Còn cách một ngày nữa Thuần Dương công chúa mới đến Hoàng đô Đại Khánh.
Nhưng từ rất sớm, Tiếu Khuynh Vũ đã sắp đặt chu đáo mọi chuyện, tự mình ngồi ở rừng trúc nghênh đón đội ngũ hòa thân.
Trúc lâm một màu xanh ngắt, tĩnh lặng mênh mông, trên luân y, một thiếu niên y phục thuần bạch đoan nghiêm mà u nhã an nhiên tĩnh tọa.
Cuối cùng, cũng đến rồi.
Thị nữ nhẹ nâng mành kiệu lộng lẫy xa hoa, một bàn tay búp măng trắng nõn lộ ra đặt lên tay thị nữ, mành kiệu được vén cao hơn, Thuần Dương công chúa e lệ đoan trang bước xuống, ngay lập tức nàng nhìn thấy bạch y thiếu niên Tiếu Khuynh Vũ.
Rõ ràng, y chỉ ngồi yên lặng trong luân y, không lên tiếng, so với những người tùy tùng thậm chí còn thấp hơn cả vai của họ.
Vậy mà, sao nàng chỉ chú ý đến y?
Sao nàng chỉ nhìn thấy mỗi y?
Bởi vì, chỉ cần nhìn thấy, tuyệt không một ai cho rằng y thấp kém hơn người khác, tất cả mọi người chung quanh y hệt như quần tinh ủng nguyệt (1), nhìn mọi động thái của y mà răm rắp tuân theo, không dám có nửa điểm khinh nhờn bất kính!
Nhìn vẻ bên ngoài của Tiếu Khuynh Vũ…: thanh tao nhã nhặn, nhu thuận ôn hòa, thậm chí làn da tái nhợt trong suốt của y cùng dáng vẻ đạm mạc u tĩnh lại càng khiến cho người ta có cảm giác hư nhược yếu đuối, tựa hồ một vưu vật tác tạo từ pha lê tinh trong thuần khiết, mà cũng mong manh, dễ dàng vỡ tan thành muôn nghìn mảnh vụn. Nhưng dáng ngồi thẳng tắp cao ngạo toát ra khí chất thanh khiết của lưu thủy, lạnh lẽo của băng hàn, tôn quý, cao hoa của người đứng đầu thiên hạ. Có đôi lúc, ngẫu nhiên, đôi đồng tử trong suốt không chút bụi trần thoáng rực lên tinh quang sắc sảo bén nhọn rồi ngay lập tức biến mất, những biểu hiện đó không lúc nào không nhắc nhở vị công chúa của Liêu Minh một điều – nam nhân trước mắt nàng tiềm ẩn một loại khí chất cao ngạo, kiên nghị đáng sợ, một giây một khắc cũng không thể xem thường.
Cứng cỏi quật cường như y, chí tôn chí quý như y, tuyệt đối không chấp nhận khuất phục bất cứ một ai!
Bề ngoài yếu đuối hư nhược, khiến nữ nhân không thể kềm lòng muốn đưa tay che chở, ôm ấp, nhưng nội tâm kiên cường bất khuất, lại làm cho nữ nhân trở nên yếu mềm, chỉ muốn ngả người dựa vào để được bảo vệ.
Nam nhân như vậy vô cùng hiếm có – thực hấp dẫn người, nhưng cũng thực đáng sợ.
Khiến người đối diện phải e dè.
Nghị Phi Thuần nhìn chăm chú vị công tử cao hoa trước mặt, hít sâu một hơi, nghiêm trang hành lễ.
“Xin ra mắt công tử!”
Nụ cười của Thuần Dương công chúa rất đẹp, rạng rỡ như ánh dương, dịu dàng thanh nhã tựa gió xuân lay động, mà cũng hư ảo mơ hồ khiến người ngỡ mình đang lạc trong cõi thiên thai. Dáng vẻ của nàng khoan hòa ung dung mà vẫn toát lên nét thanh cao hoa lệ, phảng phất bóng dáng Cửu Thiên Huyền Nữ (2) giáng hạ nhân gian.
Khóe thu ba tĩnh lặng mà diễm lệ hơn cả nữ nhân tuyệt mỹ của Tiếu Khuynh Vũ nhìn Nghị Phi Thuần, thầm đánh giá nàng, có chút cung kính cáp thủ hoàn lễ.
Nhìn ai đó chăm chú thường bị xem làm hành vi khiếm nhã, nhưng kỳ thực đối với Tiếu Khuynh Vũ mà nói, đó là y đã rất nể mặt Thuần Dương công chúa rồi.
Làm sao trách được y khi từ khi sinh ra đến nay Vô Song công tử chưa hề có kinh nghiệm theo đuổi nữ nhân?
Không như Phương tiểu hầu gia đã sớm quen đường hoa lối bướm, đối phó nữ nhân dễ dàng như trở bàn tay, ngoài biểu muội Y Y thanh mai trúc mã, Tiếu Khuynh Vũ rất ít khi đối diện với nữ nhân, trò chuyện lại càng ít, nhất là với một trang thiên kiều bá mị, tuyệt sắc nhân gian như Thuần Dương công chúa trước mặt.
Nghị Phi Thuần trước ánh mắt chăm chú như xuyên thấu từ trước ra sau của công tử Vô Song hốt nhiên run rẩy toàn thân. Trên thế gian có những người không thể thoải mái trước cái nhìn quá thẳng của ai đó. Khi bị ai đó nhìn chằm chằm, có cảm giác như mọi bí mật mình cố chôn kín tận đáy lòng đều bị phơi bày toàn bộ, không thể giấu giếm nổi.
Rõ ràng là một đôi mắt tuyệt đẹp, sáng tựa minh nguyệt, trong tựa thu thủy, hà cớ gì người ta nhìn vào chỉ thấy toát ra hơi lạnh của hàn băng! Sắc bén kinh người!
Thiên hạ đệ nhất nhãn mục.
Trực giác linh mẫn bén nhạy của Thuần Dương công chúa ngay lập tức cảnh giác: vị bạch y thiếu niên quan cư Đại Khánh Hữu thừa tướng mà thiên hạ vẫn xưng tụng là Vô Song công tử trước mặt nàng, là một kẻ vô cùng thông minh, tuyệt không dễ đối phó.
Nghị Phi Thuần thầm ám thị chính mình: đó là một người tuyệt đối không nên đắc tội, trước mặt y, nghìn lần vạn lần không nên giở trò lươn lẹo dối trá, chỉ uổng công thôi.
“Thuần Dương công chúa đường xa đến đây, Tiếu Khuynh Vũ lại không biết từ xa nghênh đón, thật thất lễ, nếu việc tiếp đón không chu toàn xin công chúa bao dung miễn chấp!”
Nghị Phi Thuần nhỏ nhẹ đáp lễ: “Không sao! Công tử thật quá khách khí rồi!”
Nói xong, hai người cũng chỉ im lặng nhìn đối phương, không nói gì thêm, bầu không khí lại tiếp tục tẻ ngắt.
Có vẻ lúng túng, ngượng ngập thấy rõ, vì chẳng ai biết phải nói gì.
Tiếu Khuynh vũ khe khẽ thở dài: phải nói chuyện gì bây giờ?
Trong đầu bỗng nảy ra ý nghĩ kỳ quái: nếu có Phương Quân Càn ở đây thì hay quá, hắn nhất định sẽ biết.
Ách, sao lại nghĩ đến hắn chứ?
Y cật lực xua đi hình ảnh vừa hiện lên trong đầu, bất giác lại thở dài cam chịu. Thôi vậy, Vô Song công tử lại dùng khẩu khí lãnh đạm quen thuộc đối với người chỉ mới gặp lần đầu: “Nếu đã như vậy, kính thỉnh công chúa về dịch quán nghỉ tạm, sáng sớm ngày mai khởi hành tiến kinh!”
Đội ngũ cầu thân cùng nghênh đón sáp thật thành một hàng dài rồng rắn lẳng lặng trườn xuyên qua rừng trúc.
Vô Song công tử cao tọa luân y, thản nhiên dẫn đầu đoàn người.
Rừng chiều ảm đạm, không khí lại chẳng mấy tươi vui. Chếch hướng Tây, ánh tà dương cũng đang cố chút sức tàn hắt lên những tia sáng mảnh mai cuối ngày, không gian lại càng chìm trong cô tịch quạnh vắng. Cả khu trừng trúc xanh ngút ngàn ẩn ẩn hiện hiện trong làn khói sương mờ ảo mông lung, khung cảnh mơ màng diễm lệ ấy lại đang hàm chứa sát khí!
Tiếu Khuynh Vũ lập tức cảnh giác, nhãn thần sắc sảo quét một vòng chung quanh, khoát tay ngăn lại đoàn người phía sau.
Bàn tay phải với những ngón thon dài mảnh khảnh nắm chặt một quả Phi hoàng thạch (3), Tiếu Khuynh Vũ trước sau vẫn bình thản ngồi yên trong luân y, bát phong bất động.
Hai bóng hắc y nhân từ trong rừng trúc xanh thẳm lao ra!
Ngón tay búng mạnh, ám khí xé gió vút đi như điện xẹt!
Hai tiếng hét thảm! Phi hoàng thạch đả trúng huyệt đạo một tên liền dội ra bắn vào tên còn lại! Nhất tiễn hạ song điêu!
Tiếu Khuynh Vũ vẫn lãnh tĩnh bất động, không hề đắc ý, thần thái lại càng bội phần lạnh lùng quyết tuyệt, y lẳng lặng xoay bàn tay phải, vòng kim tuyến chợt lóe lên ánh hoàng kim chết chóc, bất thần lao như tên bắn đến chỗ kẻ khả nghi.
Véooo!!!!
Một âm thanh cực nhỏ hồ như không thể nghe thấy rít lên trong im lặng, Tiếu Khuynh Vũ giật mạnh một đầu thiên tằm kim tuyến, một chuỗi huyết châu nóng hổi chậm chạp rơi từng xuống từng hạt, vẽ lên mặt đất những cánh hoa bằng máu tuyệt đẹp…
“Á!!!” – Nghị Phi Thuần hét lên một tiếng chói tai.
Không hề áy náy vì kim tuyến mạo phạm nàng, Vô Song công tử lạnh lùng gằn từng tiếng: “Ai cho nàng ra đây? Vào kiệu lập tức!”
Nữ nhân này, thật không biết chữ ‘Tử’ viết như thế nào!
Còn chưa dứt lời, một bóng hắc y nhân hệt như u linh âm ảnh đột ngột vụt đến trước mặt Nghị Phi Thuần, cực nhanh, thanh trủy thủ bén ngót lóe ra tinh quang chết chóc thẳng hướng trước ngực Thuần Dương công chúa phóng tới.
Hết thảy mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi chết điếng, cả người cứng đờ ngây dại không nhúc nhích nổi.
Nếu Nghị Phi Thuần bỏ mạng nơi này…
Không thể nghĩ thêm nữa, trường bào của Tiếu Khuynh Vũ phất mạnh, Bát Long Ám Tiễn giấu trong cánh tay phải lộ ra, tư thế sẵn sàng phát động!
Đôi mắt sắc lạnh rõ ràng thấy thanh trủy thủ còn chưa kịp chạm vào người vị công chúa Liêu Minh quốc!
Bát Long Ám Tiễn, không nghi ngờ gì, sẽ phóng ra để chặn lại!
Hốt nhiên,
Nghị Phi Thuần đột ngột cảm thấy thân thể nhẹ bỗng, lực ôm mạnh mẽ không biết từ đâu chế trụ nàng, đẩy nàng ra khỏi vùng nguy hiểm!
Một thanh trường kiếm hàn khí biếc xanh thấu cốt truy hồn đang ngạo nghễ chế ngự trủy thủ của thích khách.
Thuần Dương công chúa hoàn hồn, mắt phượng khẽ liếc sang bên cạnh, kìa một nam nhân, trên vai hồng cân thắm đỏ phất phơ trong gió nhẹ, khuôn mặt trẻ trung anh tuấn pha lẫn nét tà mị quyến rũ giương kiếm đứng yên, đầu hắn ngẩng cao, trong mắt lóe lên ý cười chế giễu cùng khóe môi nhếch lên cười mỉa như tận thu hết thảy vô lại của thế gian, dáng đứng mang vẻ bễ nghễ ngạo mạn của kẻ không sợ trời không sợ đất lại càng khiến cho tình nhân trong mộng của vô vàn nữ nhân mang một sự cuốn hút đến yêu mị, đã nhìn một lần liền không thể rời mắt.
Nghị Phi Thuần kinh ngạc che đi khóe môi chúm chím nhỏ xinh tựa đào hoa mới hé.
Là Phương Quân Càn?!
Tuy rằng chưa từng sơ kiến mà chỉ nghe qua đồn đại về Phương tiểu hầu gia, nhưng trực giác của nữ tử vừa kịp nói cho nàng biết: nam nhân này ─ chính là Phương Quân Càn.
—oOo—
(1): xem lại chú thích chương 6
(2): còn có tên gọi là Cửu Thiên Nương Nương, đây là danh hiệu của Đức Phật Mẫu.
Có nhiều giai thoại về Cửu Thiên Huyền Nữ, riêng ở Việt Nam, Cửu Thiên Huyền nữ chính là bà chúa Liễu tức công chúa Liễu Hạnh.
(3): một loại ám khí có hình con châu chấu màu vàng, có chỗ tròn, chỗ ngạnh, đả thương rất hữu dụng.