Hắc bào tế tự Ám Dạ chậm rãi bước đi thong thả đến trước mặt Vân Khuynh.
“Ngươi là người của Tần phủ???”
Vân Khuynh không hiểu vì sao có chút sợ người này, toàn thân hắn đều là một mảnh đen kịt, ngay cả con mắt cũng quỷ dị như vậy:
“Đúng, ta là thê tử của Tần phủ Vô Song.”
“Cái gì???”
Ngụy Quang Hàn kinh hô một tiếng, đáng tiếc hắc bào tế tự và Vân Khuynh đều không để ý đến hắn.
Thanh âm thô ráp của hắc bào tế tự mang theo một tia trầm trọng:
“Dĩ nhiên là tức phụ Tần gia...”
Trong con mắt đen kịt của hắn hiện lên vô số tia sáng, rơi vào một mảnh khó xử.
Vì sao lại người của Tần gia...
Người Tần gia, trong Lưu Duyến ảo cảnh của Tương Ly là...
Thê tử???
Lạc Minh Tuyên dĩ nhiên là thê tử người khác???
Ngụy Quang Hàn nhìn hắc bào tế tự và Vân Khuynh, biết hắc bào tế tự xuất hiện, nhất định có chuyện quan trọng, nỗ lực áp chế lửa giận, đem sự kiện kia áp xuống đáy lòng:
“Ám Dạ, ngươi ở đây, là có chuyện gì, có việc mau nói, nếu không có việc gì, vậy thỉnh nhanh lên một chút rời đi!!!”
Hắn khẩn cấp muốn ép hỏi Lạc Minh Tuyên đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, hắn muốn một lời giải thích hợp lý, dựa vào cái gì y mang theo tình yêu đối với hắn, cùng một chỗ với người khác???
Có thể là lời của Ngụy Quang Hàn có tác dụng, hắc bào tế tự Ám Dạ thở dài một tiếng:
“Cũng được, vô luận như thế nào, chúng ta đều phải lựa chọn.”
Từ một khắc hắc bào tế tự này xuất hiện, Vân Khuynh liền có một loại cảm giác không rõ, hắc bào tế tự này, có chính sự không nói với Ngụy Quang Hàn, nhưng lại hỏi đến thân phận của y, lẽ nào hắc bào tế tự là vì y mà đến, thân phận của y, có thể cải biến vận mệnh của y sao???
Đáp án là có thể.
Thân phận thê tử của Tần phủ Vô Song, vì y giành được một hi vọng sống sót.
Khiến hắc bào tế tự vốn dĩ chuẩn bị giết y lại chần chờ, cuối cùng, hắc bào tế tự quyết định, mở miệng nói:
“Ta cho ngươi hai sự lựa chọn, sống hoặc chết.”
Sắc mặt Vân Khuynh hơi tái nhợt:
“Ai??? Ta???”
Phần trên của y bào màu đen hơi lay động một chút, nói vậy hắn là gật đầu.
Tâm Vân Khuynh trầm xuống:
“Lựa chọn cái gì???”
“Sống hay chết.”
Hắc bào tế tự chậm rãi mở miệng:
“Nói cho ta biết, ngươi, muốn sống, hay chết???”
Vân Khuynh hô hấp cứng lại:
“Đương nhiên là sống.”
Hắc bào tế tự thở dài:
“Mà thôi... Mà thôi, sống thì sống đi, chỉ là, muốn sống, tự mình phải đi nỗ lực.”
Vừa dứt lời, hắn xuất thủ như điện, nhất mạt hồng quang từ trong tay hắn phất ra, bao phủ Vân Khuynh trong chốc lát, liền tiến nhập thân thể y.
Trong lúc Ngụy Quang Hàn ngốc lăng, Vân Khuynh giật mình, bóng dáng hắc bào tế tự chậm rãi trở nên mờ nhạt, bóng dáng của hắn tựa như đứng xa ở ngoài trăm dặm trong giây lát, cũng tựa như ở trước mắt trở nên vô hình.
Thanh âm của hắn vẫn như trước rất vang dội:
“Vốn là phải chết... Nể mặt cố nhân, ta cho ngươi cơ hội lựa chọn, ngươi muốn sống, vậy sống đi —-
Chỉ cần ngươi có thể giải quyết thứ ta gieo trong cơ thể ngươi, sau đó, ta tuyệt đối sẽ không động thủ lần nữa...”
Thân ảnh biến mất, thanh âm cũng đã biến mất.
Toàn bộ dấu vết biến mất, hắc bào tế tự Ám Dạ này, là không thể dùng phương pháp lý giải người bình thường đi lý giải hắn, bởi vì hắn vốn chính là một con quái vật từ trên xuống dưới.
“Hắn làm gì ngươi??? Gieo vật gì vậy???”
Hắc bào tế tự vừa tiêu thất, Ngụy Quang Hàn lập tức xuất hiện trước mặt Vân Khuynh.
Vừa rồi hắn chỉ lo nghĩ Vân Khuynh sao có thể là thê tử của người khác, dĩ nhiên quên —-
Hắc bào tế tự thần bí kia, cũng là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm...
Không...
Hắn thật vất vả mới tìm được y, y không thể xảy ra chuyện... Không thể, nhất định không thể.
Hắn cầm lấy tay Vân Khuynh, bắt mạch cho y, vừa bắt mạch vừa hỏi:
“Ngươi có thấy khó chịu chỗ nào không???”
Vân Khuynh từ lúc Ngụy Quang Hàn kéo tay y, liền phất ra.
“Ta không sao, không phiền Ngụy công tử lo lắng.”
“Ngươi...”
Vị Ngụy đại công tử này lại một lần nữa tức điên.
Con ngươi đỏ như máu hiện lên một tia sắc bén, hắn trực tiếp điểm huyệt Vân Khuynh bắt mạch cho y:
“Ngươi... Hỗn đản, dĩ nhiên dùng loại phương pháp này ức hiếp một người không có võ công...”
( vấn đề võ công của Vân Khuynh, sau đó sẽ được giải quyết)
Trong đôi mắt hắc bạch phân minh của Vân Khuynh hiện lên một tia tức giận, y vô cùng chán ghét loại cảm giác bị quản chế này.
“Ngươi...”
Thân thể Ngụy Quang Hàn chấn động, bỗng nhiên nâng mi nhìn Vân Khuynh, trong đôi mắt đỏ tươi tràn đầy không thể tin nổi, khuôn mặt vốn đã trắng giờ lại càng thêm trắng, lệ chí màu son dịu dàng muốn rơi nơi khóe mắt lại càng thêm tươi đẹp, giống như huyết lệ từ trong mắt chảy ra.
“Ngươi vì sao lại... Ngươi là nam nhân sao, Vân Khuynh.”
Phảng phất như mất hồn phách, Ngụy Quang Hàn nhẹ giọng nỉ non hỏi Vân Khuynh.
Hắn nói, lập tức khiến tâm Vân Khuynh hung hăng bị đau nhói...
Ác mộng bị y áp chế dưới đáy lòng, lại quanh quẩn ghé vào lỗ tai y...
Dĩ nhiên là một tên đồng tính luyến ái...
Ngươi thật ghê tởm...
Mắt ta bị mù mới đối tốt với kẻ ghê tởm như ngươi...
Thế nào lại khiến kẻ ghê tởm như ngươi đi thích ta...
Khuôn mặt Vân Khuynh đỏ lên, người trước mắt, là ác ma, là một tên ác ma, sao hắn có thể giẫm đạp lên cảm tình người khác như vậy:
“Đúng, ta là một người nam nhân, hơn nữa, ta thích, còn là là nam nhân.”
Xu hướng tình dục của y chính là như vậy, Ngụy Quang Hàn dù chán ghét, coi thường y, y vẫn là như vậy.
Dường như nhớ lại chuyện cũ, sắc mặt Ngụy Quang Hàn lại trắng thêm vài phần:
“Minh Tuyên, ngươi hiểu lầm... Ta cũng không có ý kia... Năm ấy là bởi vì...
Ai, dù sao đi nữa, ta không phải thực sự chú ý...
Ta hiện tại hỏi ngươi, cũng không phải là để cười nhạo ngươi, chỉ là ngươi...
Ta bắt mạch cho ngươi, dĩ nhiên phát hiện...”
Thanh âm Ngụy Quang Hàn dừng một chút, ánh mắt ảm đạm, gian nan nói:
“Ngươi... Mang thai...”