Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 226: Tâm linh cảm ứng




Bởi vì ngày đó xảy ra sự kiện ám sát, Vân Khuynh mấy người để phòng ngừa gây chuyện thị phi liền không hề ra cửa, mà là vẫn luôn ở trong khách sạn.

Thẳng đến ba ngày sau gặp mặt Hiên Viên Bất Kinh.

Hiên Viên Bất Kinh ở hoàng cung sau khi khiến Huỳnh Quang hoàng đế hôn mê, liền một mực ở trong cung, Huỳnh Quang hoàng đế sau khi tỉnh lại lần thứ hai triệu kiến hắn, sau khi tới đó hắn cũng không tùy tiện mở miệng nữa.

Hắn không muốn lần thứ hai làm Huỳnh Quang hoàng đế tức đến ngất đi, thế nhưng nhắc tới chuyện cũ hắn lại khống chế không được, bởi vậy hắn thẳng thắn ít nói đi.

Hơn nữa, hắn tỉ mỉ suy nghĩ một chút, nếu như Huỳnh Quang hoàng đế biết Vân Khuynh tồn tại, đã sớm đem Vân Khuynh đưa đến bên người sủng ái, sao có thể tùy ý hài tử của mình lưu lạc bên ngoài???

Hắn đúng là quan tâm sẽ bị loạn, lúc trước dĩ nhiên không nghĩ tới chuyện này, hiện tại nghĩ tới hắn liền cảm thấy hắn ở lại trong cung như vậy cũng chẳng làm được gì, toàn bộ sự thực chỉ có tự mình đi tìm, bởi vậy hắn chuẩn bị cáo từ với Huỳnh Quang hoàng đế.

Chỉ là Hiên Viên Liệt Thiên nhìn ra hắn có ý cáo biệt liền lập tức ngăn trở.

Hiên Viên Liệt Thiên nói cho hắn, thân thể của Huỳnh Quang hoàng đế  một ngày không bằng một ngày, nói không chừng bất cứ lúc nào cũng có thể cưỡi hạc về tây, Hiên Viên Bất Kinh nếu là rời đi, sợ là ngày sau ngay cả một mặt cuối cùng của Huỳnh Quang hoàng đế cũng không thấy được.

Không thể không nói, cảm tình của Hiên Viên Bất Kinh đối với Huỳnh Quang hoàng đế tương đương phức tạp.

Hận hắn, oán hắn, rồi lại bởi vì hai người có quan hệ huyết thống chí thân, khiến hắn không thể nhẫn tâm với người kia.

Nếu như Huỳnh Quang hoàng đế chết đi, hắn tất nhiên sẽ rất thương tâm...

Một người có thể nào mâu thuẫn đến loại tình trạng này???

Ở trong hoàng cung, Hiên Viên Bất Kinh luôn luôn lãnh tĩnh trật tự rõ ràng, biến thành một người thường bị tâm tình vây khốn khó khăn mâu thuẫn.

Thẳng đến ngày ước định gặp mặt Vân Khuynh mấy người, hắn mới hơi chút tỉnh táo lại.

Sau đó chuẩn bị rời đi.

Thuộc hạ của Hiên Viên Liệt Thiên thấy Hiên Viên Bất Kinh rời đi, liền lập tức báo cáo với Hiên Viên Liệt Thiên.

Hiên Viên Liệt Thiên nhận được tin tức, lập tức ngăn cản Hiên Viên Bất Kinh ở cửa cung: “Bất Kinh không phải đã đáp ứng với hoàng thúc ở lại sao, vì sao còn muốn rời đi???”

Hiên Viên Bất Kinh nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Hiên Viên Liệt Thiên, cười lạnh nói: “Ta không có đi, chỉ là đi bái phỏng mấy người bằng hữu mà thôi.”

Hiên Viên Liệt Thiên ngẩn người, thiêu mi nói: “Như vậy, Bất Kinh có cần thị vệ???”

Đầu Hiên Viên Bất Kinh mơ hồ đau đớn: “Cảm tạ ý tốt của hoàng thúc, thế nhưng không cần.”

Nói xong mặc kệ có lễ hay vô lễ, trực tiếp lách qua Hiên Viên Liệt Thiên rời đi.

Lông mày Hiên Viên Liệt Thiên chậm rãi nhíu lại, lẩm bẩm:

“Hiên Viên Bất Kinh như vậy, thực sự thích hợp làm hoàng đế Huỳnh Quang sao???

Xem ra, vẫn là phải thương lượng thương lượng với hoàng huynh...”

Trong hoàng cung hiện nay nhìn qua gió êm sóng lặng, Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong, gần đây càng nhiều lần đi tới Đông cung của thái tử.

Bọn họ tuyệt không cấm kỵ, ở trước mặt Hiên Viên Trần Vũ thảo luận chuyện quan trọng.

Hiên Viên Trần Vũ muốn trốn bọn họ không gặp, nhưng mỗi lần đều là kết thúc trong thất bại, may là Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong cũng không có động tác lớn nào, vẫn còn trong phạm vi hắn chịu được.

Chỉ là đã sắp tới sinh nhật mười tám tuổi của Hiên Viên Trần Vũ, Huỳnh Quang hoàng đế và hoàng hậu từng nói qua, qua sinh nhật mười tám tuổi của Hiên Viên Trần Vũ liền để hắn thú thái tử phi...

Hơn nữa, lần này sinh nhật mười tám tuổi của thái tử, Huỳnh Quang hoàng đế bệnh nằm giường hạ lệnh cho Hiên Viên Liệt Thiên, phải mở tiệc chiêu đãi các quốc gia sứ thần, dị thường long trọng.

Tất cả mọi người đều đang suy đoán, lấy trạng huống thân thể hiện tại của Huỳnh Quang hoàng đế, Huỳnh Quang hoàng đế vô cùng có khả năng vào lúc đó, tuyên bố đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Hiên Viên Trần Vũ.

...

Hôm nay là ngày Vân Khuynh mấy người ước định với Hiên Viên Bất Kinh, Vân Khuynh nhưng lại nghĩ tim mình vẫn luôn thình thịch nhảy lên, dường như sắp có chuyện không bình thường xảy ra...

Y tâm tư không yên, tâm thần bất định, Vân Hoán đem nhất cử nhất động của y đều đưa vào trong mắt.

Vân Hoán ôm vai Vân Khuynh, để y ngồi xuống: “Tiểu Khuynh, ngươi có tâm sự???”

Vân Khuynh nhìn hắn, muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài một tiếng: “Nhị ca, hôm nay sau khi rời giường ta liền tâm thần không yên, giống như là sắp có chuyện gì đó xảy ra... Rất khó chịu...”

Rốt cuộc là chuyện gì, có thể dễ dàng quấy nhiễu tâm thần của y như vậy.

Vân Khuynh vẫn không biết, ở xa ngoài ngàn dặm, chính vào ngày này, hắc bào tế tự Ám Dạ, sử dụng kỳ thuật khác hẳn với người thường của hắn, lặng lẽ xuất hiện trong Tần phủ, lại lặng lẽ đem đại Bảo ôm tới ”Vô Gian luyện ngục”.

Hắc bào tế tự Ám Dạ, vốn là muốn mang theo đại Bảo đưa đến chỗ đó để đại bảo chìm vào giấc ngủ say, làm chuẩn bị cho chuyện mười chín năm. Nhưng lại bị Ngụy Quang Hàn vẫn cố kỵ hắn phá hỏng dự tính, bởi vì ước định lúc trước của hai người, hắc bào tế tự đành phải đem đại Bảo giao cho Ngụy Quang Hàn.

Ngụy Quang Hàn ôm tiểu oa nhi an tĩnh nho nhỏ mềm mềm trong lòng, trong lúc nhất thời tâm tình phức tạp không gì sánh được.

Đây là nhi tử của Lạc Minh, đây là hài tử của người hắn yêu nhất, cũng là hài tử bởi người hắn yêu nhất sinh ra vì người khác.

Hắn vốn hẳn là chán ghét hài tử này, thế nhưng...

Bởi vì người sinh hạ hắn là Lạc Minh, hắn liền yêu ai yêu cả đường đi muốn đối tốt với hài tử này...

Thu chặt bàn tay ôm hài tử, Ngụy Quang Hàn phát thệ dưới đáy lòng.

Hắn nhất định sẽ thay Lạc Minh, đem hài tử này giáo dục nuôi dưỡng tốt...

Cho dù mười chín năm sau phải tự tay giết chết hài tử này, hắn vẫn sẽ đối tốt với nó...

Hắn thỉnh sư phụ lợi hại nhất trong ‘Vô Gian luyện ngục’ cho hắn, muốn hắn học tập võ công cao thâm nhất, hắn muốn cho hắn hưởng thụ sự tôn sùng địa vị cao nhất trong ‘Vô Gian luyện ngục’.

Cho dù phải tự tay giết hắn, hắn cũng muốn trước đó, cho hắn toàn bộ tất cả tốt nhất...

Tất cả, đơn giản chỉ vì hắn là hài tử của Lạc Minh.

Lạc Minh, cái người đời trước hắn yêu, nhưng không thể không giả chán ghét.

Lạc Minh, cái người đời này hắn vẫn yêu...

Tuy rằng...

Y đã xoay người sinh hài tử cho người khác, nhưng hắn vẫn như cũ nguyện ý thương y.

Bởi vì nguyên nhân đáng buồn của đời trước, hắn vẫn luôn thương tổn Lạc Minh...

Đối mặt với hắn thương tổn, Lạc Minh nhưng vẫn đứng ở tại chỗ chờ hắn, thương hắn, khiến hắn rất cảm động, khiến hắn nghĩ vì người kia cái gì cũng đáng giá...

Đáng tiếc thiên ý trêu người, Lạc Minh hiện tại, dĩ nhiên, thay đổi...

Khóe miệng Ngụy Quang Hàn kéo lên độ cung cay đắng, vuốt ve khuôn mặt mềm mại trơn truột của đại Bảo, lẩm bẩm nói: “Bất luận bọn họ đặt tên gì cho ngươi, ngày sau ngươi chính là hài tử của Ngụy Quang Hàn ta, tên là Ngụy Tư Minh...”

Ngụy Tư Minh Ngụy Tư Minh, Ngụy Quang Hàn nhớ Minh...

Minh, ngươi có thể hiểu, có thể nguyện ý tha thứ cho ta đã từng thương tổn ngươi không???

Đời trước phụ tình ngươi, đời này lấy mạng nhi tử ngươi...

Ngươi nhất định sẽ hận ta, hận đi hận đi...

Nếu như đã không còn yêu, vậy hận cũng tốt...

Lạc Minh hận và yêu, ở trong mắt Ngụy Quang Hàn đều là như nhau, chỉ cần Lạc Minh có thể thật sâu nhớ kỹ hắn, chỉ cần bọn họ có thể dây dưa lẫn nhau, yêu và hận nào có khác biệt???

Hoàn cảnh sinh tồn của ‘Vô Gian luyện ngục’, không giống với địa phương khác, nơi này tràn ngập mùi máu tươi có chứa độc tố, người tu luyện lâu dài ở đây, trên thân thể, hoặc nhiều hoặc ít đều có một vài bệnh ngầm.

Đại Bảo bị mang tới ‘Vô Gian luyện ngục’, thực tế đã đem thân thể hắn tổn hại phân nửa.

Cho dù ngày sau có cường đại, tâm tình của hắn, tu vi của hắn, tập tính của hắn, cũng sẽ nhiễm mùi máu tanh của ‘Vô Gian luyện ngục’, quỷ dị, bạo ngược...

Đây cũng là nguyên nhân Vân Khuynh ở kinh thành cảm thấy tâm thần không yên.

Bệnh trên thân thể Tiểu Bảo, cũng không coi là bệnh, chỉ là một loại số mệnh, là thân phận của hắn nên gánh chịu, bệnh như vậy đối với tiểu Bảo mà nói thì bình thường như hô hấp, bởi vậy Vân Khuynh không cảm ứng được.

Thế nhưng, chuyện lần này của đại Bảo, thực là nguy hiểm do người tạo thành, cho nên Vân Khuynh mới cảm ứng đến.

Đến buổi trưa, Vân Khuynh Vân Hoán đợi Hiên Viên Bất Kinh, không thấy Hiên Viên Bất Kinh, nhưng lại thấy hai người khiến y kinh hồn táng đảm.

Y cũng từng nghĩ tới khả năng mình bị tìm ra, thế nhưng trăm triệu không nghĩ tới, còn chưa hết một tháng đã bị bọn họ tìm ra...

Buổi trưa, Vân Khuynh Vân Hoán Long Liễm còn đang ở phòng khách, lại bỗng nhiên nghe thấy thanh âm một vật nặng rơi xuống ngoài phòng, mấy người còn chưa phản ứng đến, chợt nghe thấy thanh âm lạnh lùng nghiêm nghị, không nhanh không chậm nói: “Long Khiêm, ngươi thật là có tiền đồ, cái khác không học được, nhưng chuyện lừa gạt chủ tử, lại học càng thêm tinh thông.”

Thanh âm quen thuộc kia khiến Vân Khuynh Long Liễm sởn gai ốc.

Vân Khuynh lập tức tăng đứng lên, nắm ống tay áo Long Liễm: “Long Liễm... Chúng ta đi mau!!!”

Ánh mắt y đánh giá bốn phía, cuối cùng dừng lại trên cửa sổ, lúc này y rất muốn nhảy cửa sổ chạy thoát.

Hiện tại y thực sự không muốn gặp Tần gia huynh đệ, vốn Tần Vô Phong và Tần Vô Song đã là vấn đề cực lớn, y vẫn tận lực không nghĩ tới, thế nhưng tận lực lảng tránh Tần Vô Hạ lại thành một vấn đề khác, khiến y đau đầu không gì sánh được.

Tuy rằng đi ra sắp tới một tháng, thế nhưng trong lòng y thật sự vẫn rất quấn quýt.

Y vẫn không biết nên đối mặt với bọn họ thế nào...

Y giục Long Liễm, Long Liễm lại nghe trong thanh âm Tần Vô Phong giáo huấn Long Khiêm ở ngoài cửa mang âm hàn khí, xem ra lúc này, đại công tử thật sự tức giận.

Nàng lúc này nếu như mang theo Vân Khuynh chạy tiếp, phạm tội sẽ lớn hơn nữa...

Tâm Long Liễm thoáng cái lạnh lẽo.

Tần gia huynh đệ coi lục đại ảnh vệ như huynh đệ, coi như bằng hữu, thành thật với nhau, không cho phép một chút phản bội, nhưng bọn họ lại gạt Tần Vô Phong và Tần Vô Song giúp Vân Khuynh chạy trốn...

Lần này, thật xong đời rồi sao???

Vân Khuynh thấy Long Liễm không để ý tới y liền có chút luống cuống, chuyển hướng sang một người khác: “Nhị ca, mang ta rời khỏi đây trước được không???”

Vân Hoán chẳng biết chuyện gì xảy ra, nhưng thấy Vân Khuynh đầy mặt lo lắng liền gật đầu nói: “Được.”

Cũng không nghĩ chữ ‘được’ hắn vừa nói ra, một thanh âm cười như không cười theo tiếng đẩy cửa vang lên: “Khuynh nhi, rời khỏi đây, là muốn đi đâu vậy???”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.