Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 109: Dự định của Vô Song




Tần Vô Song lại nằm trên giường một hồi, ước chừng thời gian Tần Vô Phong đã cơm nước xong xuôi, hắn mới bắt đầu chậm rãi rời giường mặc quần áo.

Mặc đồ chỉnh tề, lại ngó qua vài lần Vân Khuynh vẫn đang an ổn ngủ rồi mới nhấc chân rời đi.

Tần Vô Phong ban đêm thích ở trong ‘Yên tuyền cư’ của mình làm việc, mà không phải ở thư phòng.

Địa phương Tần gia tam huynh đệ ở rất gần nhau, không qua bao lâu, Tần Vô Song liền đi tới ‘Yên tuyền cư’ của Tần Vô Phong.

Nhìn ánh trăng khuyết nửa trên bầu trời, cùng với ánh sao rực rỡ, cước bộ Tần Vô Song đột nhiên có chút chần chờ.

Hay là...

Hắn có thể mang theo Vân Khuynh ra khỏi Tần phủ một đoạn thời gian, chờ sinh hài tử xong rồi trở về...

Ý niệm trong đầu vừa nảy ra lập tức bị hắn đè xuống.

Chuyện trọng đại như vậy, Tần Vô Phong làm gia chủ Tần gia hiện nay có quyền biết.

Hít vào một hơi thật sâu, hắn gõ lên cửa phòng Tần Vô Phong.

Tần Vô Phong luôn luôn chăm chỉ quả nhiên là đang cúi đầu làm việc, vừa nhìn sổ sách trên tay vừa nhàn nhạt mở miệng:

“Tiến đến.”

Có thể người đang ở ngoài cửa, là một trong sáu vị lục đại ảnh vệ.

Tần Vô Song đẩy cửa tiến đến sau đó cũng không có mở miệng, mà là ngồi đối diện Tần Vô Phong nhìn đại ca nhà mình làm việc.

Bắt đầu từ bao giờ, hai người gia trưởng vô lương của Tần gia vứt bỏ toàn bộ trách nhiệm, ra ngoài du ngoạn, toàn bộ gánh nặng của Tần gia trong Huỳnh Quang, tất cả đặt lên trên vai Tần Vô Phong.

Cho dù có Tần Vô Song và Tần Vô Hạ chia sẻ, thế nhưng, Tần Vô Phong luôn luôn lo lắng đệ đệ nhà mình, gánh hết tâm tư.

Hắn là gia chủ tốt của Tần gia, cũng là một ca ca tốt.

Cho nên, vô luận là Tần Vô Song hay Tần Vô Hạ, đến lúc gặp phải chuyện lớn, đều là chủ động thương lượng với hắn, đều là tôn trọng ý kiến của hắn, địa vị của hắn.

Thân thể Tần Vô Phong từ từ cứng ngắc, sau khi Tần Vô Song tiến đến, hắn liền biết người tới không phải bất cứ ai trong lục đại ảnh vệ, mà là nhị đệ của hắn.

Một người mà hắn không muốn đối mặt lúc này.

Không biết từ lúc nào, đối mặt với nhị đệ của hắn, hắn dĩ nhiên chột dạ đố kị.

Hắn ghét tình tự như vậy, nhưng thế nào cũng không thể khống chế.

Buổi tối khi nghe thấy Long Ảnh nói bọn họ không ăn cơm chiều, tâm của hắn dĩ nhiên đau xót giống như bị người róc ra.

Buổi chiều Tần Vô Song cùng Vân Khuynh làm chuyện gì, hắn có thể nào không biết, chỉ là, không nghĩ tới, sẽ là nùng tình mật ý như vậy...

Cuối cùng, Tần Vô Phong thở dài một tiếng, buông cây bút trong tay, nâng mắt nhìn về phía Tần Vô Song:

“Vô Song.”

Tần Vô Song còn đang ngẩn người suy nghĩ phải như thế nào nói cho hắn về chuyện Vân Khuynh mang thai, nghe tiếng hắn gọi liền lập tức lấy lại tinh thần nói:

“Có, đại ca, có việc gì vậy???”

Tần Vô Phong cúi đầu, không còn khí phách tôn quý và lãnh ngạo khi đối mặt với Ngụy Quang Hàn, chỉ còn lại một chút uể oải:

“Đến tìm đại ca chính là ngươi, đại ca thì có chuyện gì.”

“Ách...”

Tần Vô Song mím môi nói:

“Đại ca, ta... Ta là muốn nói cho ngươi một việc.”

Thấy hắn như vậy, Tần Vô Phong nhíu mày:

“Liên quan đến Vân nhi sao???”

Tần Vô Song gật đầu.

Tâm Tần Vô Phong bỗng nhiên co rụt lại, Vô Song... Sẽ không là nhìn thấu cảm tình của hắn...

“Ngươi... Nói đi.”

Cho dù Tần Vô Song nhìn thấu hắn, hắn cũng không thể trốn tránh.

May là Tần Vô Song còn đang chuyên chú tâm sự của mình, không có chú ý tới khuôn mặt bỗng nhiên tái nhợt của hắn, có chút khó khăn nói:

“Khuynh nhi y, thân thể y, không giống người thường.”

Tần Vô Phong ngẩn người, vậy ra không phải là Vô Song nhìn thấu hắn...

Nói đến thân thể Vân Khuynh...

Hắn đột nhiên nhớ tới chuyện Ngụy Quang Hàn nói Vân Khuynh là quái vật, khi đó hắn còn đang nghi hoặc vì sao Ngụy Quang Hàn lại nói như vậy, không nghĩ tới hiện tại Vô Song lại đến giải thích nghi hoặc cho hắn.

“Không giống chỗ nào???”

Tần Vô Song hít sâu một hơi:

“Khuynh nhi thân thể y, có thể dựng dục hài tử.”

Nam tử, dựng dục hài tử???

Chuyện này quả thực là dọa sợ Tần Vô Phong, thế nhưng Tần Vô Phong vô luận là năng lực tiếp thu, hay là năng lực phản ứng, đều là rất mạnh.

Tiêu hóa xong lời Tần Vô Song nói, đáy lòng hắn càng nhấc lên phong ba:

“Ý của Vô Song là, Vân nhi mang thai???

Hài tử của ngươi và Vân nhi???”

Nói chuyện với người thông minh đúng là rất dễ dàng, hắn chỉ nói Vân Khuynh có thể dựng dục hài tử, Tần Vô Phong liền đoán được kết quả.

Tần Vô Song gật đầu:

“Đúng, Khuynh nhi mang thai, sắp tới một tháng.”

Có được căn cứ chứng thực của Tần Vô Song, sắc mặt Tần Vô Phong hết xanh lại trắng, cực kỳ xấu xí.

Tần Vô Song, thân đệ đệ của hắn, vì sao lại may mắn như vậy???

Cưới được Vân nhi đã là vô cùng hạnh phúc, vì sao hắn lại còn có thể có được hài tử Vân nhi vì hắn sinh hạ???”

Bàn tay Tần Vô Phong bỗng dưng nắm chặt, móng tay cắt sửa chỉnh tề đâm vào trong lòng bàn tay, cứa rách lòng bàn tay, dịch thể ấm áp theo bàn tay rơi xuống mặt đất.

May là tay hắn từ lúc dừng công việc liền một mực để dưới bàn, ở nơi Tần Vô Song nhìn không thấy, hai tay của hắn đau đớn, máu chảy tràn lan.

“Thật không.... Như vậy, ngươi nhất định phải cẩn thận chiếu cố Vân nhi, để cho bọn họ mẫu tử... Mẫu tử bình an!!!”

Vì sao lúc nói đến mẫu tử, lại cảm thấy quái dị như vậy???

“Thế nhưng, đại ca, ta sợ người khác biết Khuynh nhi là nam tử mà lại mang thai, sẽ nói Khuynh nhi mấy lời nhàn ngôn toái ngữ.”

Tần Vô Phong cau mày suy nghĩ, gật đầu:

“Đúng, đó là một vấn đề, Vô Song dự định làm như thế nào???”

“Người hầu Tần phủ chúng ta tuy rằng đều là trung thành, nhưng bọn hắn vô cùng có khả năng không cẩn thận để lộ chuyện này ra ngoài, ta dự định nói với đối ngoại Khuynh nhi bị bệnh, sau đó chọn ra mấy người đáng tin đến chiếu cố chúng ta, chờ hài tử bình an sinh ra rồi nói sau.”

Tần Vô Phong gật đầu:

“Cũng được, nam tử mang thai, dù sao cũng không phải chuyện dễ tiếp thu, chờ thêm vài năm, Vân nhi được mọi người tín phục, hài tử lớn hơn một chút rồi nói cũng tốt —-

Hiện tại Vân nhi, dù sao cũng là vừa mới đến Tần gia, người già trong Tần gia vốn đã bất mãn Vân nhi là nam nhi thân, hiện tại nếu như biết được Vân nhi có thể mang thai, nhất định sẽ mượn cớ Vân nhi là quái vật gì gì đó bắt ngươi hưu thê.”

Người già Tần gia, là một đám lão nhân cổ hủ không hỏi thế sự, bên trong bọn họ có nhiều người là trưởng bối Tần gia, một đám lão đầu này tụ tập trong một sơn cốc nghiên cứu võ học, sống một cuộc sống như ẩn cư.

Ngoại trừ hôn nhân đại sự của con cháu bọn họ mới thỉnh thoảng hỏi đến một chút, trừ phi đại sự liên quan đến Tần gia tồn vong, bằng không bọn họ tuyệt đối mặc kệ.

Tần Vô Song hừ lạnh một tiếng:

“Hưu thê??? Chúng ta Tần gia, từ tổ tông đến nay, còn chưa từng xuất hiện sự kiện hưu thê, bọn họ thật đúng là suy nghĩ viển vông.

Bọn họ đều không là vấn đề, chỉ là đây là hài tử đầu tiên của ta và Khuynh nhi, ta không hy vọng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mà thôi.”

Tần Vô Phong thở dài một tiếng:

“Vô Song suy xét rất tốt, như vậy ngày mai ta liền bắt tay an bài việc này, ngươi và Vân nhi an tâm đi...

Ta... Cũng muốn thấy chất nhi đầu tiên của ta bình an xuất thế.”

Nét mặt Tần Vô Phong mang theo thần sắc trầm trọng ngập ngừng, hắn không rõ là bởi vì tâm của hắn đau hơn tay, hay là bàn tay của hắn chảy quá nhiều máu mà mất đi tri giác, đầu ngón tay của hắn cắm sâu trong lòng bàn tay, nơi chóp mũi dường như cũng quanh quẩn mùi máu tươi giấu trong tay áo.

Mà toàn bộ tâm tư Tần Vô Song đều đặt lên chuyện của Vân Khuynh, dĩ nhiên không ngửi thấy mùi máu tươi đậm đặc, thực sự là may, bằng không Tần Vô Song hỏi, Tần Vô Phong thật đúng là không biết trả lời thế nào!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.