Đêm hôm đó, quả nhiên trời mưa to.
Đều nói trời mưa sẽ ngủ ngon hơn, sáng Lộ Tiểu Vũ tỉnh dậy nhận ra đã không còn sớm, bên ngoài vẫn mưa không ngừng.
Lộ Tiểu Vũ vừa cử động, Trầm Thiên Ảnh đã tỉnh dậy, bốn chân co rụt vào như bị dọa giật mình.
Lộ Tiểu Vũ yên lặng đứng dậy mặc quần áo, giả vờ không nhìn thấy. Thay xong quần áo cậu ra nhà vệ sinh bên ngoài, thấy Trầm Thiên Ảnh đã chờ ở cửa, nghe được bên trong có tiếng nước chảy.
Giờ Lộ Tiểu Vũ mới nhớ ra trong nhà có thêm Thương Tử Phàm. Cậu cào cào mái tóc rối bông, thấy dáng vẻ không nhịn được ghé vào cửa nhà vệ sinh của Trầm Thiên Ảnh, Lộ Tiểu Vũ biết dù có xếp hàng cũng chưa đến lượt mình, vậy nên cậu vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn sáng trước.
Lợi ích của sắp tốt nghiệp chính là có thể tùy ý sắp xếp thời gian biểu, không ngờ vậy mà cũng có lợi cho Trầm Thiên Ảnh.
Lộ Tiểu Vũ chiên trứng, nghe được tiếng Trầm Thiên Ảnh cào móng vào cửa, coi bộ thực sự không nhịn nổi.
Lộ Tiểu Vũ chuẩn bị ba phần bữa sáng, khi cậu dọn đồ lên bàn, Thương Tử Phàm rốt cuộc cũng ra khỏi phòng vệ sinh, Trầm Thiên Ảnh lập tức chui vào, nâng chân sau dùng sức đá cửa.
Thương Tử Phàm sửng sốt, vừa cài cúc tay áo vừa đi về phía Lộ Tiểu Vũ, có chút ngượng ngùng cười, “Cậu chuẩn bị bữa sáng cho tôi sao?”
Lộ Tiểu Vũ nhận ra hôm nay anh ta mặc một bộ tây trang bảnh bao, tóc cũng cẩn thận vuốt gel gọn gàng.
“Anh định ra ngoài à?” Cậu hỏi.
Thương Tử Phàm gật đầu, “Hôm nay phải quay về công ty, đã hơi muộn rồi, không kịp ăn bữa sáng nữa, ngại quá.”
Lộ Tiểu Vũ “À” một tiếng, gật đầu, “Không sao.”
Thương Tử Phàm đi rồi, Trầm Thiên Ảnh mới chậm rãi ra khỏi phòng vệ sinh, nhảy lên bàn trực tiếp cúi đầu cắn trứng, một phát nhét cả quả vào miệng.
Lộ Tiểu Vũ đi rửa mặt, Trầm Thiên Ảnh ngậm ống hút hút sữa.
Lộ Tiểu Vũ ngồi bên cạnh anh, tò mò hỏi, “Thương Tử Phàm làm nghề gì vậy?”
Trầm Thiên Ảnh liếc cậu một cái, cúi đầu uống nốt sữa, sau đó đi vào phòng khách tha một quyển tạp chí tới, lật một trang quảng cáo, đưa móng chỉ.
Lộ Tiểu Vũ lại gần xem, là một quảng cáo đồng hồ, cậu hỏi, “Bán đồng hồ?”
Trầm Thiên Ảnh vươn móng vỗ lên đầu cậu một cái, rồi mới dùng sức chọc chọc móng lên khuôn mặt của người đàn ông trong quảng cáo.
Lộ Tiểu Vũ giờ mới có phản ứng, “Ý anh là…Làm người mẫu?”
Trầm Thiên Ảnh gật đầu, đóng tạp chí, trong đầu tự bổ sung một câu: Người mẫu thất nghiệp.
Lộ Tiểu Vũ thu dọn bát đũa, trước khi ra cửa nói với Trầm Thiên Ảnh, “Hôm nay phải bố trí thí nghiệp khá vội, có lẽ trưa em sẽ không về, em để sẵn bánh mì trong tủ lạnh rồi. Buổi trưa em sẽ gọi điện cho anh, nếu em không về được thì anh tự lấy bánh ra ăn nhé?”
Thấy Trầm Thiên Ảnh không phát biểu gì, biết anh không phản đối, Lộ Tiểu Vũ mới thay giầy ra ngoài.
Buổi trưa Lộ Tiểu Vũ phải ở phòng thí nghiệm chờ kết quả, cậu gọi cho Trầm Thiên Ảnh, nghe thấy tiếng “Cạch” một cái, biết anh nhấn nút nghe, liền nói, “Em không về được, anh tự ra tủ lạnh lấy bánh mì ăn đi.”
Ở đầu dây bên kia, Trầm Thiên Ảnh dùng móng gõ nhẹ mấy tiếng, ý bảo biết rồi, sau đó quả quyết ngắt máy.
Lộ Tiểu Vũ cất điện thoại, ngẩng đầu thấy Thư Minh Viễn đang đứng ở cửa phòng thí nghiệm nhìn mình, nhất thời bị dọa đổ mồ hôi lạnh.
Thư Minh Viễn đi tới, đặt một túi nilon lên bàn, “Bữa trưa.”
Lộ Tiểu Vũ vội vàng đứng dậy lau mồ hôi, “Cảm ơn sư huynh, em còn đang định gọi người mang tới.”
Thư Minh Viễn “Ừm” một tiếng, đứng bên cạnh Lộ Tiểu Vũ không có động tác gì.
Lộ Tiểu Vũ mở túi, bên trong là hai hộp cơm trưa, cậu bảo, “Đi ra phòng nghỉ ăn đi.”
Buổi trưa mọi người đều ra ngoài ăn, chỉ có mỗi Lộ Tiểu Vũ và Thư Minh Viễn mặt đối mặt ngồi trong phòng.
Thư Minh Viễn hỏi, “Mới gọi điện cho ai vậy?”
Lộ Tiểu Vũ nghĩ: Cuối cùng cũng hỏi… May mà anh ấy không hỏi luôn lúc ấy, giờ cậu đã chuẩn bị xong câu trả lời rồi, “Là Thương Tử Phàm.”
Thư Minh Viễn hỏi tiếp, “Thì ra anh ta còn chưa đi sao?”
Lộ Tiểu Vũ gật đầu, “Dù sao anh ta và anh trai em cũng là… Em đuổi anh ta đi thì không hay.”
Thư Minh Viễn lơ đãng hỏi, “Chó nhà em ngủ ở sofa à?”
Lộ Tiểu Vũ vô thức trả lời, “Không.” Chợt cậu kì quái nhìn Thư Minh Viễn, không biết vì sao hắn lại hỏi chuyện này.
Thư Minh Viễn, “Vậy là ngủ cùng em?”
Lộ Tiểu Vũ cuối cùng cũng nhận ra có vấn đề, đắn đo đáp, “Hôm qua thì là thế, trước kia thì không… Sao vậy?”
Thư Minh Viễn nhíu mày, cắn đũa trầm mặc.
Lộ Tiểu Vũ rất muốn banh đầu sư huynh mình ra, xem xem bên trong rốt cuộc nhồi nhét ý nghĩ kì quái gì, rốt cuộc cậu cũng chỉ có thể dùng sức và cơm, nói, “Sư huynh…Mau ăn đi, nguội cả rồi.”
Chiều, lúc Lộ Tiểu Vũ hoàn thành thí nghiệm thu dọn đồ chuẩn bị ra về, Thư Minh Viễn lại tới.
“Cùng ăn cơm chiều đi.” Thư Minh Viễn mời.
Lộ Tiểu Vũ vội vàng nói, “Không được, chó nhà em còn đang chờ em về nấu cơm.”
Khuôn mặt Thư Minh Viễn không tỏ vẻ gì, “Về đón nó rồi tìm một quán cho mang chó vào là được.”
Thật ra Lộ Tiểu Vũ cũng không muốn từ chối lời mời của Thư Minh Viễn, trước kia anh ấy cũng đã từng mời cậu ăn nhiều lần rồi, chỉ là cậu không biết Trầm Thiên Ảnh sẽ phản ứng thế nào, dù sao ăn ở bên ngoài không được tiện như ở nhà.
Thư Minh Viễn bảo, “Không thì em gọi điện hỏi anh ta xem? Kêu anh ta xuống lầu chờ.”
Lộ Tiểu Vũ nghĩ thầm, ý này không tồi, cậu đang định gật đầu thì đột nhiên có phản ứng, trừng to mắt nhìn Thư Minh Viễn, miệng há hốc, “Gì, gì, gì chứ… Sư huynh anh đừng nói đùa!”
Thư Minh Viễn chớp chớp mắt, “Anh nói vị Thương tiên sinh kia kìa, em nói gì gì cái gì?”
Lộ Tiểu Vũ suýt nữa trụ không nổi, tựa vào tường lau mồ hôi, “Em cũng không định nói gì… Hình như chiều Thương Tử Phàm đi ra ngoài, chúng ta về luôn đi, đưa A Hoàng đi ăn là được rồi.”
Đến lúc ngồi trong xe Lộ Tiểu Vũ vẫn nhịn không được đổ mồ hôi ròng ròng, ý thức thầm nghĩ cách xa Thư Minh Viễn một chút.
Cũng may hôm nay Trầm Thiên Ảnh không ầm ĩ với cậu, nghe phải ra ngoài ăn liền phối hợp theo cậu ra ngoài.
Khi đó vừa đúng tầm giờ cao điểm, dòng xe nhích từng bước như những con rùa chậm chạp.
Thư Minh Viễn không chịu nổi, chậm chạp lái xe về phía trước, Trầm Thiên Ảnh vẫn ngồi một mình ở ghế sau, cuộn người gà gật.
“Ô?” Lộ Tiểu Vũ đột nhiên ngồi thẳng người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dòng xe đình trệ không thể nhúc nhích, thế nên Thư Minh Viễn và Trầm Thiên Ảnh cùng quay đầu nhìn theo cậu.
Trên đường, một người đàn ông tuấn tú, chính là Thương Tử Phàm vừa ra ngoài từ sáng sớm đang kéo một người đàn ông đeo kính nói gì đó.
Người đàn ông đeo kính có vẻ rất mất kiên nhẫn, mấy lần muốn đi đều bị Thương Tử Phàm ngăn lại, sau đó còn bị anh ta túm chặt cánh tay.
Hai người lôi lôi kéo kéo độ nửa phút, người đàn ông đeo kính thấy bên đường có một chiếc taxi vừa đỗ lại để khách xuống, lập tức như thấy cứu tinh dùng sức rút tay mình toan chạy vào xe. Ngay giây tiếp theo người đàn ông liền choáng váng, bởi vì taxi cũng đứng đơ một chỗ không di chuyển được, vậy là Thương Tử Phàm lại chụp tay hắn nói chuyện qua cửa sổ.
Người đàn ông cuối cùng không nhịn được nữa, hô to một tiếng.
Thương Tử Phàm trừng to mắt, ủy khuất cắn môi, thả tay ra.
Người đàn ông còn quát tháo thêm gì đó, Lộ Tiểu Vũ và Thư Minh Viễn không nghe thấy, nhưng giờ Trầm Thiên Ảnh tai thính mắt tinh, hiển nhiên là nghe được rõ ràng.
Thương Tử Phàm một mình đứng bên đường, người đi bên cạnh đều quay qua nhìn anh ta, hai mắt anh ta đỏ bừng như sắp khóc tới nơi, đến Trầm Thiên Ảnh cũng nhịn không được muốn thở dài một hơi.
Thương Tử Phàm đứng một lúc rồi mới có phản ứng bình thường, anh ta đi về phía trước, vừa đi vừa không quên chỉnh trang lại đầu tóc quần áo.
Tới khi đi vào chỗ ngoặt, Thư Minh Viễn lái xe đứng bên cạnh anh ta, Lộ Tiểu Vũ hạ cửa kính mỉm cười nói với anh ta, “Có rảnh cùng ăn cơm chiều không?”
Thương Tử Phàm hơi sửng sốt, nhìn nhìn Lộ Tiểu Vũ rồi lại nhìn Trầm Thiên Ảnh đang dựng đuôi ở ghế sau, do dự nói, “Cảm ơn, không cần khách khí với tôi đâu.”
Lộ Tiểu Vũ lại nói, “Đi cùng bọn tôi đi, giờ về cũng đâu có gì ăn.”
Thương Tử Phàm đỏ hồng mắt nhìn Lộ Tiểu Vũ một lúc, cuối cùng gật đầu lên xe.
Anh ta ngồi cùng Trầm Thiên Ảnh ở ghế sau, nhất thời không kìm được thương tâm muốn ôm Trầm Thiên Ảnh. Trầm Thiên Ảnh hiển nhiên là không muốn rồi, không chịu để anh ta ôm, xoay người tặng cái mông cho anh ta nhìn. Thế là Thương Tử Phàm chỉ có thế ôm cái đuôi bông bông mềm mềm của anh, dụi má vào.
Trầm Thiên Ảnh rút đuôi không được, thế là mặc kệ anh ta.