Khuynh Tẫn Thiên Hạ

Chương 193




Phương Quân Càn là một người không tin thần phật, nhạo cười mệnh số.

Hắn tài trí hơn người, mưu kế cao thâm, thông minh hiếu học, lại kiên nhẫn cường mạnh, hơn nữa một lòng đinh ninh ‘Mệnh ta bởi ta không bởi trời’.

Vậy mà bây giờ, hắn lại bắt đầu tụng niệm kinh văn Phật pháp.

Một quyển《Niết Bàn kinh》

Vô ngã tướng, vô nhân tướng, vô chúng sinh tướng. Bất sinh bất diệt tam tam hành, vạn kiếp an nhiên tự tại tâm.

Hắn có thể,

Chẳng mong vượt qua tam giới, thấu hiểu hồng trần, chỉ cầu kiếp sau, còn được cùng y tương ngộ, tương giao.

Luật hồng trần nhân quả, có thể nào vùi chôn khối tình khắc cốt ghi tâm.

Tình này, thượng cùng Bích Lạc, hạ Hoàng Tuyền.

Ngày ngày, Tiếu Khuynh Vũ mỗi khi thức giấc, vừa mở mắt liền có thể nhìn thấy gương mặt của hắn, vươn tay ra liền có thể chạm vào thân nhiệt ấm áp của hắn.

Như vậy,

Là tốt quá rồi.

Như vậy,

Là đủ quá rồi…

Dù rằng, chỉ vỏn vẹn một tháng ngắn ngủi thôi.

Tiếu Khuynh Vũ không biết khi nào thì Bích Lạc Hoàng Tuyền sẽ cướp đi mạng sống, đoạt mất thần trí của y, y chỉ biết rằng, ngày nào y còn có thể tỉnh dậy, ngày đó y cũng sẽ vì Đại Khuynh, vì nam nhân ấy mà trao lại tất cả những gì mà bản thân đã tích lũy, đã trải qua trong suốt ngần ấy năm cuộc đời.

Ánh mắt Tiếu Khuynh Vũ xuyên qua bức mành lụa mỏng, xa xa bên ngoài cung môn là trời cao đất rộng, cuồng loạn phong vân…

Đại Khuynh vừa kiến lập, căn cơ chưa ổn định.

Phía Bắc Thiên Tấn, Hung Dã hau háu mắt hổ đói mồi, phía Nam Uy Nô, Liêu Minh chực chờ nước đục thả câu. Giữa cục diện tứ bề thọ địch này, thế của Đại Khuynh chẳng khác nào trứng non trong tổ, ngập tràn nguy cơ.

Tiếu Khuynh Vũ gắng gượng vực dậy thân thể bị tàn phá đau đớn tưởng không cách gì chịu nổi, mài mực, đặt bút, ngày đêm không nghỉ soạn thảo binh pháp chiến thức, luật pháp thương luận, cơ giới binh khí, thuật dụng nhân, chế nhân, đường lối bang giao, quân sự.

Đối với việc này, Phương Quân Càn không có cách chi ngăn cản,

Mà, cũng không có sức lực để ngăn cản…

Hắn biết rõ, Tiếu Khuynh Vũ chính là vì hắn, từng giây từng phút tranh đấu cùng Bích Lạc Hoàng Tuyền.

“Phương Quân Càn, huynh không phải rất muốn xưng bá thiên hạ hay sao… Ta sẽ làm huynh trở thành một vị đế vương lưu danh thiên cổ… Có được không?”

Thanh âm thì thào rất nhỏ, càng nhỏ dần đi, cuối cùng không nghe được nữa.

Phương Quân Càn đột nhiên đưa tay bưng mặt, nước mắt như lũ xiết phá đê!

Khuynh Vũ…

Huynh biết không, kỳ thực, ta không hề muốn trở thành cái gì thiên cổ đế vương.

Huynh biết không, chỉ cần có thể cứu được huynh, ta không tiếc buông bỏ Đại Khuynh, phớt lờ thiên hạ…

Thân thể Tiếu Khuynh Vũ mỗi ngày một yếu dần đi.

Mỗi tấc da thịt trên người y, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Phương Quân Càn đều phải hạn chế tối đa vuốt ve, tiếp xúc.

Bởi vì, Tiếu Khuynh Vũ sẽ rất đau.

Đừng nói là ôm vào lòng, ngay cả y phục chà xát lên da thịt, cũng đủ khiến Tiếu Khuynh Vũ đau đớn đến đổ mồ hôi lạnh toàn thân.

Đau đớn, thống khổ là vậy, mà tuyệt thế nam tử ấy lại có thể đặt bút, soạn sách!

Sự kiên nhẫn đó khiến cho Bách thảo thần y lòng đau khôn xiết…

Rốt cuộc là sức mạnh nào đã làm cho y nỗ lực duy trì đến tận bây giờ?

Dư Nhật không hiểu.

Tiếu Khuynh Vũ rất mệt. Hiện tại, y đã không còn gắng gượng được nữa, chỉ có thể nằm yên tĩnh nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường.

Sắc diện nhợt nhạt nổi bật trên nền tóc dài đen mun, sự đối lập cùng cực ấy khiến lòng người ê âm nhói buốt.

Phương Quân Càn không dám chạm vào y, sợ sẽ làm đau y.

Vậy là, Tiếu Khuynh Vũ chủ động chạm vào hắn.

Dù cho, mỗi cử động rất nhỏ này đều bắt y – đau đớn đến không muốn sống nữa.

“Phương Quân Càn… Nhập đông rồi.”

“Ừ, ngoài kia tuyết rơi rất đẹp.”

“Mùa đông qua, đào hoa sẽ nở…” – Tiếu Khuynh Vũ nằm trên giường thì thào, thanh âm yếu nhược, “Ta… sợ là sẽ không được nhìn thấy hoa đào của năm nay rồi…”

Phương Quân Càn thoáng chốc co chặt nắm tay, lòng đau như dao cắt.

Tiếu Khuynh Vũ nhìn biểu tình không biết phải làm sao của Phương Quân Càn chợt buồn cười, cười xong rồi lại muốn khóc.

Đưa tay giật giật ống tay áo của Phương Quân Càn, vẻ như chỉ là đùa nghịch vô tình.

“Phương Quân Càn…”

“Ơi…”

“… Không có gì. Huynh đọc cho ta nghe một đoạn kinh Phật, có được không?”

Mộng lý bất tri thân thị khách. (1)

Trong thanh âm miên man của Phương Quân Càn, thời gian như ngừng trôi.

Tiếu Khuynh Vũ cuối cùng đã chìm vào giấc ngủ…

Phương Quân Càn gấp lại quyển Phật kinh, rất nhẹ nhàng vuốt ve làn tóc đen nhánh lòa xòa trên gối của Tiếu Khuynh Vũ, đau đớn xé lòng…

—oOo—

(1): Câu này trích trong bài thơ ‘Lãng đào sa’ của Lý Dục

浪 淘 沙 其 一 

李 煜 

簾 外 雨 潺 潺 

春 意 闌 珊 

羅 裳 耐 五 更 寒 

夢 裏 不 知 身 是 客 

一 晌 貪 歡 

獨 自 莫 憑 欄 

無 限 江 山 

別 時 容 易 見 時 難 

流 水 落 花 春 去 也 

天 上 人 間 

Lãng đào sa kì 1 

Lý Dục 

Liêm ngoại vũ sàn sàn 

Xuân ý lan san 

La thường bất nại ngũ canh hàn 

Mộng lý bất tri thân thị khách 

Nhất hướng tham hoan. 

Độc tự mạc bằng lan 

Vô hạn giang san 

Biệt thời dung dị kiến thời nan 

Lưu thuỷ lạc hoa xuân khứ giả 

Thiên thượng nhân gian. 

Bản dịch của Nguyễn Thành Ân

Song ngoài mưa đổ lăn tăn 

Ít nhiều sắp hết ý xuân dập dờn 

Năm canh lạnh ngắt chăn đơn 

Trong mơ nào biết làm thân khách người 

Cuộc vui một chập đầy vơi 

Thềm lan ra tựa chuyện đời mênh mang 

Đất trời vô hạn giang san 

Khi xa dễ, mấy khi gần bên nhau 

Thế gian sông núi một màu 

Hoa rơi nước chảy dạt dào xuân đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.