Hôm nay trong hoàng cung múa ca rộn ràng, người người tập nập.
Hoàng đế hôm nay khai yến.
Ngài là một vị minh quân, những năm gần đây lại càng là minh quân khi dốc lòng dốc sức vào việc triều chính, khiến Hiên quốc càng thêm phồn thịnh.
Trong bữa tiệc, ai ai cũng cười vui hớn hở, hoan thanh tiếu ngữ rợp một vùng trời.
Chẳng ai còn nhớ rằng, đây vốn là ngày mất của cửu hoàng tử Hiên Viên Diệp Phong một thời được sủng ái ngất trời.
Hiên Viên Gia Huân ngồi bên cạnh hoàng đế, khuôn mặt anh tuấn lạnh nhạt nhìn vũ cơ phía dưới.
Hắn liếc qua phụ hoàng của mình vẫn đang uống rượu cười vui vẻ mà lén thở dài một tiếng.
Hắn tin rằng tất cả người trên đời này đều đã quên cửu hoàng tử, chỉ độc mình phụ hoàng hắn không quên.
Quên sao được chứ, khi mà Hàn Mai cung vẫn còn đó, phụ hoàng vẫn thường xuyên đứng trong Hàn Mai cung. Có những lúc người đứng trong ấy rất lâu, không biết đang làm gì. Có lẽ chỉ là ngắm nhìn cái cảnh người mất cảnh còn, hoặc chỉ là ngồi một lúc, đứng một chốc rồi đi ra ngoài, sau đó rồi lại đeo lên khuôn mặt nghiêm nghị lạnh băng của đế vương.
Nỗi đau trên thân thể, người khác có thể nhìn mức độ nặng nhẹ mà đoán xem đau đớn cỡ nào. Còn nỗi đau trong tim, đâu ai nhìn thấy vết thương, đâu ai thấy nó rỉ máu, chỉ riêng bản thân mình biết chính mình đang đau đớn thế nào mà thôi.
Hiên Viên Gia Huân quay sang bên cạnh, hơi khựng lại, thở dài mà hỏi “ Phụ hoàng, ngài không đau sao?”
Hiên Viên Ngạo Thiên nhìn Hiên Viên Gia Huân, mỉm cười nói “ Đau ư? Tại sao phải đau chứ. Người cũng đã chết rồi, tại sao phải đau? Ngươi nói xem, ta là đế vương, đế vương đa tình cũng lắm bạc tình. Người vây quanh ta rất nhiều, mất một người có sá gì. Ha ha …”
Hiên Viên Ngạo Thiên cười, tiếng cười sảng khoái văng vẳng.
Hiên Viên Gia Huân lại chẳng nén nổi tiếng thở dài thoát ra lần nữa, hắn nói “ Phụ hoàng, nhi thần muốn hỏi bàn tay ngài kìa. Ngài không thấy đau sao? Mảnh chén đâm sâu vào bàn tay như thế …”
Hiên Viên Ngạo Thiên cúi nhìn bàn tay mình, bàn tay nắm chặt, máu từ trong khe ngón tay chảy ra ròng ròng.
Đau ư?
Sao hắn lại chẳng thấy đau gì cả thế này?
Hay là nỗi đau thể xác chẳng sánh bằng nỗi đau trong tim? Cho nên dù máu chảy thịt đau nhưng cũng chẳng phân biệt được đó là nỗi đau thể xác hay nỗi đau trong tim mình.
Hắn vừa nãy đang nghĩ điều gì?
Nghĩ đến một người đã từng đòi trộm uống rượu của hắn, nghĩ tới một người đẹp như tiên nhân, lúc múa kiếm thì xinh đẹp vạn phần sắc bén vạn phần, nhớ tới người ấy từng nằm trong lòng hắn, thích dụi vào ngực hắn rồi ngủ say …
Nghĩ tới càng nhiều, trong lòng càng nhộn nhạo, từng đợt đè nén dâng lên, cổ họng ngọt lịm …
“ Phụ hoàng.”
“ Hoàng thượng”
“Hoàng thượng….”
…
Tiếng nháo nhào càng thêm lớn hơn, tầm mắt hắn mờ đi, chẳng thấy rõ ai đang ở trước mặt mình, chỉ thấy đầu óc cùng tầm mắt đều là một màu đỏ gay gắt.
Hắn phải chăng đã có thể đuổi theo Phong nhi.
Nơi hoàng tuyền kia, liệu Phong nhi còn giận hắn không? Liệu còn có thể chấp nhận cho hắn ở bên nữa không?
Hắn là kẻ cố chấp, đến chết cũng sẽ cố chấp.
Hắn sẽ ở bên y tới khi nào y chấp nhận tha thứ cho hắn. Dẫu có sang bao nhiêu kiếp cũng chẳng sá gì.