Thân thể Vân Khuynh càng ngày càng cồng kềnh, y hiện tại nguyên vẹn cảm nhận được chỗ không khỏe khi làm nhân vật quan trọng.
Bị một đám người vây quanh, căn bản là không có không gian tư nhân.
Tuy rằng biết tất cả mọi người là đối tốt với y, quan tâm y, thế nhưng khó tránh khỏi y cũng sẽ cảm thấy uể oải, hơn nữa lúc mang thai, tình tự của y có chút khó có thể khắc chế.
Tần Vô Phong ở trong khoảng thời gian này, dán y chặt nhất, cũng là người phải chịu chuyện tính tình hay thay đổi của y nhiều nhất trong khoảng thời gian này.
Hôm nay bảo bảo trong bụng Vân Khuynh đã tám tháng, bụng của Vân Khuynh là một tiểu cầu, Vân Khuynh có bao tử chính là một đại cầu.
Đầu mùa xuân, là mùa tuyết tan, khí trời còn lạnh.
Trong tiểu đình của Tần gia, ngồi một đám người, tụ cùng một chỗ, ăn cao điểm uống nước chè xanh, trò chuyện tâm sự.
Vân Khuynh nét mặt mang theo vài phần mệt mỏi, y tựa trên người Tần Vô Phong buồn ngủ.
Tần Vô Phong vươn tay vén lên sợi tóc trên trán y, nhìn biểu tình mệt mỏi của y, có chút yêu thương nói: “Nếu không ta mang Vân nhi trở lại ngủ một hồi trước???”
Lông mi Vân Khuynh vốn có nhắm lại hơi run rẩy, sau lại chậm rãi mở ra, lắc đầu: “Không... Mẫu thân y rốt cục muốn tới gặp ta, ta có thể nào không đợi y tới.”
Đúng vậy, mấy ngày trước Vân Phàm dùng bồ câu đưa tin, y rốt cục chịu tới Tần gia, gặp nhi tử nhỏ nhất của y.
Không có thấy Vân Phàm một mặt, xem như là tiếc nuối duy nhất hiện nay của Vân Khuynh, vậy nên y cực kỳ vui vẻ khi biết Vân Phàm rốt cục dự định gặp y.
Không chỉ y vui vẻ, toàn bộ người quan tâm y, cũng đều vui sướng.
“Tiểu Khuynh, ta cũng cảm thấy ngươi nên đi nghỉ ngơi một hồi.”
Nói chính là Vân Hoán, nét mặt Vân Hoán thản nhiên ôn hoà mang theo nụ cười yếu ớt thường thấy, có thể thấy Vân Khuynh hạnh phúc hắn liền cũng hạnh phúc, huống hồ bên người hắn hiện tại cũng có người khác.
Người kia, tuy rằng không giống Vân Khuynh cho hắn ký ức khắc sâu như vậy, nhưng cũng khiến cho hắn cảm thấy hạnh phúc, bỏ lỡ Vân Khuynh, như vậy hắn nên cầm tay người kia thật chặt.
Một người nữ tử áo trắng mang theo khăn che mặt dựa vào vai hắn, nữ tử mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng, toàn thân mang theo khí tức hàn băng lạnh lẽo làm cho người ta thở không nổi, giống như nàng là một khối băng sơn vạn năm, thế nhưng dưới bề ngoài băng sơn, nàng lại có một trái tim nóng rực.
Vân Hoán, chính là bị trái tim nóng cháy kia của nàng đốt bỏng mới tỉnh ngộ ra.
Hôm nay nghe thấy Vân Hoán dùng thanh âm mềm nhẹ nói với Vân Khuynh, đầu của nàng hơi chuyển động, nhìn về phía Vân Khuynh, trong con ngươi lãnh liệt hiện lên một tia sát khí cường liệt.
Vân Hoán vươn tay đặt lên tay nàng, cúi đầu cười cười với nàng: “Y là đệ đệ của ta.”
Y trong miệng hắn là ai, mọi người trong lòng đều biết rõ.
Trong đôi mắt băng lãnh của nữ tử kia lộ ra ấm áp nhè nhẹ, sau đó quay đầu, không hề để ý tới bọn họ.
Vân Khuynh có chút phiền muộn nhíu mày:
“Thực sự là rất ghét loại cảm giác này, rõ ràng cố gắng muốn bảo trì thanh tỉnh, nhưng ý thức lại mông lung rối tinh rối mù.
Được rồi, nhị ca, các ngươi ngồi chơi...
Đại ca, ngươi dẫn ta trở về đi.”
Tần Vô Phong gật đầu, thấy y rốt cục chịu khuất phục trở lại nghỉ ngơi, nét mặt lộ ra nhất mạt ý cười: “Được.”
Nói xong, ôm lấy Vân Khuynh liền rời đi.
Thượng Quan Nhược Vũ lấy tay chống cằm, ghé vào trên bàn đá, liếc mắt Thượng Quan Tôn ở một bên: “Đại lão đại đối với phu nhân thật tốt.”
Liên Cừ thanh nhã như sen, ưu nhã châm một ly trà đưa cho Thượng Quan Nhược Vũ tinh thần không phấn chấn: “Tiểu Vũ, ngươi là đang oán giận ca ca ngươi đối với ngươi không tốt sao???”
Thượng Quan Nhược Vũ nhận trà, cong môi, không có mở miệng.
Bạch Khuynh Vận bên người Liên Cừ thấy vậy có chút hiếu kỳ: “Chẳng lẽ là Tôn chỗ nào chọc tới tiểu Vũ.”
Thượng Quan Nhược Vũ hừ một tiếng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần hiện lên vài tia tức giận: “Hắn không cho ta có tiểu bảo bảo, hơn nữa, bởi vì sợ ta có tiểu bảo bảo, hắn hiện tại ngay cả bính cũng không bính ta.”
Thượng Quan Nhược Vũ vừa mới nói xong, Bạch Khuynh Vận rất cổ động văng một miệng trà.
Thượng Quan Nhược Vũ nữ tử này thật không tầm thường, rõ như ban ngày cũng dám tùy tiện nói chuyện khuê phòng.
Nét mặt Thượng Quan Tôn hiện lên vài tia đỏ sậm, kéo tay Thượng Quan Nhược Vũ muốn mang nàng đi.
Thượng Quan Nhược Vũ tự nhiên là cự tuyệt, trừng mắt Thượng Quan Tôn: “Hài tử như Hương hương đáng yêu biết bao, hiện tại phu nhân đều có hài tử thứ tư, vì sao ngươi không cho ta tiểu bảo bảo???”
Thượng Quan Nhược Vũ lớn tiếng chất vấn.
Người ở đây đều ho nhẹ, Thượng Quan Tôn biết Thượng Quan Nhược Vũ cố chấp, trên trán mơ hồ đau nhói: “Tiểu Vũ, ta... Ta... Chúng ta trở lại nói có được không???”
Thượng Quan Nhược Vũ quay đầu đi: “Không muốn.”
Người chung quanh, đã có chút bắt đầu ngấm ngầm nở nụ cười, đặc biệt Bạch Khuynh Vận, còn chớp mắt với Thượng Quan Nhược Vũ, điệu bộ cổ vũ nàng.
“Được... Được rồi, tiểu Vũ, kỳ thực là như vậy...”
Thượng Quan Tôn nói xuất thủ như điện, trong nháy mắt điểm huyệt Thượng Quan Nhược Vũ, ôm lấy nàng chạy mất, mấy người muốn xem kịch vui đều thở dài, Thượng Quan Tôn keo kiệt, vì sao không muốn nói cho bọn họ nguyên nhân chứ.
Kỳ thực, là bởi vì lúc trước Liên Duyệt biết Đại Bảo tiểu Bảo là huyết đồng và chuyển thế linh đồng, đồng thời có nhân duyên ngàn kiếp, từng nói qua bọn họ là huynh đệ họ hàng gần thành thân không ổn, còn cảm thán may là bọn họ không phải huynh muội hoặc là tỷ đệ không thể sinh hài tử, nếu sinh hài tử, rất có thể sẽ bị dị dạng không khỏe mạnh.
Câu nói kia vẫn bị Thượng Quan Tôn nhớ kỹ, vậy nên Thượng Quan Tôn vẫn không muốn để Thượng Quan Nhược Vũ có hài tử.
Thế nhưng sau khi đến Tần gia thấy Hương Hương, lại thấy Tần Vô Phong dốc lòng che chở Vân Khuynh đang mang thai như vậy, Thượng Quan Nhược Vũ càng trở nên muốn có hài tử, ầm ĩ muốn tiểu bảo bảo, làm cho Thượng Quan Tôn một người đầu hai người, cũng không dám bính nàng.
...
Lúc mọi người lấy Thượng Quan Tôn và Thượng Quan Nhược Vũ ra làm thú vui chuyện trò vui vẻ, Tần Vô Phong đã ôm Vân Khuynh trở về phòng, giúp Vân Khuynh cởi quần áo và giày tất, đưa y đặt ở trên giường, đắp chăn cho y xong hôn lên trên trán y: “Vân nhi, nghỉ ngơi cho tốt, đại ca vẫn ở cùng ngươi.”
“Ân.”
Vân Khuynh lên tiếng nhắm mắt lại, vừa nhắm mắt lại vài phút sau lại mở: “Đại ca, nếu như mẫu thân tới, thỉnh nhất định phải đánh thức ta.”
Xem ra y thật sự tâm tâm niệm niệm rất muốn gặp Vân Phàm.
Tần Vô Phong cười cười, gật đầu: “Được, ta nhớ rồi, Vân tiền bối tới ta nhất định sẽ gọi ngươi.”
“Ân.”
Lúc này Vân Khuynh mới bằng lòng an tâm ngủ.
Tần gia hiện nay bốn hài tử, dường như trừ Hương hương ra, đều là sinh non.
Này không, hài tử trong bụng, mới được tám tháng, đã giãy dụa muốn sinh ra, cũng đem Vân Khuynh vừa ngủ không lâu sau lăn qua lăn lại tỉnh.
Tần Vô Phong vừa phát hiện Vân Khuynh không ổn liền luống cuống, vẫn là Vân Khuynh mở mắt ra bình tĩnh mở miệng: “Đi gọi Liên biểu ca, có lẽ là... Sắp sinh rồi.”
Tần Vô Phong kinh ngạc: “Thế nhưng... Thế nhưng... Mới.. Mới tám tháng....”
Vân Khuynh nhíu lại lông mày mảnh khảnh, trên trán đều là mồ hôi lạnh: “Không biết... Ba hài tử trước... Hai lần đều là bảy tám tháng liền sinh... Có lẽ là nam tử mang thai thực sự có chút khác biệt với nữ tử... Đại ca, đi gọi Liên biểu ca.”
Tần Vô Phong gật đầu, rống lớn ra phía ngoài cửa: “Long Liễm, đi gọi Liên Cừ biểu đệ, Vân nhi sắp sinh rồi.”
Sau một khắc, một bóng dáng đỏ tươi thả người rời đi.
Không qua bao lâu, Liên Cừ liền tới, Tần Vô Phong bị đuổi ra ngoài.
Lần đầu tiên sinh Đại Bảo tiểu Bảo, Tần Vô Phong và Tần Vô Song đều ở đây, lần thứ hai sinh Hương Hương dị thường thuận lợi, không có ai chạy vào giữa chừng, lúc này đây sinh hài tử của Tần Vô Phong, nói vậy cũng sẽ không quá gian nan.
Trước lạ sau quen, ba quay về liền dễ dàng hơn.
Tần Vô Phong lui đi ra ngoài, thẳng thắn lưu lại một mình Liên Cừ ở bên trong.
Liên Cừ quay đầu phân phó Tần Vô Phong nói: “Nhớ kỹ sai người đưa nước nóng tới, còn có, kêu cô cô đến đây giúp một chút.”
Tần Vô Phong nhất nhất đáp ứng, ánh mắt vô cùng lo lắng nhìn Vân Khuynh, Vân Khuynh nhìn lại hắn, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra một nụ cười, khẽ gật đầu: “Không có việc gì, rất nhanh thì tốt rồi.”
Tần Vô Phong lúc này mới bằng lòng rời đi.
“Tiểu Khuynh, ngươi biết nên làm như thế nào, nhịn một chút liền xong.”
Nói cầm một miếng gỗ cho y cắn lên.
Trong phòng Liên Cừ và Vân Khuynh đang nỗ lực làm chuẩn bị cho tân sinh mệnh sinh ra, Tần Vô Phong Tần Vô Song Tần Vô Hạ tam huynh đệ ngoài phòng đã đến đông đủ.
Một người thiếu nữ áo xanh bưng nước nóng đẩy ra cửa phòng, đi vào.
“Nha đầu thật lạ mặt.”
Tần Vô Song nhíu mày, Tần Vô Hạ ở một bên thoải mái: “Có lẽ là người hầu mới tới.”
Đích xác, trong khoảng thời gian này, bởi vì khách nhân Tần phủ tăng lên, vậy nên mới tuyển thêm một ít nha hoàn.
Tần Vô Phong có chút nôn nóng, đi qua đi lại, một lòng nghĩ tới Vân Khuynh trong phòng, căn bản là không có tâm tư quan tâm chuyện khác.
“Không... Dừng tay...”
Bỗng nhiên, trong phòng vang lên tiếng Liên Cừ hổn hển quát lạnh.
Tần Vô Phong trong lòng căng thẳng, cũng không đợi thêm được nữa, phá cửa mà vào.
Vừa vào cửa, tràng cảnh trong phòng đã dọa hắn thiếu chút nữa hồn phi phách tán.