Từ sau đêm Liên Cừ và Tần Vô Song đạt thành hiệp nghị, Tần Vô Song quả thực không còn xuất hiện trong ‘Vô’ viện Vân Khuynh và Liên Cừ ở.
Để phối hợp Liên Cừ điều dưỡng thân thể Vân Khuynh, Liên Duyệt tự nhiên hao hết tất cả tài ăn nói thuyết phục Tần Vô Phong.
Vì vậy, hai người, cả ngày đều trốn ở trong viện tử của mình, ai cũng không gặp, ai cũng không nghĩ, ai cũng không nhớ.
Tần Vô Hạ chỉ biết đại ca và nhị ca hắn cãi nhau một hồi, mâu thuẫn lớn chưa từng có, nhưng như trước chẳng biết nguyên nhân là gì.
Hắn vốn đang muốn làm người hoà giải cho hai ca ca, nhưng vì Liên Duyệt và Tần Du Hàn nhiều lần cảnh cáo không cho phép hắn đi trêu chọc Tần Vô Phong và Tần Vô Song hiện tại, hắn đành nghi hoặc thành thành thật thật không dám chọc vào hai người ca ca bão nổi.
Không chỉ như thế, liên đới đến hắn, song song cũng bị cấm đi gặp Vân Khuynh.
Lúc đầu, không gặp được Tần Vô Song và Tần Vô Phong, Vân Khuynh rất bất an, rất sợ hai người huynh đệ lại ở nơi nào đó y không biết xảy ra mâu thuẫn.
Liên Cừ lại nói cho y, Tần gia nhị lão đối với chuyện huynh đệ hai người vung tay rất không hài lòng, lệnh cho hai người cấm túc kiểm điểm.
Vân Khuynh nghe thấy hai người không xảy ra chuyện lớn gì mới trầm tĩnh lại.
Kỳ thực kiểm điểm cũng tốt, kiểm điểm xong liền có thể lãnh tĩnh.
Liên Cừ và Bạch Khuynh Vận thường xuyên chiếu cố Vân Khuynh, sau khi biết tình huống của Vân Khuynh, Bạch Khuynh Vận cũng giống Liên Cừ, trừ phi Vân Khuynh nói tới, bằng không bọn họ tuyệt không nói đến chuyện Tần Vô Song và Tần Vô Phong.
Để tâm tình Vân Khuynh cởi mở hơn, Bạch Khuynh Vận còn có thể kể cho Vân Khuynh về những nơi hắn đã từng đến, những tục lệ đã từng gặp qua.
Tình huống của Vân Khuynh tuy rằng không có chuyển biến tốt đẹp rõ ràng, nhưng hiển nhiên, y đã không còn quấn quýt giữa Tần Vô Song và Tần Vô Phong.
Hiện tại tâm tình của y, có thể bình tĩnh trở lại, tâm giới cũng thoáng hơn.
Không gặp được Tần Vô Song và Tần Vô Phong, Vân Khuynh thẳng thắn không suy nghĩ về phương pháp giải quyết chuyện giữa bọn họ nữa.
Y đã quyết tâm, sau khi sinh hạ hài tử, y sẽ rời đi Tần gia.
Y không muốn tiếp tục ở lại Tần gia, nhìn Tần Vô Song và Tần Vô Phong chân chính trở mặt thành thù.
Y không thể làm đao phủ phá hư hạnh phúc hài hòa của người Tần gia.
Y phải đi, rời đi thật xa, đem hiện tại tất cả đã từng là của mình, đặt ở nơi sâu nhất trong ký ức cất giấu.
Vân Khuynh tin tưởng, chính là sau khi y rời đi mấy năm, Tần Vô Song và Tần Vô Phong rất có thể sẽ đi tìm y, còn chưa bỏ xuống y được.
Thế nhưng, thời gian lâu dần, Tần Vô Song và Tần Vô Phong, chung quy cũng sẽ buông tay.
Bởi vì Vân Khuynh từ đầu đến cuối đều cho rằng thời gian vĩ đại không gì sánh kịp.
Năm tháng, chung quy sẽ làm Tần Vô Song và Tần Vô Phong như thiên chi kiêu tử quên cái người nhỏ bé như y.
Tâm tình tốt lên, hơn nữa Liên Cừ tỉ mỉ điều dưỡng, thân thể Vân Khuynh, có xu hướng phát triển theo phía mọi người cam tâm tình nguyện nhìn thấy.
Tần Vô Song và Tần Vô Phong, thực sự có thể không gặp Vân Khuynh nhiều ngày như vậy sao?
Đáp án là không được.
Cho nên, mỗi khi đến đêm khuya an tĩnh, bọn họ đều từ rất xa, lặng lẽ, ngóng trông về “Vô” viện, nơi Vân Khuynh đang ở.
Yên lặng thống khổ, yên lặng nhớ mong.
...
“Liên đại ca.”
Sau khi Vân Khuynh uống thuốc nghỉ ngơi, Bạch Khuynh Vận lười biếng ghé vào trên bàn, gọi vị Thiên Cơ đảo chủ tuấn nhã dị thường, khi thì mỉm cười khi thì nhíu mày ngồi đối diện lật xem sách thuốc.
Liên Cừ nâng mi, nhìn về phía Bạch Khuynh Vận: “Sao vậy? Khuynh Vận có việc?”
Bạch Khuynh Vận dùng sức gật đầu: “Ân, có một chút vấn đề không rõ.”
Liên Cừ nghe Bạch Khuynh Vận nói như vậy, hăng hái lên, hắn khép lại sách thuốc trong tay: “Chuyện gì mà Khuynh Vận cũng không nghĩ ra?”
Bạch Khuynh Vận, cho dù hắn biểu hiện ra ngoài nhìn qua là một oa oa ngây thơ dễ lừa, thế nhưng, có thể làm Bạch gia gia chủ, có thể giữ vững danh hiệu hoàng thương chi gia Huỳnh Quang, sao có thể thiện lương dễ lừa như biểu hiện ra ngoài?
“Ngươi nói... Tần đại ca và Tần nhị ca, thực sự thích Vân Khuynh sao?”
Liên Cừ giật mình: “Đó là tự nhiên, nếu không lấy thái độ làm người của Vô Phong biểu ca, sao có thể làm ra chuyện tình không đúng mực như vậy. Vô Song biểu đệ, lại sao có thể ra tay với Vô Phong biểu ca?”
“Cũng đúng.”
Bạch Khuynh Vận lại gật đầu: “Cảm tình giữa huynh đệ bọn họ luôn luôn tốt đến mức khiến người ta hâm mộ.”
Nhớ lại trước đó, Liên Cừ cũng thở dài gật đầu: “Đúng vậy, mong muốn chuyện này có thể giải quyết viên mãn, để tất cả, đều trở lại nguyên trạng.”
“Ta xem tình yêu phiền lòng như vậy, vẫn là không dính không chạm mới tốt.”
Thưởng thức chén sứ toái hoa đặt ở trước mắt hắn, Bạch Khuynh Vận dường như thờ ơ mở miệng.
Hắn không biết người đối diện, có thể nghe ra ý nói trong lời của hắn.
Liên Cừ giật mình, trên khuôn mặt luôn luôn thanh nhã mang theo một tia trêu tức hiếm có: “Như vậy, Khuynh Vận cũng ăn một viên ‘Tỏa tình thảo’ thế nào?”
Bạch Khuynh Vận hơi thở dài một tiếng, vẻ mặt hiếu kỳ hỏi: “Cái gì là tỏa tình thảo? Đó là vật gì vậy?”
Sắc mặt vốn đang mang cười của Liên Cừ ảm đạm xuống: “‘Tỏa tình thảo’ ‘Tỏa tình thảo’ danh như ý nghĩa, là một loại cỏ có thể khóa lại tình cảm con người, sư phụ ta từng nói qua, ăn ‘Tỏa tình thảo’ liền không thể động tình.”
“Thiên hạ thật có loại cỏ thần kỳ như thế sao, ngay cả cảm tình con người cũng nắm trong tay.”
Liên Cừ gật đầu: “Tự nhiên là có, mùi vị kia, còn tương đương ngọt.”
...
Bạch Khuynh Vận sửng sốt một chút: “Ý của Liên đại ca là, ngươi đã ăn ‘Tỏa tình thảo’?”
Suy đoán này, khiến đáy lòng Bạch Khuynh Vận, tương đương khó chịu.
Liên Cừ cũng dường như bị Bạch Khuynh Vận kéo ra tâm sự, có chút ngẩn ngơ.
Hơi hơi kinh ngạc mở miệng nói: “Đúng vậy, ta đã ăn.
Khi đó cầu sư sốt ruột, vì học tinh tượng bói toán, liền không chút do dự ăn ‘Tỏa tình thảo’, hiện tại trưởng thành, nhìn người khác nếm trải tư vị tình yêu, có ngọt có đắng...
Ta lại có chút cho rằng, trong nhân sinh này, không có tình, cũng là một việc đáng tiếc.”
Trong phút mờ mịt, Liên Cừ đem lời nói thật vẫn khóa ở trong lòng, nói ra.
Bạch Khuynh Vận nghe. Dĩ nhiên vì Liên Cừ cảm thấy một tia ưu thương, thế nhưng, con đường như vậy, là lúc trước Liên Cừ tự mình chọn, cho dù hiện tại có hối hận cũng đã không thể xoay chuyển.
Sự thực chứng minh, Liên Cừ là một người tự chủ cực kỳ không tệ, sau khi mờ mịt hắn bật người lấy lại tinh thần.
Đáy mắt mang theo vài phần ảo não hiếm có, hắn lập tức nói sang chuyện khác: “Hắc sắc tuyết liên hoa Dạ Lạc Huyền yêu cầu, chúng ta phải đi tìm nhanh một chút.”
Bạch Khuynh Vận liền mở miệng nói: “Ta đã phân phó xuống dưới, nếu như phát hiện có hắc sắc tuyết liên hoa liền lập tức đưa tới Tần phủ, nhưng mà, cứ như vậy hành tung của ta cũng sẽ bị lộ ra ngoài.”
Liên Cừ nhẹ nhàng nhíu mày: “Ngươi phải rời đi sao?”
Bạch Khuynh Vận nhăn mày, gật đầu: “Đúng vậy, ta đã nói cho người kinh thành, ta ở Tần phủ, ta dù sao cũng là người của hoàng thương chi gia, vào giờ phút này rời khỏi kinh thành đi đến Tần gia, nói không chừng thánh thượng còn đang đoán, ta muốn liên hợp với Tần gia lật đổ Hiên Viên gia bọn họ thống trị, để Tần gia chuyển ám thành minh.”
“Này...”
Liên Cừ sắc mặt trầm trọng, đây căn bản là chuyện không thể xảy ra, người Tần gia, đối với vị trí kia, căn bản một chút cũng không ham muốn.
Thế nhưng, bọn họ không có loại tâm tư này, không có nghĩa người khác sẽ không hoài nghi bọn họ.
“Ngươi vốn là đến Tần gia tránh khỏi đấu tranh rắc rối, không nghĩ tới, lượn lượn vòng vòng, vẫn là phải trở lại.”
Bạch Khuynh Vận chỉ cười không nói.
Lúc trước đến Tần gia, hắn đã không nghĩ tới sẽ thực sự có thể tránh được.
Dù sao, ở mặt ngoài hắn nắm giữ một phần tư tài phú của Huỳnh Quang, vị trí trên kia nếu thay đổi người, có hoàng tử nào lại không hy vọng được hắn chi trì?
Hắn không gặp, đối phương cũng không nhất định sẽ bỏ qua cho hắn, sợ rằng ở trong đầu mỗi người đều có ý niệm dù phải lật tung ba thước đất cũng phải tìm ra hắn.
Mục đích chân thực nhất hắn đến Tần gia, là muốn xem một chút về cái nhìn của Tần gia đối với chuyện triều đình thay người cầm quyền, cùng với thả lỏng một chút trước khi nghênh đón bão tố.
Hôm sau, Bạch Khuynh Vận quả nhiên chào từ biệt với Tần Du Hàn và Liên Cừ. Rời khỏi Tần gia.
Liên Cừ cũng bắt đầu bắt tay vào chuyện giải ‘Tử ô cổ’ cho Vân Khuynh.
Tất cả dược liệu đã có đủ, Liên Cừ sợ nhất, chính là thân thể Vân Khuynh chống đỡ không nổi.
Hôm nay mang thai hơn bốn tháng, bụng của Vân Khuynh lại nhô lên rất cao, cao đến mức khiến Liên Cừ giật mình không ngớt.
Hơn nữa, mấy ngày này tuy rằng thân thể Vân Khuynh đang chậm rãi chuyển tốt, thế nhưng vẫn rất yếu như trước.
Liên Cừ muốn chờ một đoạn thời gian, nhưng ‘Tử ô cổ’ lại không đợi người.
Tần Vô Song và Tần Vô Phong đối với cổ độc của Vân Khuynh cũng là thấp thỏm không ngớt, đều đang vô cùng lo lắng chờ đợi tin tức của Liên Cừ.
Hôm nay vừa nghe phải giải cổ độc, bọn họ hai người lập tức không hẹn mà cùng tiến đến ‘Vô’ viện.
Lúc hai người trong sân đụng tới nhau, lại là một trận tĩnh mịch.
Vết thương trên khuôn mặt của Tần Vô Phong đã tốt lên, sắc mặt hắn lạnh lùng nghiêm nghị, giữ nghiêm lời Liên Duyệt nhắc nhở hắn...
Vô luận như thế nào cũng không chủ động chọc giận Tần Vô Song, miễn cho hai người sinh ra mầm tai vạ, lại khiến Vân Khuynh khó xử.
Tần Vô Song trái lại hai tay nắm chặt, hung tợn nhìn Tần Vô Phong, nhẫn nại lại chịu đựng, cuối cùng coi như không nhìn thấy, trực tiếp quay đầu rời đi.
Tần Vô Phong nhìn bóng lưng hắn, có chút buồn bã, trước đây, hắn thế nào cũng nghĩ không ra, hắn cùng với Tần Vô Song, sẽ có một ngày như vậy.