Khuynh Tàn Địa Tẫn

Chương 27




Hàn Mai cung tinh tế mà trang nhã, không mang theo sự lộng lẫy xa hoa phù phiếm như những cung điện khác. Hàn Mai cung rất đẹp, đẹp một cách nên thơ, có lẽ cũng nhờ những hàng hàn mai mọc ở khắp ngoài cung điện này.

Một thiếu niên ngồi trên một ghế mây trước thiên điện, ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên cao. Từng đợt gió thổi qua, những hàng hàn mai lay động, cơn gió thổi tung những cánh hoa mềm mại trắng muốt, bay lả tả trong gió. Có lẽ, nếu ai chợt thấy sẽ nhầm tưởng rằng mình đang lạc vào tiên cảnh.

“ Ngươi chưa ngủ sao? Phong nhi.” Một giọng nói ấm áp mà đầy uy quyền lại không thiếu ôn nhu vang lên. Cùng lúc đó, chiếc áo choàng ấm áp cũng được phủ lên người thiếu niên.

Nhìn chiếc áo choàng bằng lông tuyết hồ trắng tinh, thiếu niên suy nghĩ một chút rồi cũng kéo kéo áo nhích lên chút để hưởng độ ấm. Có lẽ trời gần cuối thu rồi nên buổi tối cũng trở nên lành lạnh.

“ Phụ hoàng, ngươi đã phê xong tấu chương?”

“ Xong rồi. Trời cũng khuya rồi. Chúng ta vào nghỉ thôi.”

Nam nhân bên cạnh, cũng chính là Hiên Viên Ngạo Thiên giang tay lên định bế thiếu niên vào lòng nhưng rồi thiếu niên lại né đi cánh tay của nam nhân. Cánh tay nam nhân dừng ở giữa không trung, đôi mày uy vũ đã khẽ nhăn lại.

“ Sao thế? Phong nhi giận dỗi phụ hoàng điều gì sao?”

“ …” Im lặng lại hoàn im lặng.

“ Ngươi …”

Nam nhân dừng lại vài giây, như chợt nghĩ đến điều gì đó, mỉm cười vô cùng gian xảo, ngữ điệu cũng chuyển sang chọc ghẹo

“ Ngươi lại nghe tin đồn bậy bạ ở trong cung sao? Về Cảnh Vương phi? Ngươi ghen?”

Thấy giọng nói pha lẫn giễu cợt cùng khoái ý của nam nhân, thiếu niên, cũng chính là Lưu Diệp Phong khẽ lắc đầu. Mỉm cười nói:

“ Ta việc chi phải ghen. Ghen, chứng tỏ ta không tin ngươi mà cũng không hiểu về ngươi.”

“ Vậy tại sao Phong nhi buồn bực?” Hiên Viên Ngạo Thiên tự lúc nào đã ôm thiếu niên vào lòng, đứng dậy rồi đi tới bên giường. Vừa đi vừa hỏi.

“ Ta không biết, cảm giác có lẽ sắp có chuyện.”

“ Ha ha. Phong nhi mà cũng biết lo sao? Tin tưởng ta, chuyện của Thượng Quan Phi Tuyết đã sớm là quá khứ.”

Lưu Diệp Phong nghiêng người nhìn vào ánh mắt của nam nhân. Ánh mắt chứa tự tin vững vàng cùng kiên định khó có thể so sánh bằng lời. Hắn mỉm cười, tựa vào bả vai của Hiên Viên Ngạo Thiên.

“ Ta biết, ta không phải buồn bực về chuyện đó. Chỉ là … Không biết sao có cảm giác không tốt.”

“ Phong nhi?”

“ Nghe ta nói đi, phụ hoàng. Ta biết. Ngươi yêu ta. Hiện tại, dù quá khứ ngươi có ai ta cũng không quan tâm. Ta hiểu ngươi. Nếu ngươi thực yêu Thượng Quan Phi Tuyết, thì đã không để nàng ra đi khi ngươi lên ngôi. Ta cũng biết, lúc đó hẳn tình yêu của ngươi với nàng đã không còn. Bởi ngươi là người muốn có ắt phải có, nếu ngươi thật yêu nàng ta, thì dù thế nhân có cười nhạo ngươi cướp phu nhân của huynh trưởng thì ngươi vẫn làm. Vả lại, ta là nam nhân, lại là con ngươi. Ta không tin ngươi nếu còn yêu nàng ta hay còn chút tình cảm gì với nàng ta mà lại dám yêu ta. Một thứ tình yêu đầy cấm kị như thế.”

Hiên Viên Ngạo Thiên khẽ vỗ về thiếu niên một cái. Sự bất an trong lòng Lưu Diệp Phong, hắn mơ hồ cảm nhận được. Năm năm qua sớm chiều ở chung, hắn vẫn biết Phong nhi của hắn là trong ngoài bất nhất, trong mềm ngoài cậy mạnh. Sợ bị tổn thương. Vậy nên năm năm qua hắn luôn cố gắng rất nhiều, mong rằng bé con của hắn sẽ tin tưởng tình yêu của hắn dành cho. Có lẽ bây giờ cũng có đôi chút kết quả. Nhưng, chẳng hiểu sao bất an hiện tại của bé con vẫn làm lòng hăn run rẩy. Sợ, sợ con người hoàn mĩ trước mặt một ngày nào đó bỗng biến mất.

Điều hắn sợ hãi nhất là người đang nằm trong ngực hắn đây, biến mất.

Trước đây, khi bị Thượng Quan Phi Tuyết phản bội, nàng vì gia tộc vì bản thân mà chọn làm Thái tử phi. Hắn cũng từng căm hận, từng điên cuồng nhưng ngoài sự thất vọng căm giận vì bị phản bội ra, không còn thứ gì khác. Không có sợ, không có mất mác. Có lẽ do hắn chưa yêu nàng đủ hoặc có lẽ lúc ấy hắn không đặt trọn con tim mình cho bất cứ ai. Yêu nàng, hắn vẫn nghi kị, yêu nàng, hắn chưa trọn tâm để tin tưởng nàng dù là một khắc. Nhưng Phong nhi của hắn lại khác. Biết rằng đó là loạn luận bối đức, biết rằng người mà hắn đang yêu thương là con hắn. Nhưng, hắn không dừng được. Không dùng lí trí để tự nói với mình rằng dừng lại. Bởi có lẽ, trái tim hắn đã dành trọn vẹn cho Phong nhi. Nên hắn có sợ hãi , lo lắng mất đi. Sợ rằng chỉ chớp mắt sẽ mất người trong ngực. Vì yêu quá nhiều, nên rất sợ.

“ Phụ hoàng, bao giờ tới mùa xuân, chúng ta cùng đi xem lễ hội hoa đăng nhé.”

“ Ân.”

Lưu Diệp Phong không nói gì nữa, im lặng vùi vào lồng ngực ấm áp của nam nhân. Thôi, có lẽ do hắn bỗng dưng đa cảm nên luôn cảm thấy bất an ở trong ngực. Chẳng phải hắn vẫn đang ở trong vòng tay ấm áp và sự quan tâm mà hắn vẫn phát cầu từ kiếp trước sao? Bỏ qua đi, gió thổi tới đâu thì thuyền trôi tới đó, chuyện của tương lai, để tương lai tính. Hắn, chỉ cần hiện tại mà thôi.c


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.