Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 133: Thanh âm ấn tượng




“Được rồi, đại ca...”

Trải qua chuyện uống thuốc vừa rồi, Vân Khuynh phiền muộn đều bị Tần Vô Phong xóa sạch, lại khôi phục bình thường, đầu óc lập tức linh hoạt lên.

“Ân???”

Tần Vô Phong vẫn duy trì tâm tình sung sướng.

“Thái tử... Thái tử điện hạ hắn, cũng không có người yêu, như vậy, chúng ta sẽ chiếu theo kế hoạch, cũng hạ ‘Tình ti’ cho thị vệ Lam Hiên sao???”

Lúc trước bàn chuyện chính là thế này, nếu như thái tử có người trong lòng, vậy đem người đó đến đây, nếu như không có, vậy cũng hạ độc ‘Tình ti’ cho thị vệ Lam Hiên.

Hôm nay, thái tử thực sự không có người trong lòng, lẽ nào bọn họ liền thực sự hạ ‘Tình ti’ với Lam Hiên sao???

Người yêu nhân tạo như vậy...

Vân Khuynh thật sự là không thích.

Nói đến thái tử Hiên Viên Trần Vũ, Tần Vô Phong có chút đau đầu, trước không nói nên để hắn tỉnh lại dưới tình huống nào, chỉ nói sau khi tỉnh lại phải đối mặt thế nào cũng là một vấn đề.

“Hiện tại, xem ra cũng chỉ có thể làm vậy.”

“Ân...”

Vân Khuynh gật đầu, tuy rằng y không ủng hộ loại phương pháp này, thế nhưng, y cũng không có biện pháp tốt hơn.

Cuối cùng Vân Khuynh còn hồi thư cho Tần Vô Song, chỉ có vài nét bút, viết là tất cả mạnh khỏe không cần lo lắng các loại, chuyện muốn nói khác, y vẫn chưa viết.

Đêm đã khuya, Tần Vô Phong đã rời đi, để tiện cho việc chăm sóc y, y và Tần Vô Phong sẽ làm hàng xóm ngay cạnh nhà...

Tuy rằng y là nam tử, Tần Vô Phong cũng là nam tử, nhưng y dù sao cũng là ‘Đệ muội’ của Tần Vô Phong, dù thế nào cũng phải tránh cho người khác nghi ngờ về vấn đề thân phận, cho nên hai người vẫn chưa ở chung một phòng.

Ban ngày bức thư của Tần Vô Song, Tần Vô Phong cười, cùng với đàm luận giữa bọn họ, từng cái lướt qua trong óc Vân Khuynh.

Ban tay để dưới chăn, nhẹ nhàng xoa bụng.

Đối với tương lai, y đột nhiên có chút mờ mịt.

Trước đây nghĩ, chỉ cần ở bên Tần Vô Song, chậm rãi sống là được.

Thế nhưng cổ trùng khiến Tần Vô Song rời nhà, cũng khiến y phải nhìn thẳng vào một vấn đề ——

Không có Tần Vô Song, y phải làm sao đây?

Y không phải một người nam tử cổ đại, lại càng không phải một người nữ nhân chỉ có thể phụ thuộc vào nam nhân, vì sao sau khi Tần Vô Song rời đi y lại trở nên lo được lo mất.

Còn có, Hiên Viên Trần Vũ xuất hiện, nói cho y biết, tình cảnh của Tần gia, kỳ thực đã ở nơi đầu sóng ngọn gió, y không thể vẫn cứ làm một con sâu gạo, sống dưới sự che chở của Tần gia.

Người của Tần gia, đối tốt với y như vậy, y nhất định phải vì Tần gia làm chuyện gì đó..

Cho dù không giúp được Tần gia, cũng nhất định không thể liên lụy Tần gia.

Rõ ràng đã vào đêm, nhưng đầu Vân Khuynh lại thanh tỉnh đến đáng sợ.

Y nghĩ tới chuyện này, thế nào cũng ngủ không được, đứng dậy mặc thêm quần áo, nhớ lại phương pháp tu luyện nội lực Tần Vô Song đã từng dạy y, thay đổi một thân lười biếng, ngồi ở trên giường, thong thả mà gian nan bắt đầu phấn đấu cho cuộc sống của mình.

Lần ngồi xuống này, là nguyên một đêm.

Ở nơi đan điền trong cơ thể, cảm thấy có một dòng nước ấm rất nhỏ, một đêm không ngủ, y lại không có một chút cảm thấy uể oải.

Từ trên giường bước xuống, sửa sang quần áo, y đẩy cửa ra, một luồng khí mới mẻ mà hàn lãnh lập tức đập vào mặt mà đến.

Ngoài cửa, mặt đất vẫn như trước mênh mông một mảnh, tuyết trắng trước mắt, thuần khiết không một vết bẩn.

Vân Khuynh hít một hơi thật sâu, lại thở ra, bước đi nghĩ muốn tìm Tần Vô Phong, chân còn chưa hạ xuống liền thay đổi chủ ý.

Mấy ngày nay luôn luôn phiền phức Tần Vô Phong, cũng nên để Tần Vô Phong có chút không gian cá nhân.

Lại nghĩ đến hai vị khách kia ——

Hiên Viên Trần Vũ và thị vệ Lam Hiên.

Bởi vì y sinh bệnh, mấy ngày nay vẫn chưa có cơ hội đi gặp hai người kia.

Thừa dịp hôm nay, y đi coi trộm bọn họ một chút.

Nếu như có thể, y muốn đem chuyện độc ‘Tình ti’ nói cho thị vệ Lam Hiên, để tự hắn lựa chọn, trừ bỏ thái tử hôn mê bất tỉnh, ở trong ‘Hồi Xuân đường’, hắn là người có tư cách quyết định chuyện này nhất.

Sau khi hạ quyết tâm, Vân Khuynh liền nhớ lại đi đến nơi ở an bài cho Hiên Viên Trần Vũ và Lam Hiên ngày ấy.

Trí nhớ của y quả nhiên không tệ, chưa đến một lúc đã tìm được.

Đi tới trước cửa, y vươn tay, nhẹ nhàng gõ gõ cửa, y nghĩ Lam Hiên làm người trung thành như vậy, hẳn là lúc nào cũng khắc khắc canh giữ bên người thái tử Hiên Viên Trần Vũ.

Quả nhiên, ngay lập tức, Lam Hiên liền mở cửa.

Lam Hiên thấy Vân Khuynh thì có chút vô cùng kinh ngạc, nhưng hắn vẫn như trước rất khách khí chào hỏi Vân Khuynh.

Vân Khuynh trên dưới quan sát hắn một phen:

“Thân thể tốt hơn chưa???”

Lam Hiên gật đầu:

“Ta đã không có đáng ngại, chỉ là công tử nhà ta, vẫn chưa tỉnh lại.”

Vân Khuynh gật đầu, vươn tay chỉ hướng bên trong, mở miệng nói:

“Ta có thể vào xem hắn không???”

Lam Hiên có chút chần chờ, thế nhưng nghĩ lại người này chính là ân nhân cứu mạng của bọn hắn liền gật đầu:

“Đương nhiên có thể.”

Vân Khuynh được cho phép, liền nhấc chân vào cửa.

Chậm rãi hướng vào bên trong đi đến, bước chân Vân Khuynh có chút do dự, thẳng đến khi đi tới bên giường, thấy vị thái tử điện hạ Hiên Viên Trần Vũ kia, vẻ mặt tái nhợt, trầm tĩnh mà an tường nằm trên giường, tâm của y chớp lóe một tia không đành lòng.

Thở dài một tiếng, lại quay đầu nhìn Lam Hiên.

Lam Hiên dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn y, y cong môi cười cười, vẫy tay với Lam Hiên:

“Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.”

Lam Hiên nhìn Hiên Viên Trần Vũ ở trên giường không có một tia vết tích muốn tỉnh lại, gật đầu, theo Vân Khuynh đi ra ngoài.

Vân Khuynh nhẹ giọng ho khan một chút:

“Lam Hiên.”

Y dường như có chút chần chờ, thế nhưng nghĩ đến thái tử tái nhợt vừa thấy kia, cùng với lòng trung thành của người trước mắt này...

“Ngày ấy đại ca ta nói, công tử nhà ngươi trúng độc ‘Tình ti’.”

Lam Hiên nhíu nhíu lông mày:

“Đúng vậy, Tần công tử cũng nói độc của công tử nhà ta đã giải, nhưng vì sao hắn vẫn ngủ say bất tỉnh??? Nếu không phải mạch tượng của công tử nhà ta rất bình thản, ta sẽ nghĩ các ngươi muốn hại công tử.”

Hô hấp Vân Khuynh cứng lại:

“Không, không phải như vậy, chỉ là độc ‘Tình ti’ này, không tầm thường.”

Kế tiếp Vân Khuynh tinh tế giảng giải độc tình ti cho Lam Hiên, cùng với phiền não của y, Lam Hiên cũng hoàn toàn hiểu rõ vì sao công tử nhà hắn vẫn không thể tỉnh lại.

Ra là Vân Khuynh bọn họ cố ý kê đơn để hắn ngủ say.

“Lam Hiên, ý ngươi thế nào??? Hiện tại bên người công tử nhà ngươi chỉ có một mình ngươi, hắn tỉnh lại, nhìn thấy cũng sẽ là ngươi.”

Lam Hiên lại càng hoảng sợ, lập tức quỳ xuống:

“Công tử nhà ta là hạng thân phận nào... Há có thể để ta mạo phạm???”

Như vậy trong mắt Vân Khuynh, chính là một loại cự tuyệt không lời, cũng chính là Lam Hiên không muốn Hiên Viên Trần Vũ yêu hắn.

Vân Khuynh thở dài:

“Ngươi đứng lên đi, ta không phải công tử nhà ngươi, ngươi không cần phải sợ hãi như thế, nhưng mà...

Hiện tại không có biện pháp khác, ta sẽ nói một chút với đại ca để công tử nhà ngươi ngủ say vài ngày, ngươi nghĩ kỹ xem, công tử nhà ngươi, lúc tỉnh lại thấy ai thì tốt.

Nói xong Vân Khuynh lưu lại Lam Hiên lần thứ hai bước vào trong phòng.

Lam Hiên kinh ngạc đứng tại chỗ, hắn thế nào cũng nghĩ không ra công tử nhà hắn lại trúng loại độc như vậy.

Cảm tình của chủ tử là chuyện lớn, hắn cũng không dám làm chủ...

Nhưng, lúc chủ tử tỉnh lại, rốt cuộc thấy ai thì hợp lý???

Vân Khuynh lại đi tới bên giường Hiên Viên Trần Vũ, ngồi lên vị trí Lam Hiên vừa ngồi, đánh giá Hiên Viên Trần Vũ.

“Chúng ta rõ ràng không có khả năng đã từng gặp qua, vì sao ta lại nghĩ ngươi thoạt nhìn quen mặt như vậy???”

Đường viền có chút nhỏ bé yếu ớt, nhìn rất thoải mái cũng quen thuộc ngoài ý muốn.

Vân Khuynh đột nhiên cảm thấy hứng thú với vị thái tử này.

“Nếu như sau này ngươi leo lên ngôi vị hoàng đế, làm hoàng thượng Huỳnh Quang... Khi đó, ngươi là minh hoàng, đại ca bọn họ là ám hoàng... Ân, đều là tuổi còn trẻ đầy hứa hẹn, chỉ là, nếu như các ngươi xung đột, ai sẽ là người thắng???”

Nói, Vân Khuynh thật là có chút chờ mong tràng diện như vậy.

“Thế nhưng ta len lén nói cho ngươi, Vô Song rất lợi hại, đại ca càng lợi hại, Vô Hạ không biết thế nào... Dù sao hẳn là cũng không kém bao nhiêu, bọn họ có ba người, mà ngươi chỉ có một, thật đáng thương.”

“Hiện tại ngẫm lại đại ca bọn họ làm ‘Ám hoàng’ thật đúng là tốt hơn... Ba người có thể thay phiên nhau làm, mà ngươi làm hoàng đế ngoài sáng, mệt chết cũng chỉ có thể một người làm...

Tất cả mọi người nói đế vương gia là vô tình nhất, làm hoàng đế, đều là chỗ cao không thắng hàn... Không biết ngươi...”

Vân Khuynh hăng hái, lải nhải với Hiên Viên Trần Vũ một đống lớn chuyện trên trời dưới đất.

Hiên Viên Trần Vũ ý thức mơ mơ hồ hồ, lờ mờ có thể cảm thụ được động tĩnh bên ngoài.

Vừa có chút ý thức, chợt nghe thấy một thanh âm mềm nhẹ êm tai.

Thanh âm kia, tựa như nước chảy róc rách, tựa như gió xuân ấm áp, từ trong lòng hắn thổi qua, khiến hắn vô ý thức tham luyến thanh âm kia, muốn nghe đến càng nhiều càng nhiều.

Hắn không biết mình bị làm sao, không biết mình vì sao không thể nhúc nhích, vì sao trước mắt một mảnh hắc ám, thế nhưng, thanh âm vào lúc vừa tỉnh lại kia giải trừ khủng hoảng cho hắn.

Thanh âm kia rất nhẹ, nhẹ đến mức hắn không biết y đang nói gì.

Thế nhưng loại cảm giác ôn nhu tường hòa này, lại sâu đậm khắc trong lòng hắn, từ nay về sau, không thể quên.

Nửa ngày, một thanh âm quen thuộc vang lên, là thị vệ của hắn, Lam Hiên:

“Vân công tử, ta nghĩ công tử nhà ta mở mắt, gặp được người thích hợp nhất, là tương lai... Thái tử phi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.