Phương Quân Càn,
Ngay từ lúc nhận cành đào ngươi trao năm ấy, ta đã không ngừng tự hỏi mình… Giữa hai chúng ta, đến tột cùng sẽ có kết cục ra sao?
“Công tử, đã khuya như vậy, chúng ta thực sự phải đến quấy rầy hầu gia ư?”
Một cái gật đầu rất nhẹ.
Tiếu Khuynh Vũ biết rõ một điều, y vĩnh viễn không có cách nào ngoảnh mặt quay lưng, bỏ lại lê dân trăm họ không quan tâm đến.
Vậy nên, ngay lúc này, trong đầu y chỉ thôi thúc một ý nghĩ đến hỏi hắn một câu duy nhất: ngươi có nguyện ý cùng ta hành động hay không?
Thiên hạ không ai không biết Phương Quân Càn cùng Đại Khánh ân oán dây dưa, thù sâu hơn biển, nhưng y vẫn muốn chính tai mình nghe đáp án chân thực nhất từ miệng người ấy nói ra.
Lao Thúc thở dài một tiếng, rồi lẳng lặng đẩy y ra khỏi thư phòng, hướng về phía phòng riêng của Phương Quân Càn.
Băng xuyên qua một hành lang khúc khuỷu đầy hoa cùng cây cảnh, phòng riêng của Phương Quân Càn liền hiện ra trong mắt hai người. Trong phòng, đèn vẫn còn sáng, tất nhiên Phương Quân Càn vẫn chưa lên giường nghỉ ngơi.
Cửa phòng chỉ khép hờ, Lao Thúc vừa định gõ cửa, đột nhiên Tiếu Khuynh Vũ khoát tay ngăn lại.
“Công tử?” – Lao Thúc nghi nghi hoặc hoặc nhìn y, tỏ ý không hiểu.
Tiếu Khuynh Vũ chỉ lặng lẽ nhìn xuyên qua khe hở nhỏ giữa hai cánh cửa khép hờ vào trong phòng.
Ánh sáng mờ ảo lọt qua khe hắt lên dung nhan tuấn tú văn nhã chẳng hiện vui buồn, điểm một giọt sáng lên đôi đồng tử đen láy trong vắt, sâu thẳm tựa thiên không.
Trong phòng có người.
Cạnh bàn, Phương Quân Càn tay gác sau lưng, ngạo nghễ đứng thẳng.
Trước mặt hắn treo lủng lẳng một kiện, dường như là lụa gấm thượng đẳng còn mới tinh không chút tỳ vết, thêu hoa văn tinh xảo, có lẽ phải dùng rất nhiều thợ khéo ngày đêm tỉ mẩn gia công từng chi tiết nhỏ. Đó, đích thực là long bào.
Long bào, tất nhiên để cho đế vương sử dụng.
Khiêu bấc đèn một chút, dưới ánh sáng vừa bừng lên, chiếc long bào ti gấm trơn bóng đính toàn châu ngọc trân quý ẩn ẩn hiện hiện hoa văn kim long ngũ trảo uốn lượn dọc theo thân áo, trên nền vải sẫm, con rồng như được bao bọc một thứ ánh sáng ảo huyền, khiến nó như từ nơi sâu thẳm hiện ra, giương nanh múa vuốt đầy sống động, uy vũ, tựa hồ đang vùng vẫy muốn phá áo ra ngoài, không ngừng toát ra thứ khí phách vương giả chất ngất trời xanh, ôm trọn hoàn vũ.
Loại y phục ấy, bỏ đi ý nghĩa thực tế nhất, bình thường nhất là che thân tránh rét, thì chính là tượng trưng cho vương quyền chí tôn vô thượng, cũng là công cụ đại biểu cho quyền hành của đế vương đã được thần linh giao phó.
Phương Quân Càn ngẩng đầu ngắm nhìn long bào.
Nét cười đắc ý của kẻ biết nuôi chí lớn, đoạt thiên cơ hiện lên khắp gương mặt của hắn, từ đôi mày kiếm cương nghị, đôi môi tà mị, từ chiếc cằm sắc cạnh được đao kiếm cắt gọt, mài giũa qua vô vàn trận đánh, và cùng với dáng người cao lớn thẳng tắp tôn nghiêm hiển quý, như càng lúc càng hiện ra, càng lúc càng rõ ràng…
… Một đáp án cực kỳ tàn khốc không gì sánh nổi…
Phương Quân Càn, tuyệt đối sẽ không xuất binh cứu viện cho Đại Khánh.
Đúng vậy, hắn không cần biết Đại Khánh đã và sẽ chết bao nhiêu con dân, hắn chẳng quan tâm có bao nhiêu gia đình phải lìa con lạc vợ, lang thang phiêu bạt, trôi giạt khắp nơi vì chiến loạn.
Hắn, căn bản không hề để tâm.
Đó chẳng phải rất hiển nhiên ư?
Đại Khánh đã vùi dập hắn, bức hắn giết hại song thân, khiến hắn tan cửa nát nhà, đẩy hắn lê thân tuyệt lộ, vậy hắn hà tất phải vì đất nước ấy vất vả lao tâm, bán mạng phụng sự?
Mà, như một tất yếu, sau đó, chính tay hắn sẽ không chút do dự đem cả thiên hạ thương sinh ném vào bể đại họa loạn thế!
Vẫn bình thản nhìn hắn, nhưng tận đáy lòng Vô Song đang có cảm giác nỗi ai thương bi thống vốn luôn lắng rất sâu nay lại lặng lẽ dâng lên, chậm chạp lan tỏa, thấm vào từng phân da thịt, phế phủ, lan ra một tấc, thì lại thêm một tấc cơ thể ứa lệ đớn đau, tuyệt vọng.
Hành lang tĩnh mịch, lạnh lẽo âm hàn, thấu xương thấu cốt, đến cả từng ý nghĩ cũng như bị khoác một tầng băng sương.
Nỗi thống khổ như lưỡi dao sắc bén ngót từ sâu thẳm tâm tạng phế phủ không ngừng lăn qua trở lại, cắt cứa, gặm nhấm, khiến toàn thân Tiếu Khuynh Vũ phát run lên.
Muốn khóc, không khóc được, muốn cười, không cười được.
Thì ra, đau đớn đến cực điểm, chính là tê dại, là chết lặng.
Khi chìa ra trước mắt, chính là đáp án hiển nhiên mà cực độ tàn khốc.
Tiếu Khuynh Vũ biết, bản thân đã không cần phải truy vấn hắn nữa.
Ta cùng hắn, từ nguyên sơ đã chú định, đường chúng ta đi không cùng một điểm xuất phát.
Đào chi ước hẹn, hồng cân định tình, chỉ đỏ kết tóc…
Ta, vì chúng ta, đã từng nghĩ, từng tưởng tượng đủ trăm nghìn kết cục.
Nghĩ ta cùng ngươi nắm tay nhau bỏ quên thế sự, quy ẩn sơn lâm.
Nghĩ ta cùng ngươi chân trời phiêu bạt, tứ hải là nhà.
Thậm chí, từng nghĩ sẽ trợ giúp ngươi đăng cơ Thiên tử, nhất thống thiên hạ.
Tiếu Khuynh Vũ, đã từng nghĩ đến trăm nghìn khả năng.
Chỉ duy nhất một điều y không thể dự đoán được, nguyên lai, tột cùng kết cục chính là… không có kết cục…
Bởi vì,
Ngươi, là Phương Quân Càn.
Ta, là Tiếu Khuynh Vũ.
Tiếu Khuynh Vũ, vĩnh viễn không thể lạnh lùng quay lưng, vứt bỏ dưới chân nước Đại Khánh lão yếu nhược suy.
Nhưng Phương Quân Càn, một dải hồng cân chung quy không thể trói cột hùng tâm tráng chí, phách nghiệp hoành đồ của ngươi được…
“Ai?” – Phương tiểu hầu gia trong phòng lạnh nhạt hỏi vọng ra.
Chỉ đơn giản một chữ, giọng nói không tỏ ra nghiêm nghị, cũng không gầm gừ như sấm, lại càng không có khí thế nạt nộ của kẻ cao cao tại thượng, ngạo mạn khinh người, nhưng luôn luôn khiến trong đầu người nghe không thể nào xuất hiện nổi dù chỉ một ý nghĩ kháng cự.
Phương Quân Càn tự bẩm sinh đã sở hữu một loại khí chất lĩnh tụ quần hùng, bễ nghễ thiên hạ, tuổi càng trưởng thành, theo năm dài tháng rộng từng trải, kinh qua nhiều biến cố thịnh suy, khí chất ấy càng lúc càng hiển xuất rõ ràng, minh bạch.
Lao Thúc vội vã lên tiếng: “Dạ thâm nhân tĩnh, lão nô cùng tiểu gia công tử không mời mà đến, thực sự đã phiền nhiễu Tiểu hầu gia rồi.”
‘Kẹttttt’ một tiếng, cửa phòng bật mở.
Phương tiểu hầu gia đứng ngay cửa phòng, kiện long bào phía sau cứ như vậy hiện ra rõ ràng trước mắt hai người, không hề che đậy.
Tiếu Khuynh Vũ ra hiệu cho Lao Thúc lui xuống.
Phương tiểu hầu gia thấy y không có vẻ gì như đang tâm sự khúc mắc, chỉ thấy y nhàn nhạt mỉm cười, nụ cười đã mất đi vài phần lãnh đạm xa cách, ưu tư trăn trở ngày nào, mà cùng với ánh nguyệt tỏ rạng trời đêm, lại như thêm vài phần mơ màng, ảm đạm.
Quay đầu nhìn lại kiện long bào phía sau lưng, đôi mày kiếm của Phương Quân Càn hơi nhíu lại: “Khuynh Vũ vì sao không truy vấn bổn hầu?”
“Ưm…” – Ngón tay thon dài mảnh mai đậu lại bên môi, Vô Song nhẹ nhàng ra hiệu đừng nói gì nữa. Phương Quân Càn quả nhiên im bặt, không phải vì cái ra hiệu vừa rồi, mà chính là, ngay một sát na cực nhanh y dùng tay ra hiệu ấy, đầu mày cuối mắt, môi miệng Tiếu Khuynh Vũ như phong hoa lưu chuyển, tao nhã tuyệt trần, tú lệ mỹ diễm đến nỗi khiến người khó lòng kháng cự.
Tiếu Khuynh Vũ chợt nghiêng nghiêng đầu ngắm nhìn hắn, khóe môi nhẹ cười, nói: “Phương Quân Càn, Tiếu mỗ chưa bao giờ cầu huynh làm chuyện gì, nhưng hôm nay lại nhất thời tùy hứng, muốn huynh ở bên cạnh ta một đêm.”
Phương Quân Càn đứng trước biểu hiện thân mật hiếm gặp này thật có chút kinh ngạc. Phải biết rằng, Tiếu Khuynh Vũ trời sinh tính tình thanh lãnh, u nhu cao nhã, hàn đường độ hạc, lãnh nguyệt táng hoa (1), lại thêm biểu hiện luôn thanh tâm quả dục, trầm mặc kiệm lời, từ trước đến giờ chưa từng đối với mình yêu cầu làm cho y bất cứ điều gì.
Hắn làm sao có thể cự tuyệt được đây?
Dù cho ngay giờ khắc này có đại sự giá lâm, cũng tuyệt đối không một lời từ chối nào được nói ra cả.
Phương tiểu hầu gia ưỡn thân đứng thẳng, tựa ngọc đá cứng rắn vững vàng, mỉm cười ôn nhu: “Phải làm sao để Khuynh Vũ vượt qua đêm dài này bây giờ?”
Vô Song công tử thanh nhã đáp lại: “Dưới hoa thưởng nguyệt, đối ẩm mạn đàm, như thế nào?”
Một mực đinh ninh, Phương Gia Duệ gạt bỏ thâm tình, đuổi tận giết tuyệt là chú định một hồi bi kịch thê lương.
Nhưng hiện tại, rốt cuộc đã hiểu được.
Thì ra, Phương Quân Càn… Một lần tương ngộ dưới mưa hoa, mới chính là chú định kết cục đau thương thê thảm ấy.
Nhưng mà
Tiếu Khuynh Vũ chưa từng hối hận.
Dù cho giữa chúng ta, nhất định sẽ không có kết cục…
—oOo—
(1): Đây là câu đối thơ giữa Sử Tương Vân và Lâm Đại Ngọc trong chương thứ 76 hồi Trung của Hồng Lâu Mộng.
Tương Vân ra đối:
Hàn đường độ hạc ảnh (寒塘渡鹤影)
Đại Ngọc đối lại:
Lãnh nguyệt táng hoa hồn (冷月葬花魂)
* Câu trên: ‘Hàn đường độ hạc ảnh’, Sử Tương Vân lấy ý từ trong thơ của Đỗ Phủ 《Hòa Bùi Địch đăng Tân Tân Tự ký Vương Thị Lang》
‘Thiền thanh tập cổ tự, điểu ảnh độ hàn đường’ (Ve kêu ran cổ tự, hồ lạnh lướt bóng chim)
Và một câu của Tô Thức trong《Hậu Xích Bích Phú》
‘Thích hữu cô hạc, hoành giang đông lai.’ (Vừa xem bóng hạc cô liêu, mé đông sông rộng liêu xiêu cuối trời)
‘Bóng hạc cô đơn’ chính là nói trước cái cảnh lẻ loi không nhà không cửa của Tương Vân sau này.
‘Hàn đường’ trong vế ra đối của Tương Vân không mang ý nghĩa ‘ao lạnh’ mà là ám chỉ bóng trăng tròn đêm Trung thu, chỉ duy nhất một cánh hạc lẻ loi lướt qua bóng trăng (độ hạc ảnh), nhằm nói lên sự cô đơn, tịch mịch tột cùng.
* Câu dưới: ‘Lãnh nguyệt táng hoa hồn’, Đại Ngọc cũng mượn ý trong 《Ngọ mộng đường tập》hồi trung: Ấu nữ nhà họ Diệp tên Tiểu Loan (tài nữ đoản mệnh) linh hồn thụ giới, kỳ sư hỏi: Đã từng làm gì ngu ngốc hay chưa? Nữ đáp: Đã từng. Miễn khí châu hoàn thu Hán ngọc, hí quyên phấn hạp táng hoa hồn (cố bỏ vòng châu lấy ngọc thời Hán, đùa giỡn lấy hộp phấn nhốt hồn hoa). Sư khen.
‘Táng hoa’ chính là nhắc đến việc Đại Ngọc chôn hoa trong vườn nhà họ Giả.
‘Lãnh nguyệt’ là chỉ khí trời đã sang thu chuyển mát.
Về việc Đại Ngọc chôn hoa xin không giải thích ở đây, Đại Ngọc vì thương tiếc thân hoa phù du mới nhặt hoa chôn cất, cũng là thương tiếc cho chính mình, nội tâm nàng luôn tịch liêu cô độc, có ai hiểu cho nàng chăng?
Tóm lại, cả khúc dài như thế, chỉ gói gọn trong mấy chữ: cô độc