Vì vậy, dưới động tác vô tâm của Vân Khuynh, Tần Vô Song liêu nguyên chi hỏa, bắt đầu hừng hực bốc cháy lên.
Đỡ lấy vòng eo Vân Khuynh, Tần Vô Song dùng tư thế từ phía sau lưng, hung hăng xỏ xuyên qua Vân Khuynh.
Tần Vô Song chưa từng điên cuồng như thế.
“Ô...”
Vân Khuynh nhẹ giọng rên rỉ, thân thể vô lực lại đơn bạc, theo động tác của Tần Vô Song, bị đính vừa lên vừa xuống.
Sợi tóc màu mực mất trật tự trên lưng tuyết trắng của y, trên lót giường lớn màu sậm.
Tóc dài đen nhánh như rong biển, đem bờ vai mượt mà nguyên bản trắng nõn giờ đây phấn hồng của Vân Khuynh cùng phần lưng tuyết trắng đơn bạc phụ trợ càng thêm nhu nhược, chọc người trìu mến.
Chết tiệt!!!
Chỉ là nhìn mái tóc đen, lưng tuyết trắng, loại trùng kích thị giác cường liệt này, khiến cho hạ thân Tần Vô Song, không tự chủ được lại trướng thêm một vòng, khó có thể tự kiềm chế.
Vân Khuynh dưới giường, tuy rằng không có võ công, thế nhưng ngoại trừ khuôn mặt mỹ lệ quá phận ở ngoài ra, một điểm cũng nhìn không ra nhu nhược.
Nhưng vì sao, vừa lên trên giường, Vân Khuynh lại luôn luôn có vẻ đặc biệt nhu nhược???
Y nhu nhược như vậy, luôn luôn khiến người ôm y thả không ra, muốn hung hăng yêu thương y, hoặc là, hung hăng làm nhục y. Thẳng đến khi khuôn mặt xinh đẹp kia, hỗn hợp mê muội cùng biểu tình dâm đãng mới thôi.
Thực sự là một ý niệm đáng sợ trong đầu.
Hạ thân không chút nào qua loa giữ lấy Vân Khuynh, Tần Vô Song kéo lên tóc dài phía sau Vân Khuynh, chậm rãi kéo về phía sau. Khiến cho Vân Khuynh nâng đầu lên, ngay tức khắc, lộ ra khuôn mặt hồng đến rối tinh rối mù của y, con ngươi mê ly ngập nước, cùng với môi đỏ mọng hồng nộn.
Khi Vân Khuynh như vậy hoảng hốt bại lộ dưới ánh mắt Tần Vô Song, Tần Vô Song lập tức cúi người, tinh tế điểm điểm nụ hôn rơi trên trán, mí mắt, chóp mũi, và đôi môi của Vân Khuynh.
Cuối cùng, dùng môi mềm nhẹ cọ lên trên mặt Vân Khuynh.
Một tay đem tóc Vân Khuynh càng thêm cố sức kéo xuống, một tay ôm lấy eo Vân Khuynh nhẹ nhàng triền miên, ma sát nội bích mềm mại nóng ướt, nếp uốn nội bích bị hắn kéo căng, sau đó nội bích co rút đè ép, hắn rời khỏi, lại thật sâu xông vào, chôn ở trong cơ thể y.
Tần Vô Song đem môi lưỡi chuyển dời đến khóe môi Vân Khuynh, thanh âm khàn đặc lợi hại, không tự chủ mang theo một tia mệnh lệnh:
“Khuynh nhi... Gọi tên của ta... Sau đó nói ngươi thích ta...”
Thả ra làn môi nhiễm hỏa, từ khóe môi Vân Khuynh, đến chiếc cổ thon dài duyên dáng ấn đầy vết tích, tiếp đến xương quai xanh tinh xảo.
Bộ ngực đơn bạc trơn mềm phía trước lại khó hôn đến, Tần Vô Song chậm rãi buông lỏng lực đạo trên tay, khiến khuôn mặt Vân Khuynh thở hổn hển, một lần nữa chôn vào bên trong gối đầu mềm mại.
Môi Tần Vô Song chuyển qua phía sau lưng Vân Khuynh, trên làn da tuyết trắng, ấn lên vết tích thuộc về hắn.
Thắt lưng bị Tần Vô Song ôm lấy, thời gian quá dài, Vân Khuynh cảm thấy có chút không khỏe.
Huống hồ, tư thế như vậy, tuy rằng Tần Vô Song tiến nhập tương đối phương tiện, hai người đều dễ dàng không ít, thế nhưng, Vân Khuynh không thích loại tư thế này.
Vì vậy Vân Khuynh liền nhu nhược dùng khuỷu tay trắng nõn, đem nửa người trên hơi chống lên, sợi tóc màu mực trườn lên cánh tay trắng nõn.
Cô đông.
Yết hầu Tần Vô Song gian nan nuốt xuống nước bọt, dục vọng tím đỏ dưới thân như trước kịch liệt ra vào, thế nhưng, cảm giác miệng rất khát, hắn như trước không thoả mãn.
Khuynh nhi là một yêu tinh, luôn luôn dụ hoặc hắn.
“Vô Song...”
Thanh âm Vân Khuynh, không rõ từ phía trước truyền đến, mang theo khàn khàn và khắc chế giống Tần Vô Song.
Tần Vô Song nhẹ nhàng gặm cắn tấm lưng tuyết trắng của y.
“Ân???”
Thân thể Vân Khuynh hơi lui một chút, nói:
“Đừng... Đừng như vậy... Ô... Ta... A, ta muốn nhìn ngươi...”
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tần Vô Song, chậm rãi hiện ra dáng tươi cười tà ác:
“Thật không... Khuynh nhi muốn nhìn sao...”
Vân Khuynh yêu cầu, Tần Vô Song luôn luôn sẽ không cự tuyệt, lúc này cũng vậy.
Thở dài, Tần Vô Song một bên hôn lên chiếc cổ thon dài của Vân Khuynh, một bên đem thân thể Vân Khuynh lật lại.
Động tác lớn hơn, kịch liệt tác động dục vọng của Tần Vô Song chôn sâu trong thân thể Vân Khuynh.
“Ô a... A a a.....”
Đỉnh điểm lửa nóng, lơ đãng ma sát đến một điểm trong nội bích trơn mềm nóng chặt, khoái cảm xảy ra bất ngờ khiến Vân Khuynh cuộn lại thân thể mỹ lệ, ngay cả ngón chân trắng noản cũng hơi rụt lên.
Chính diện hướng Vân Khuynh, Tần Vô Song nâng chân trắng nõn thon dài của y lên nửa gập dán ở trước ngực hắn.
Cứ như vậy, cặp mông đĩnh kiều hơi phiếm hồng nhạt kia, cùng hậu huyệt mị sắc chăm chú hấp thụ dục vọng tím đỏ của hắn, liền không hề ngăn cản bại lộ trong tầm mắt Tần Vô Song.
Hậu huyệt màu đỏ sậm bị dục vọng tím đỏ thô to gắt gao kéo căng mà phiếm ra màu hồng nhạt ẩm ướt dụ nhân, Tần Vô Song chậm rãi câu câu khóe môi:
“... Khuynh nhi, muốn nhìn, vậy hảo hảo nhìn... Nhìn ta làm sao giữ lấy ngươi... Ngươi phải nhớ kỹ, lúc nào cũng khắc khắc nhớ kỹ, ngươi là của ta!!!” ( Vũ: Quá bá đạo...!!!)
Nói xong hắn liền nâng lên thắt lưng Vân Khuynh, khiến cho Vân Khuynh mặt đối mặt rõ ràng thấy dục vọng của hắn chậm rãi rút lui khỏi hậu huyệt chặt trí kia, dục vọng tím đỏ đem mị thịt mị sắc trong hậu huyệt kéo ra, phiếm ra sáng bóng mị hoặc nhân, nói không nên lời dâm loạn.
Vân Khuynh vốn hai gò má đỏ tươi ướt át càng như nhiễm hỏa, Vô Song, thật xấu thật xấu nga.
“Ô a... Không... Ân... Không muốn...”
Ngay lúc dục vọng dâng trào sắp ly khai hậu huyệt ấm áp khiến kẻ khác mê muội kia, Tần Vô Song liền không chút khách khí hung hăng đẩy vào.
“Không muốn cái gì... Ân??? Khuynh nhi là không muốn ta dừng sao???”
Làn môi để sát vào bên tai Vân Khuynh, hô hấp ấm áp phun lên bên tai Vân Khuynh phiếm hồng, Tần Vô Song cố ý xuyên tạc ý tứ của y.
Vân Khuynh tư tự hoảng hốt, cả người giống như dẫm lên một đoàn bông vải, nhẹ nhàng như bay đến bầu trời, nhưng dục vọng không ngừng ra vào hậu huyệt lại nhắc nhở y rằng y đang ở nhân gian.
Ngọc hành đứng thẳng run run, tiết ra một giọt nước mắt trắng đục, y muốn giải phóng, lại bị Tần Vô Song lấy tay nắm:
“Không được... Khuynh nhi, phải cùng ta một khối... Chúng ta cùng nhau...”
Khoái cảm thực cốt mang theo điện lưu tê dại, hết thảy tuôn đến hạ thân của y, Vân Khuynh hơi lắc lắc đầu:
“Buông ra... Ô ô ô buông ra...”
Thương cảm hề hề rên rỉ như mèo con mới sinh kêu lên, nghe vào trong lòng Tần Vô Song căng thẳng, động tác dưới thân càng lúc càng nhanh...
Trong một trận khoái cảm gần như co giật, Tần Vô Song buông lỏng tay ra, song song dục vọng hắn chôn ở hậu huyệt Vân Khuynh cũng giải phóng.
Dịch thể trắng đục nóng rực bắn vào trong cơ thể Vân Khuynh, Vân Khuynh cũng bất chấp kháng nghị, ngọc hành trước người sớm đã kêu gào muốn giải phóng cũng run run bạo phát...
“Ô...”
Tần Vô Song buông ra chân y, chậm rãi kéo ra dục vọng của mình, mang theo lượng lớn dịch thể dính đặc, Vân Khuynh miễn cưỡng kêu lên một tiếng, cho rằng trận tình sự này, đến đây liền kết thúc.
Hơi nhắm mắt chuẩn bị nghỉ ngơi, mật huyệt trước người cho tới bây giờ chưa từng bị người khác đụng chạm qua lại truyền đến trận trận đau đớn, đang bị người chậm rãi kéo căng.
Trên khuôn mặt tình dục uể oải mang theo kinh hoảng, Vân Khuynh bỗng nhiên mở to con ngươi ngập nước mê ly.
Sau đó không hề dự triệu đối diện với nhãn thần thâm tình ôn nhu ngưng mắt nhìn y của Tần Vô Song.
Vân Khuynh thoáng cái bị bao phủ trong ánh mắt khát vọng cùng thương tiếc kia.
Đầu ngón tay Tần Vô Song, mang theo dịch thể trắng mịn, chậm rãi mở rộng mật huyệt đối với nam nhân khác mà nói, là rất xa lạ.
Lông mày Vân Khuynh hơi cau lại, chỗ đó cực kỳ nhỏ bé, hơi tiến nhập một chút dị vật sẽ rất đau rất đau.
Hơn nữa, đối với thân thể quái dị của mình, ở sâu trong nội tâm y, vẫn có một tia tâm lý bóng ma.
Cự tuyệt còn chưa nói ra miệng, Tần Vô Song liền hôn lên mí mắt y, cẩn cẩn dực dực hỏi:
“Khuynh nhi, có thể sao???”
Vân Khuynh giật mình, đã từng cự tuyệt một lần... Hơn nữa, y thích Vô Song.
Đây là một bức thân thể mà thôi, vô luận ở đâu, đều là thuộc về y và Vô Song cùng sở hữu.
Vươn tay ôm lấy vai Vô Song, Vân Khuynh làm nũng cọ cọ:
“Ân... Bất quá, hình như đau hơn phía sau... Ngươi ngươi... Ngươi phải điểm nhẹ...”
Tần Vô Song trong lòng tràn ngập vui sướng cùng cảm kích, không chỉ là bởi vì có được toàn bộ người hắn yêu, còn là bởi vì, người dưới thân hắn này, từ giờ khắc này trở đi, vô luận thân thể hay là nội tâm, đều đã chân chân chính chính tiếp nhận hắn.
Hai người quen biết không lâu sau, cảm tình, cũng tiến bộ rất nhanh, hơn nữa là càng ngày càng sâu đậm, cảm tình giữa bọn họ từ đó lại tiến thêm một bước.
Tần Vô Song cẩn thận xoa nhẹ hoa hành mềm mại dị thường, cẩn cẩn dực dực đem toàn bộ đầu ngón tay tiến vào bên trong:
“Ta sẽ rất ôn nhu...”
Vân Khuynh theo ngón tay Tần Vô Song đặt ở trên người, chậm rãi buộc chặt.
Tuy rằng Tần Vô Song chỉ có tiến nhập một ngón tay, thế nhưng, so với phía sau, chỗ đó vẫn rất đau, hình như so với lần đầu tiên của hai người đau hơn.