Khuynh Phi Thiên Hạ

Chương 34




Bên Tây Liên vẫn không có động tĩnh gì, giống như đã chịu thua mà hoàng thượng hạ chỉ không chiếm Tây Liên nên Mạnh Thiên Kỳ cũng không đi chiếm thêm bất cứ thành nào. Tây Liên từ 15 thành còn lại 10 thành, nếu không muốn mất tiếp thì cứ xông lên. Đúng lúc Mạnh Thiên Kỳ muốn rút quân về thì bên Lâm Mạnh Quân lại tự mình cầm binh, điều khiển 3 vạn quân tiến tới đây. Mạnh Thiên Kỳ ngày đêm tính kế, khiến cho binh sĩ bên đó mất đi không ít nhưng không ngờ bên đó lại thêm mấy vạn người nữa..

Phong Nguyệt Lam đau đầu nhìn bản đồ, lại nói với Liên tướng quân- học trò của cha nàng cùng với mấy vị tướng khác

- Bên đó tăng thêm mấy vạn người, chúng ta muốn đỡ cũng khó!

- Quận chúa, chúng ta nên làm sao? Tây Liên bọn chúng vì sao lại có thêm sự trợ giúp?

- Sở Mộc Di..- Mạnh Thiên Kỳ lên tiếng nói ra một cái tên - Sở Mộc Di nàng ta là hoàng hậu của Tây Liên lại là đại công chúa của Nam Sở. Trước khi Viễn tướng quân Viễn Thành làm phản thì nàng ta với tam công chúa Sở Mộc Lan là được sủng ái nhất, tiên hoàng giao cho nàng ta không ít quân đâu. Mà bây giờ bên đó tự nhiên gia tăng quân sĩ nhất định là do nàng ta về Nam Sở xin chi viện..

- Vậy giờ phải làm sao? Chúng ta đâu thể để quân sĩ chúng tăng lên được? Nếu thế bất lợi là chính chúng ta..- Liên tướng quân nhíu mày

- Chỗ này mọi người mai phục ở đây, chuẩn bị nhiều đá vào..- Mạnh Thiên Kỳ chỉ vị trí một thung lũng trên đó - Chỗ này là quân chi viện sẽ đi qua, chúng ta phục kích ở đây rồi thả đá xuống là được, ít nhiều cũng gây tổn hại cho chúng..

Liên tướng quân cùng mọi người đồng ý, Mạnh Thiên Kỳ cho người về xin thêm chi viện lương thực cùng thuốc men..

Gió tuyết thổi vi vu, khung cảnh chỉ một màu trắng xóa. Phong Nguyệt Lam vẫn một thân bạch y xinh đẹp đứng trên bờ thung lũng, nàng vẫn còn ấn tượng với người tên Lâm Mạnh Quân kia. Hắn đến cuối cùng là ai? Sao nàng lại cảm thấy quen thuộc đến như vậy?

Sở Mộc Lan...

Phong Nguyệt Lam chợt nhớ đến cái tên mà Mạnh Thiên Kỳ từng nhắc tới. Nàng ta hình như làm tam công chúa của Nam Sở, cái tên này rất quen hình như nàng gặp ở đâu rồi. Một vài hình aarnh mơ hồ xuất hiện trong đầu, càng ngày càng nét hơn..

- Nàng sao lại đứng đây? Không sợ lạnh à? - Tiếng nói của Mạnh Thiên Kỳ cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng

Nàng quay lại. Mạnh Thiên Kỳ không mặc áo giáp, y trang đen huyền cùng với chiếc mặt nạ bí ẩn kia khiến hắn thêm nổi trội, vài bông tuyết rơi xuống bay lớt phớt qua không gian đọng lại trên áo choàng của hắn vài chấm li ti. Hắn vươn bàn tay chạm lấy khuôn mặt nàng nhẹ nhàng nói

- Nàng lạnh rồi!

- Ừ, thời tiết ngày càng lạnh hơn..Có chàng là không lạnh nữa rồi..- Nàng khẽ cười, nắm lấy tay hắn

- Có nàng thật tốt..- hắn ôm nàng

Mọi năm từ khi mẫu thân hắn mất, mùa đông này hắn đều đi khắp nơi, thủ vệ bên cạnh cũng không mang theo không biết hắn đi đâu và làm gì, chỉ biết mỗi lần trở về là hắn càng thêm đáng sợ, thời gian đó là lúc hắn cô đơn nhất không có một ai bên cạnh...

Rồi tới một ngày hắn gặp nàng ấy, nàng ấy xinh đẹp dịu hiền đứng bơ vơ trên đỉnh núi, nghe bảo nàng ngắm tuyết rơi. Hắn thấy nàng ấy như một vị tiên nữ, hắn đã động lòng. Nàng ấy từng nói với hắn

- Đôi mắt của huynh thật sự rất đẹp, ta rất thích..

Hắn không hiểu vì sao nàng ấy lại nói vậy. Ai nhìn vào mắt hắn cũng nói mắt hắn rất sâu, rất đáng sợ nhưng nàng ấy thì không. Cuối cùng, tại nơi lần đầu hắn gặp nàng nơi đó cũng là lần cuối hắn thấy nàng, nàng thả mình tự do rơi xuống đáy vực sâu vào một ngày đông lạnh giá, lúc đó lòng hắn cũng lạnh theo..

Quân chi viện của Tây Liên cuối cùng cũng tới, nhìn đội quân hùng mạnh Phong Nguyệt Lam nuốt nước bọt. Bọn chúng đang đi trong yên bình thì Mạnh Thiên Kỳ cho người ném đá xuống, từng viên đá to nặng nề ném xuống rơi xuống khiến bọn chúng hoảng loạn, vài tên chết luôn tại chỗ. Sau đó hắn cho hỏa tiễn bắn xuống như mưa, quân Tây Liên chết quá nửa lâm vào trạng thái hoảng loạn..

Máu đỏ hòa trong màu tuyết trắng, xác chết nằm chồng đống lên nhau...

Mạnh Thiên Kỳ cho người thu dọn chiến trường rồi đưa Phong Nguyệt Lam về quân trại. Hắn để nàng trong lều rồi đi lấy chút đồ ăn cho nàng. Thực ra mấy hôm nay nàng cảm thấy mình thực sự mệt mỏi, thái y nói do lần trước nàng trúng độc mà Bích Họa ngọc chỉ có thể hóa giải hơn nửa chứ không giải được hết thêm cả việc nàng chạy lên núi tuyết rồi bị thương cùng ở dưới vực lạnh một mình vì thế nên nàng mới bệnh nặng..

Thái y nói sợ rằng nàng sống không được bao lâu, muốn giải hết độc chỉ có thể uống thuốc đều đặn hằng ngày rồi nghỉ ngơi, nàng cũng không cho thái y nói cho Mạnh Thiên Kỳ biết, bệnh của nàng...chắc chắn sẽ khỏi thôi...

Phong Nguyệt Lam đang ngồi nghỉ ngơi thì một tên hắc y nhân nhảy vào, chĩa kiếm ngay phía nàng mà đâm, nàng hốt hoảng tránh né. Càng đánh nàng càng thấy kì quái, chiêu thức của hắn rất khác lạ vì thế nàng nhanh chóng mệt mỏi, không chống đỡ nổi. Cuối cùng hắc y nhân thổi khói mê khiến nàng mơ hồ ngất đi..

Lúc hắc y nhân mang nàng đi thì là lúc Mạnh Thiên Kỳ trở về tay bưng theo chút đồ ăn. Thấy hắc y nhân chạy trốn mang theo cả nàng thì hoảng sợ. Hắn đuổi theo nhưng vô ích, hắc y nhân cơ bản chạy quá nhanh nên hắn không đuổi kịp chỉ biết nhìn theo đầy tức giận..

Khu rừng đối diện với thung lũng này là một nơi rất nguy hiểm, nơi đây bao bọc bởi một tầng sương mù khá dày đi vào dễ bị lạc. Hắc y nhân chạy vào đây rồi quét mắt nhìn xung quanh một hồi, hắn đi tới một bãi đất trống đặt nàng nằm đó rồi chạy mất. Một lúc sau, có vài tên lính của Tây Liên đi tới đây thấy nàng nằm đó liền nhìn nhau mang về doanh trại..

*************************************

Phong Nguyệt Lam tỉnh lại trong trạng thái mơ hồ, mắt có lẽ nhắm quá lâu nên khi tiếp nhận ánh sáng có chút khó khăn. Nàng nhìn xung quanh, là một căn lều khá đẹp. Từ đồ vật với caasch trang trí đều rất đơn giản, nhưng không kém sang trọng..

Đang nghĩ sao mình lại ở đây thì cửa lều mở ra, một nam nhân mặc lam trang đi vào. Ngũ quan tuấn tú, đôi phần nghiêm nghị nhưng dịu dàng ôn nhu, khuôn mặt đôi phần giống con gái nhưng lại yêu nghiệt hơn. Lam y ôm gọn thân hình cao lớn, mái tóc dài cài một cây trâm ngọc màu đen. Hắn thấy nàng thì ngạc nhiên, ôm lấy nàng, giọng nói đôi phần vui vẻ

- Sở Mộc Lan, cuối cùng nàng đã quay về!

- Ngươi... ngươi là ai? - Phong Nguyệt Lam khó hiểu đẩy hắn ra

- Lan nhi, nàng quên ta rồi sao? - Lâm Mạnh Quân thất vọng nhìn nàng, nàng thế mà lại quên hắn

- Ta không biết người, còn nữa đây là đâu? Sao ta lại ở đây? - nàng nhíu mày hỏi

- Đây là quân trại của Tây Liên quốc..

- Vì sao ta ở đây? - nghe xong nàng không khỏi giật mình, đây là trại của địch đấy

- Ta thấy một đám lính mang nàng về, liền ôm nàng vào đây..- Lâm Mạnh Quân nói, hắn mới đầu nhìn thấy nàng cũng rất ngạc nhiên

- Ta muốn về..- Phong Nguyệt Lam đi thẳng ra bên ngoài

- Lan nhi, nàng muốn đi đâu! Ta vất vả lắm mới tìm thấy nàng, ta sẽ không để nàng đi đâu hết! Lan nhi nàng giận ta sao? Xin lỗi, là ta không tốt, ta không giữ được lời hứa với nàng..- Lâm Mạnh Quân vội ôm nàng vào lòng, nàng càng giãy giụa hắn càng ôm chặt hơn, giọng hắn hơi khàn khàn

- Ta không biết Sở Mộc Lan mà ngươi nói là ai cả, ta cũng không biết ngươi, ta muốn rời khỏi đây!- nàng cố gắng bỏ hắn ra nhưng vô ích

- Lan nhi..- Lâm Mạnh Quân đau lòng nhìn nàng, nàng không nhớ hắn sao?

- Ta nói rồi, ta không biết ngươi...- nhân lúc tay hắn hơi lỏng nàng vội thoát khỏi vòng tay ấy

Lâm Mạnh Quân giằng co không được với nàng liền trực tiếp đánh ngất nàng. Nhìn con người mà mình bao lâu nay mong nhớ, Lâm Mạnh Quân cười khẽ hôn lên trán nàng. Nàng nói không nhớ hắn, không sao cả, chỉ cần nàng mãi bên hắn là được rồi..

*******************

Mạnh Thiên Kỳ tức giận, thấy quân Tây Liên là giết một cách rất tàn nhẫn. Hắn biết nàng nhất định là đang ở trong doanh trại của Tây Liên, nàng đã bị bọn chúng bắt. Chỉ cần nghĩ tới khi bọn chúng hành hạ nàng, hắn không khỏi tức giận cùng hoảng sợ vô cùng. Nàng thân nữ nhi sao có thể chịu đựng được những cách tra tấn đó chứ? Nàng đang bệnh, không ai chăm sóc nàng, nàng sẽ ra sao?

Mạnh Thiên Kỳ tự cười chính bản thân, ngay cả người con gái mình yêu còn không bảo vệ được thì làm được gì đây? Nàng đơn giản chỉ muốn một ngôi nhà, vậy mà ngay cả điều đó hắn cũng không thể cho nàng..

Hắn dẫn quân tìm đủ mọi cách đánh tan Tây Liên nhưng bọn chúng lại ngày thêm hùng mạnh, quân của hắn cũng đã bị đánh bại nhiều. Có lẽ vì nàng không có ở đây nên hắn mới lo lắng như vậy...

3 tháng sau, Tây Liên rút quân lấy lại được nhiều thành đã mất, không tấn công Bắc Yến mà lui về huấn luyện binh sĩ. Mất mấy cái thành trì, Mạnh Thiên Kỳ cũng không tỏ vẻ quan tâm cho lắm, dù sao đó cũng là đồ của nhà người ta lấy lại cũng chẳng sao..

Mấy trận đánh gần đây, tuy không gọi là thua nhưng cũng chẳng thể thắng, Mạnh Thiên Kỳ có cảm giác bên đó như nhường mình, cố ý thả vây. Hắn cũng chẳng còn tâm trí đánh giặc, chỉ cần nghĩ tới nàng đang sống khổ sở kia hắn liền mất kiểm soát bản thân, lơ đãng mọi thứ còn suýt chút nữa thì mất mạng..

***********************

Biết rằng Tây Liên đang ngày một lớn mạnh tiếp diễn như này Bắc Yến sẽ rơi vào tay của Lâm Mạnh Quân, Phong Nguyệt Lam đành thỏa hiệp với Lâm Mạnh Quân. Chỉ cần hắn lui quân, nàng sẽ ở lại đây không chạy trốn nữa, nhưng thời gian chỉ có nửa năm sau nửa năm nàng sẽ quay lại Bắc Yến..

Lâm Mạnh Quân dĩ nhiên chấp nhận, hắn tin nửa năm này nhất định sẽ khiến nàng nhớ ra mọi chuyện, nhớ ra hắn..

Rút quân, đưa nàng về hoàng cung sống cùng hoàng hậu và Thủy Trúc. Hai người họ thấy nàng đều rất ngạc nhiên, mà nàng lại không biết họ là ai nhất thời khiến hai người buồn bã. Lâm Mạnh Quân trừ giả quản chuyện triều đình ra thì hầu hết thời gian đều bên nàng, còn lại ném toàn bộ chuyện khác cho kẻ khác làm..

Phong Nguyệt Lam nói hắn không cần làm như thế nhưng hắn không nghe, một mực muốn bên cạnh nàng từng giây từng phút như thể hận không thể ở bên nàng mọi lúc mọi nơi. Nàng bất đắc dĩ mặc kệ hắn, hàng ngày sống ở đây khá tốt, cung nữ hiền hòa dễ nói chuyện thi thoảng không làm gì nàng đi buôn chuyện với bọn chúng..

Cuộc sống an nhàn như vậy nhưng thực chất không như thế, nàng ngày đêm nhớ Mạnh Thiên Kỳ. Không biết hắn có chịu ăn uống gì không? Mùa đông đã qua nhưng nàng vẫn cảm nhận thấy tâm hồn hắn nhất định sẽ rất lạnh, lạnh hơn cả băng..

Hắn kén ăn như vậy, ai sẽ là người nấu cơm cho hắn?

Hắn không thích tiếp xúc với người ngoài, chắc hẳn sẽ rất cô đơn, ai sẽ nói chuyện với hắn?

Hắn ưa sạch, ai sẽ là người dọn đồ cho hắn?

Hắn hay mất ngủ, ai sẽ là người ôm hắn vào lòng để hắn ngủ say?

Nàng ở đây, cách hắn rất xa không thể nấu cơm cho hắn, không thể nói chuyện với hắn, không thể dọn đồ cho hắn càng không thể ôm hắn mỗi đêm, để hắn ngủ ngon. Lo lắm, sợ rằng hắn không biết lo cho bản thân rồi lâm bệnh..

Mạnh Thiên Kỳ, không có ta, chàng phải sống thật tốt đấy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.