Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 90: Vô Gian luyện ngục




Đoàn người Tần Vô Song, nam khí chất phi phàm, tuấn mỹ dị thường, nữ ôn nhu thánh khiết, đi ở trên đường, phi thường chọc người chú mục.

Bất quá may là mấy người cũng không phải người thường, cho dù dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chăm, bọn họ như trước thần sắc tự nhiên.

“Nơi chúng ta muốn đi, là nơi bần cùng nhất của phương bắc bên này, ở đó... Rất bẩn, rất lộn xộn...

Mong rằng Khuynh nhi và nhiếp chính vương gia cũng không chú ý.”

Tần Vô Song bỗng nhiên nhớ tới chuyện quan trọng như thế mau chóng nói ra.

Dù sao trước đây có thế nào, Vân Khuynh cũng là thiếu gia Vân phủ, mà Hiên Viên Liệt Thiên lại càng cao quý làm vương gia một nước, nói vậy đều là chưa từng gặp qua tràng diện như vậy.

Vân Khuynh bất mãn bĩu môi:

“Biểu muội là nữ tử còn không ngại, ta đường đường một đại nam tử hán lại có thể tính toán sao???”

Nhiếp chính vương Hiên Viên Liệt Thiên càng hừ lạnh:

“Ngay cả ‘Vô Gian luyện ngục’ đều đã đi qua, còn sợ nơi dơ bẩn loạn lạc hay sao???”

Hắn vừa nói ra lời này, Tần Vô Song ngẩn người tiện đà có chút suy nghĩ, xem ra biểu ca Liên Cừ nói không sai, Hiên Viên Liệt Thiên đích thật không phải người thường.

Có thể đi ra ‘Vô Gian luyện ngục’, sao có thể là người thường được???

‘Vô Gian luyện ngục’ là một tòa thành trong lòng đất bất luận kẻ nào cũng không biết phương vị hay cửa vào.

Nó thực sự là nhân gian luyện ngục, bên trong, là thế giới giết chóc, là thế giới người ăn thịt người uống máu người.

Người tiến nhập, chỉ có xông qua toàn bộ trạm kiểm soát do chủ nhân ‘Diêm La’ thiết kế mới có thể ra ngoài, nếu không qua, vậy cả đời chỉ có thể bị nhốt trong ‘Vô Gian luyện ngục’.

Không phải bọn hắn không muốn ra, mà là, không ai biết cửa ra.

Đó là một thế giới kinh khủng khó có thể tưởng tượng được, ở đó, toàn bộ tiền tài, cảm tình, quyền lợi, địa vị, đều là vô dụng, chỉ có tự thân thực lực mới là trọng yếu nhất.

Nơi đó, cường giả vì sinh tồn, rõ ràng sẽ ăn người yếu.

Vô gian vô gian, ‘Vô Gian luyện ngục’ giống như là Vô gian địa ngục, nó là địa ngục nhân gian.

Nó không thuộc về tổ chức giang hồ, cũng không thuộc về quản hạt của triều đình, không thuộc chính, chẳng thuộc tà, chỉ là một tòa thành ngầm độc lập, thần bí, quỷ dị mà thôi.

Tần Vô Song thu hồi ký ức đã lâu, lặng lẽ không nói gì.

Liên Phù cũng không biết ‘Vô Gian luyện ngục’ là nơi thế nào, lạnh lùng nói với Hiên Viên Liệt Thiên:

“Ta khuyên ngươi sớm một chút trở lại, địa phương như vậy, không thích hợp với thân phận nhiếp chính vương một quốc gia.”

Nói xong, nàng lại nhìn phía Vân Khuynh:

“Ta có thể chịu được nơi đó, đã quen rồi, mà ngươi, chưa chắc đã quen.”

Vân Khuynh câu lên khóe môi, tự tiếu phi tiếu:

“Mọi việc, không phải đều là từ không quen mà biến thành quen sao???”

Bọn họ đoàn người, vừa đi vừa nói.

Ở nơi cách một con đường, một người nam nhân toàn thân bao vây trong áo choàng màu tím, vẫn dùng con mắt duy nhất bại lộ ra bên ngoài tập trung nhìn bọn họ.

Chậm rãi, nam nhân kia giơ tay, trong tay có một cây sáo màu đen tinh tế thật dài.

Hắn đặt ở bên môi chậm rãi thổi, không có thanh âm, trong không khí lại không hiểu sao có thêm một tia hàn ý.

Nhìn lại, bên người nam nhân xuất hiện thêm bốn người nam tử áo đen che mặt.

May là chỗ bọn họ đứng là ngõ cụt, bằng không nhiều người kỳ quái quỷ dị như vậy, không dọa sợ người đi đường mới là lạ.

“Đi...”

Thanh âm nam nhân kia mang theo chút chút khàn khàn, nhưng dị thường dễ nghe.

Hắn giơ lên cây sáo trong tay, chỉ hướng đoàn người Tần Vô Song:

“Đem nữ nhân kia bắt về cho ta.”

“Vâng.”

Bốn người đều nhảy lên, trong nháy mắt không còn hình bóng, một người áo đen lần thứ hai xuất hiện:

“Những người khác thì sao???”

Nam tử áo choàng tím cười lạnh nói:

“Giết!!!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.