Phương Quân Càn giữa đường bất ngờ lâm đại địch, tất nhiên hắn không có chút manh mối nào về bọn sát thủ hành tung kỳ bí, hành động quỷ dị này, đầu mối duy nhất hắn có cho đến giờ phút hiện tại chính là câu nói đầu tiên mà hắc y nhân thốt ra: “Kẻ giữ ‘Bất Động Minh Vương Giác’ giết chết không tha!”
Trí óc bắt đầu chuyển động, sắp xếp, phân tích, suy nghĩ, phán đoán… Cực nhanh!
Nếu quả thật bọn hắc y sát thủ phụng mệnh đi giết kẻ nào giữ trong tay ‘Bất Động Minh Vương Giác’, thì chẳng phải mọi việc đã được giải thích thông suốt tường tận rồi sao? Nào có ai biết Khuynh Vũ lại đột nhiên đem ngọc bội này tặng cho ta đâu…
Khoan đã… Nếu từ lý này suy ra, người thực sự có được ‘Bất Động Minh Vương Giác’ này vốn là Khuynh Vũ mới phải, vậy đối tượng thực sự mà đám người kia muốn giết… Chẳng lẽ lại là Khuynh Vũ???
Phán đoán của Phương tiểu hầu gia cho dù không hoàn toàn chính xác đi nữa, cũng không mấy sai lệch!
Hung Dã cùng Vô Song công tử thề không đội trời chung, bởi vì mối thù giết cha mà Tiếu Khuynh Vũ đã gây ra cho Mộ Dung Lệ, nhưng dẫu không phải thâm cừu huyết hận thì Hung Dã cũng trăm triệu lần không muốn Liêu Minh cùng Đại Khánh kết duyên Tần Tấn, bởi vậy, người nắm giữ mọi quyền chi phối cả sự kiện trọng đại đó – Tiếu Khuynh Vũ – lẽ nào lại không trở thành cái gai trong mắt Hung Dã, không khiến bọn chúng căm hận thấu xương thấu tủy cho được!!!
‘Bất Động Minh Vương Giác’ này chẳng những không phải bùa hộ mệnh tiêu tai trừ tà, mà ngược lại, chính là ám hiệu của cái chết.
Bất Động Minh Vương – Lấy giết chóc ngăn giết chóc, không phá hủy thì không thể phục hưng.
Mọi tử sĩ Hung Dã trong lòng đều nắm rõ một mệnh lệnh bất di bất dịch – Phàm gặp kẻ nào giữ ‘Bất Động Minh Vương Giác’, không cần xin chỉ thị, không được chần chừ, phải lập tức giết chết tại chỗ!
Mà vốn, Mộ Dung Lệ chính là dùng nó để nhắm vào tính mạng của Vô Song công tử Tiếu Khuynh Vũ. Người mà Hung Dã trăm triệu lần muốn bằm thây xẻ thịt, chính là Tiếu Khuynh Vũ!
Nhưng, Tiếu Khuynh Vũ là ai chứ? Khi y đã quyết định xuống tay hạ thủ Phương Quân Càn liền tương kế tựu kế, đem ngọc bội chết chóc ấy tặng cho Phương tiểu hầu gia, mượn tay Hung Dã giết người.
Vô Song công tử muốn giết ai, không cần chính mình động thủ.
Nếu như Phương Quân Càn quả thực chết dưới tay Hung Dã, Đại Khánh ngược lại còn có cớ dấy binh hỏi tội, tuyên chiến với Hung Dã. Chưa kể, sau khi kết thông gia, Đại Khánh cùng Liêu Minh liên minh chinh phạt Hung Dã, thử hỏi lúc đó, thiên hạ còn có ai là địch thủ?
Lẽ ra, kế hoạch này đã lưỡng toàn kỳ mỹ, người cần chết phải chết, ván cờ chính trị cũng được bày bố vẹn toàn, lẽ ra, mưu kế này hoàn hảo tuyệt đối, không lộ ra đến nửa điểm sơ suất nhỏ nhoi…
Tiếu Khuynh Vũ, mọi chuyện đều tính toán chu toàn, mọi việc đều tiên kiến chuẩn xác…
Nhưng lại cố tình không tính tới… chính bản thân mình…
Vì thế, cái mắt xích trọng yếu làm nên sự toàn vẹn đại cuộc, chớp mắt… đứt đoạn!
Chỉ một điểm khinh suất cũng khiến toàn cuộc vỡ tan…
Vô Song công tử, tuyệt đại phong hoa, thông tuệ mẫn tiệp, tường tận càn khôn… đã tính sai lòng mình!
Đoán ra được mục tiêu thực sự của bọn hắc y sát thủ, trong lòng Phương Quân Càn nóng như có lửa, thiêu đốt tâm can. Từng trận bất án, từng cơn lo lắng cuộn lên, hắn lo sợ cho an nguy của Tiếu Khuynh Vũ…
Tận mắt chứng kiến bọn sát thủ điên cuồng bất chấp tính mạng lao vào chém giết, lại chẳng những võ công cao cường, xuống tay tàn ác hiểm độc, đương nhiên sẽ vì đạt được mục đích tối thượng mà không từ thủ đoạn.
Khuynh Vũ nguy rồi!
Trong lòng dường như có một con mãnh thú đang kêu gào gầm thét, cào cấu cắn xé! Một thanh âm càng lúc càng lớn, càng lúc càng thảm thiết, rít lên điên loạn: “Về mau! Về mau! Về mau!!”
Phương Quân Càn lảo đảo, cả người vô lực, mặt trắng bệch không còn chút máu, cố hết sức gượng người đứng thẳng, gắng chút hơi tàn, thân ảnh liêu xiêu trên con hẻm lát đá, nhắm hướng tiểu lâu lê bước.
“Công tử, đã quá muộn rồi. Người thực sự phải nghỉ ngơi!” – Lao thúc tận tâm khuyên.
Tiếu Khuynh Vũ cúi đầu mê mải vuốt ve cây dao cầm đứt dây, làn tóc đen nhánh mượt mà phủ lên dây đàn bạc. Một trắng, một đen, hắc bạch đối lập, khiến người động phách kinh tâm, bồi hồi xao xuyến…
“Lao thúc, đem dao cầm này hủy đi!” – Tiếu Khuynh Vũ từ nay về sau sẽ không đụng đến đàn nữa…
“Nhưng mà công tử…” – Cây đàn quý giá như vậy, tu sửa lại cũng còn dùng được mà.
Tiếu Khuynh Vũ lặp lại, thanh âm thản nhiên, lãnh khốc: “Hủy đi!”
Tri âm không còn, tấu để cho ai?
“Hắn… sẽ không tới nữa đâu…”
Cửa lớn tiểu lâu bỗng ‘Bang’ một tiếng lớn, bật mạnh ra! Phương Quân Càn tựa người vào cửa, dồn dập thở dốc, đôi mày kiếm nhíu lại vì đau đớn cùng mỏi mệt, dòng máu thắm chảy dọc thân Bích Lạc, rỏ xuống đất từng giọt, từng giọt, vẽ nên một chuỗi huyết hoa tuyệt diễm.
Thần sắc Tiếu Khuynh Vũ trong nháy mắt trắng bệch!
Y trăm triệu lần không ngờ được Phương Quân Càn còn có thể trở lại nơi này!
Ánh mắt bối rối, đôi đồng tử đảo nhanh không dám nhìn thẳng hắn, bởi Vô Song công tử Tiếu Khuynh Vũ chưa hề tính toán đến việc sẽ đối diện như thế nào với Phương Quân Càn…
Nhìn thấy Tiếu Khuynh Vũ bình yên vô sự trước mắt, tảng đá ngàn cân đang đè nặng trong ngực Phương Quân Càn vụt tan biến…
Khóe môi mỉm cười: “Khuynh… Vũ…”
Lời còn chưa dứt, Tiếu Khuynh Vũ khẽ nhấc tay, độc xà kim tuyến từ lòng bàn tay phải vun vút lao thẳng về phía Phương Quân Càn!
Chỉ kịp nhìn thấy một tia vàng rực cực mảnh xẹt qua!
Cánh tay Phương Quân Càn run lên, Bích Lạc rời tay, rơi xuống đất!
Ngực, là nơi gần với trái tim nhất!
Nơi ấy, lúc này, một mũi nhọn cực nhỏ, cực mảnh đâm vào, dưới ánh trăng lung linh lấp lánh, óng ánh huyền ảo, kim nhọn xuyên tim. Kim tuyến thần binh, tuyệt diễm, tuyệt lệ, tuyệt tình…
Phương Quân Càn chết lặng, hô hấp đình chỉ, cả người hóa đá. Trong đầu ong ong như đá rơi sấm dội, cả người lạnh cứng như vừa ngã xuống hầm băng…
Đôi mắt mở to ngỡ ngàng, không thể tin cái chết sắp giáng xuống là sự thật, nhìn chăm chăm bàn tay đang nắm một đầu kim tuyến…: “Vì cái gì?…”
Cổ tay Tiếu Khuynh Vũ khẽ động, y chậm rãi quấn thêm một vòng nữa. Im lặng trầm mặc.
Tĩnh mịch vô thanh, thời gian dừng lại, không khí đặc quánh…
Hóa đá!