắc chắn:

“Vừa rồi... Ngươi nói ngươi là thê tử người khác... Ám Dạ còn nói nói ngươi là nàng dâu Tần gia —–

Ngươi là thê tử của người ta, còn có thể là một nam nhân???

Nói mau, Minh Tuyên, kiếp này, ngươi rốt cuộc là nam nhân hay là nữ nhân???”

Vân Khuynh tức giận đến sắc mặt trắng bệch, đôi môi run run:

“Ngươi câm miệng, ta nói rồi, ta là Vân Khuynh, ta là nam nhân.”

Ngụy Quang Hàn thực sự là đáng ghét.

Không nên gọi tên kiếp trước của y, khiến y nhớ lại những thứ không tốt kia.

Còn muốn nghi vấn giới tính của y, thân thể song tính nhân, nguyên bản đã là khúc mắc trong lòng y, y là bởi vì Vô Song, mới hoàn toàn tiếp thu thân thể này.

Nhưng Ngụy Quang Hàn vừa đứng trước mặt y, chung quy vẫn thích đem vết sẹo này, từng bước từng bước toàn bộ kéo ra.

Đáng giận đáng giận, Ngụy Quang Hàn đáng giận!!!

Nghe Vân Khuynh nói, Ngụy Quang Hàn hừ lạnh một tiếng, trên khuôn mặt tuyệt mỹ yêu dị dị thường lộ ra dáng cười tà tứ tàn nhẫn:

“Như vậy, ngươi nói cho ta biết, ngươi một người nam nhân, vì sao lại có thể mang thai???”

Vân Khuynh cắn môi dưới, không nói.

Y quyết định không nhìn Ngụy Quang Hàn, huyệt đạo hắn thích giải hay không thì tùy.

Dù sao tiểu bảo bảo trong bụng y chạy không thoát, là người ngoài, Ngụy Quang Hàn đừng hòng biết được bí mật thân thể của y.

Ngụy Quang Hàn chậm rãi dính sát vào Vân Khuynh, gò má tái nhợt trong suốt dán lên Vân Khuynh, đáng trách Vân Khuynh bị điểm huyệt đạo, không thể nhúc nhích.

Hơi thở của Ngụy Quang Hàn phun lên trên mặt Vân Khuynh, mang theo một tia lãnh ý quỷ dị:

“Minh Tuyên, ngươi không nói, ta liền tự thân nghiệm chứng.”

Nói xong, tay hắn, sờ lên đai lưng Vân Khuynh.

Vân Khuynh cực kỳ sợ hãi:

“Hỗn đản, ngươi muốn làm gì???”

“Ha hả...”

Vân Khuynh phản ứng kịch liệt như vậy, khiến Ngụy Quang Hàn cực kỳ hưởng thụ, trên khuôn mặt yêu dị đến tà ác của hắn tràn ra một đóa hoa cười diễm lệ, lệ chí khóe mắt, càng khiến hắn có thêm vài phần tươi đẹp.

“Ta muốn nghiệm thân, nghiệm thử một cái, Vân Khuynh ngươi, rốt cuộc, là nam nhân, hay là nữ nhân.”

“Không...”

Vân Khuynh hô hấp cứng lại:

“Ngươi không thể tàn nhẫn như thế...”

Hoài nghi một người nam nhân không phải là nam nhân, đã là một loại vũ nhục.

Lại thêm cởi quần áo nghiệm thân, lại càng lưu lại tâm lý bóng ma, huống hồ...

Thân thể Vân Khuynh kỳ lạ như vậy!!!

Ngụy Quang Hàn đối với Vân Khuynh phản đối mắt điếc tai ngơ.

Cứng rắn rút đi y bào của y, áo lông cáo Vô Song khoác lên bị cởi ra, theo lưng Vân Khuynh, rơi xuống mặt đất.

Sau đó là ngoại bào rất nặng...

Trung y...

Cuối cùng, chỉ còn lại áo trong màu trắng hơi mỏng, nguyên bản Vân Khuynh chỉ sợ lạnh, lúc này cả người run lên.

Trong lòng khủng hoảng, sợ bí mật thân thể của mình bị Ngụy Quang Hàn phát hiện, sẽ khiến Ngụy Quang Hàn càng thêm khinh bỉ y...

Không...

Bằng bất cứ giá nào, cũng không thể để Ngụy Quang Hàn phát hiện!!!

“Ngụy Quang Hàn, ngươi dừng tay!!!”

Trong đôi mắt đen nhánh mỹ lệ của Vân Khuynh hiện lên một tầng hơi nước:

“Ngươi nếu như tiếp tục, ta... Ta liền... Liền cắn lưỡi tự sát!”

Không có biện pháp, bị đối phương điểm huyệt như vậy, toàn bộ thân thể cứng ngắc giống như một khúc gỗ, ngoại trừ nói chuyện, ngoại trừ có thể cắn lưỡi tự sát ra, cái gì cũng làm không được.

Bàn tay Ngụy Quang Hàn cởi ra vạt áo của Vân Khuynh dừng một chút, nâng mắt nhìn về phía Vân Khuynh, trong con ngươi đỏ như máu của hắn mang theo mị hoặc nào đó khiến kẻ khác mê muội:

“Xấu hổ và giận dữ muốn chết??? Nếu như là nam nhân ngươi sợ cái gì...

Chỉ là, dĩ nhiên quên Minh Tuyên sẽ làm ra chuyện điên rồ... Cảm tạ Minh Tuyên nhắc nhở ta...”

Nói xong tay hắn xoa cằm Vân Khuynh, ‘Răng rắc’ một tiếng, khi Vân Khuynh đau nhức muốn ngất xỉu, Ngụy Quang Hàn tháo trật xương cằm của y.

Làm xong, Ngụy Quang Hàn nhe răng cười cười:

“Như vậy, liền không cần lo lắng ngươi sẽ cắn lưỡi tự sát.”

Nói xong, hắn lại tiếp tục đại nghiệp tiến hành nghiệm thân của hắn.

Rốt cục cởi ra dây lưng áo trong cuối cùng, theo áo mở rộng, từ làn da trắng nõn nhẵn nhụi trên cổ, thoáng cái mở xuống đến ngực Vân Khuynh, lộ ra xương quai xanh khéo léo tinh xảo.

Ngực của Vân Khuynh, đơn bạc, gầy yếu, làn da trắng nõn non mềm, ngón tay chạm vào, giống như là sờ lên tấm tơ lụa tốt nhất.

Con ngươi đỏ như máu của Ngụy Quang Hàn chuyển tối, trở nên cực nóng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.